Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Phiên bản Dịch · 4217 chữ

Chương 19

Ba cái nhất của Ngôn quốc, thử từng cái một

Ất và Đinh cùng ngẩn người, mất một lúc lâu mới gật đầu lia lịa nói: “Đẹp —!”

Nhưng mà ánh mắt của hai tên thuộc hạ này lại lộ ra vẻ giằng co. Tôi tổn thương à nha.

Tôi kéo hai người bọn họ lại gần, thấp giọng hỏi: “Biết Ngôn quốc nổi danh nhất là cái gì không?”

“Ngôn quốc — coi trọng thành tựu về văn hóa giáo dục, lễ chế làm vui, khuyên ngăn lạm sát, cứu tế người nghèo, chính là một quốc gia quân tử.” Ất nhỏ giọng trả lời, lời nói toát ra mấy phần khâm phục và tôn kính.

“Ha ha, Ất nói rất hay.” Tôi quay sang nhìn

Đinh, ý bảo tôi đang chờ câu trả lời của hắn.

Một lúc sau Đinh mới mở miệng: “Thuộc hạ nghe nói, trong bốn nước chỉ có Ngôn quốc có thể nhận được ‘Thần chỉ’......”

“Ha ha, cũng đúng, nếu không thì làm sao chỉ có Ngôn quốc là có đại quốc sư chứ.” Kỳ thật tôi cũng rất buồn phiền, vị ‘đại thần’ có thể cho Ngôn quốc ‘Thần chỉ’ như tôi cũng đã đến đây để đóng vai ác rồi, vậy lão Vô Ngôn kia còn có thể đi đâu để moi ra cái ‘Thần chỉ’ chứ? Ôi~ thật là nan giải, cái thế giới hư ảo này mà cũng có tiên tri sao?!

Aizz, không nghĩ thêm nữa, càng nghĩ ngợi thì lòng càng rối loạn, càng lạnh toát hoảng loạn.

“Nhưng thuộc hạ cảm thấy sùng văn ức võ không phải chuyện tốt gì, thể nào cũng sẽ ngầm mang đến mầm họa cho Ngôn quốc.”

A, thật không nghĩ tới, Đinh lại có thể nói những lời kiến giải thế này. Không sai, vô cùng rất chính xác, quả đúng với thâm ý của tôi.

Tôi nhướng mày nhìn Đinh cười: “Đinh, nói hay lắm!” Thực ra, tôi luôn thắc mắc, chẳng lẽ đạo lý này mà Âu Dương Vân với Vô Ngôn cũng không biết hay sao? Hay là bọn họ thật sự cho rằng bốn bề đều là đại dương bao la rộng lớn thì sẽ tuyệt đối an toàn? Nghĩ không ra, lại bế tắc rồi!

Ban đầu tôi viết trong sách như vậy, chính

là vì để cho Hiên Viên Tiêu thống nhất bốn nước tạo nên một bộ máy, tứ phía đều là biển quả thực rất an toàn, có điều không phải là tuyệt đối. Kim quốc cũng đang trong thời điểm cường thịnh, muốn một lần thôn tính Ngôn quốc cũng không phải việc khó như lên trời gì.

Cho nên, hiện tại, tôi rất lo lắng cho an nguy của quốc gia Vân tiên nhânnha. Dù sao thì... yêu ai yêu cả đường đi lối về mà. Hắc hắc.

“Công tử.”

“Hử?” Tôi phân tâm, đã bị phát hiện rồi. “Ha ha, hiện tại vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo... khảo sát... nghiên cứu dân tình Ngôn quốc đi!” Tôi thiếu chút nữa buột miệng nói ra hai chữ

‘dạo phố’, tuy rằng hai người Ất Đinh đã tình nguyện làm thuộc hạ của tôi, nhưng dù sao bọn họ vẫn luôn cho rằng tôi chính là Thượng Quan Lăng –trưởng công chúaNgọc quốc. Nếu tôi không phải Thượng Quan Lăng, thì bọn họ sẽ chẳng còn quên mình vì tôi nữa đâu.

Ám vệ chuyên biệt của hoàng tộc Ngọc quốc, không nguyện trung thành với hoàng tộcNgọc quốc, chẳng lẽ nguyện trung thành với tôi – một người từ nơi khác tới?

“Công tử, như vậy không được an toàn đâu!” Ất khom người nói.

“Yên tâm, công tử ta trong lòng nắm chắc rồi.” Cười với Ất một tiếng, hỏi:“Các ngươi có cảm thấy – công tử ta – càng ngày càng đổi khác không?” Tôi muốn xem xem bọn họ đối với tôi rốt cuộc có bao nhiêu hoài nghi.

Ất hơi sửng sốt, nhưng sau đó lập tức cúi người mà đáp: “Thuộc hạ không dám nói năng xằng bậy!”

“Thuộc hạ cảm thấy......”

Ất không nói thật, tôi liền quay sang Đinh đột phá vậy:“Đinh, ngươi cứ việc nói thẳng, công tử ta tuyệt đối không so đo!” Tôi cười đến mức khiến người ta thấy ấm lòng, ánh mắt kia của tôi thực trong suốt à nha!

“Thuộc hạ chỉ cảm thấy... cảm thấy... nên vì công tử — cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Đinh khom người trả lời, lời nói hùng hồn mạnh mẽ.

Nhất thời tôi thật sự không biết phải nói gì, thời hiện đại có cấp dưới nào chịu cúc cung tận tụy, chết rồi mà tâm tính vẫn luôn hướng tới bạn không? Tôi vừa rồi chỉ nói có một hai câu tốt đẹp, mà đã có thể làm cho bọn họ... Aizz...quả nhiên, mấy ngàn năm trí tuệ kết tinh, ngoại trừ binh pháp thi từ, còn phải tôi luyện nhân tâm, nhân tâm càng tôi luyện thì càng dày thêm, rất khó để nhét thứ gì khác thêm vào, ngược lại tâm bọn họ cũng chỉ có một lớp mỏng manh, có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu.

Khẽ cười một tiếng, tôi trêu ghẹo nói: “Ố? Hóa ra Đinh trước đây, không cảm thấy nên vì bổn công tử cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi?”

“Thuộc hạ không dám!” Đinh lập tức trả lời. Nhìn thấy trên trán hắn mồ hôi chảy ròng

ròng, mới biết hắn sợ ‘tâm tình bất định’ của tôi

đến cỡ nào!

Tôi xoay người, mở quạt, vẫn cái kiểu anh tuấn thiên hạ vô địch, khẽ phe phẩy quạt, khoan thai nói: “Công tử biết lòng trung thành của các ngươi, các ngươi không cần lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như vậy.” Ánh mắt liền chuyển, cười rạng rỡ:“Đi, công tử ta sẽ mở mang kiến thức cho các ngươi, xem cái gì gọi là đệ nhất của Ngôn quốc!”

Ngôn quốc, có ba cái nhất: Thứ nhất – thi từ, thứ hai – cao lương mĩ vị, thứ ba... khụ khụ... hồng phường.

Là quốc gia coi trọng tri thức, thi từ ca hát vốn nổi tiếng cũng là lẽ đương nhiên.

Vì xung quanh Ngôn quốc đều là biển, nên ẩm thực của nó cũng có nhiều nét vô cùng đặc sắc, phải nói thế nào nhỉ, làhải sản phong phú đó, nghe nói ngay cả làm cá cũng có đến một trăm lẻ tám phương pháp. Đương nhiên truyền thuyết này, chính là do tôi biên soạn. Có điều, nếu đã tới nơi này rồi, tôi đương nhiên muốn đi xem thử ‘truyền thuyết’ này rốt cuộc có thể trở thành sự thật hay không.

Hồng phường, nói đơn giản một chút chính là thanh lâu. Chớ có thắc mắc, vì sao quốc gia quân tử mà lại cũng có đầy rẫy thanh lâu? Ha ha, bởi vì bản tác giả thích, làm sao mà tiểu thuyết thời xưa lại không thêm thanh lâu vào được, hơn nữa, vở kịch hay thì từ đâu mà ra chứ?

Khụ khụ, chuyện kể rằng... kỳ thật, thanh lâu còn có một tác dụng vô song, chính là thu thập tình báo. Nếu dựa theo những thứ tôi ghi lại trong sách, Ngọc quốc hẳn phải có ‘thế lực’ ở Ngôn quốc, hơn nữa chính là lấy thanh lâu để ngụy trang ‘cơ quan tình báo trung ương Ngọc quốc trú tại Ngôn quốc’.

“Đinh, ngươi ở Vân Kinh lâu như vậy, tửu lâu nổi danh nhất ở chỗ nào, cũng nên biết chứ nhỉ?”

“Tửu lâu nổi danh nhất Vân kinh?” Đinh trừng lớn mắt, suy nghĩ rồi đáp: “Tiên Nhân lâu.”

“Tiên Nhân lâu?” Quả là tên hay! Vân Kinh, Tiên Nhân lâu, Vân tiên nhân. Ha ha. Tôi thích nha. “Được, chúng ta sẽ đi Tiên Nhân lâu!”

Quạt mạnh một cái, cất bước đi ngay... “Công tử, hướng đi... ở phía kia...” Ách......

Hai canh giờ sau.

“Công tử, công tử... không thoải mái sao?”Sắc mặt Ất lo âu hỏi tôi.

“Không sao......” Không có việc gì, chính là no, thực sự rất no. Cũng vì ăn hải sản sẽ không béo lên, bằng không, bữa cơm này sẽ biến tôi thành lợn mất!

“Công tử, chắc là công tửăn nhiều quá rồi.” Đinh cũng bắt đầu khẩn trương, “Thuộc hạ đi bảo tiểu nhị pha cho công tử chén trà tiêu thực.”

Tôi gật đầu. Lời nói dư thừa cũng không muốn nói. Tôi chỉ có thể thừa nhận, cái nhất thứ hai của Ngôn quốc – cao lương mĩ vị, là danh xứng với thực.

Một canh giờ sau, tôi lại khỏe như voi.

Trà cổ đại thực vô cùng kì diệu! Phải nói, dưới ngòi bút của tôi – thời cổ đại – các loại trà

đều thần kỳ như thếa!

“Công tử.” Ất trầm giọng gọi tôi.

Ánh tà dương xuống thấp, nhưng những rặng mây đỏ vẫn chưa tan. Đã đến lúc rồi.

“Ất.”

“Công tử!”

“Đinh đã vẽ bản đồ hang hồ ly, ngươi xem kỹ chưa?”

“Rồi ạ.”

“Tốt.” Tôi gật đầu, “Như vậy, hồ ly sẽ do ngươi đi — bắt.”

“Công tử? Ất không phải là đối thủ của lão hồ ly tinh kia đâu!” Đinh nói chen vào.

“Đinh, ý ngươi là hồ ly tinh có võ công?” Tôi tò mò. Theo lẽ thường Vô Ngôn không nên có võ công, sùng văn ức võ, hắn là quốc sưNgôn quốc, nên lấy mình làm gương chứ?!

“Công tử, chúng thuộc hạ chưa từng trực tiếp tiếp cận hồ ly tinh...” Đinh nói xong liền cúi đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ, “Bởi vậy... thuộc hạ cũng không dám chắc lão cáo già đó có võ công hay không.”

Một tên quốc sư, một tên ‘quân tử’ tay trói gà không chặt.

Hai người này từ nhỏ được bồi dưỡng làm sát thủ ám vệ hoàng tộc, thế nhưng đều không tiếp cận được hắn.

Chẳng lẽ, hắn thật là có thần bảo hộ?

“Ất, có thể bắt được một con ‘tiểu hồ ly’ trở về không?” Tôi nhìn Ất, ý vị thâm trường cười, “Càng thân thiết với lão cáo già — càng tốt.”

Ất sửng sốt một chút, rồi mỉm cười trả lời: “Thuộc hạ — tuân mệnh!”

Tốt, quả nhiên là cấp dưới lợi hại của tôi.

Hắc hắc, cáo già Vô Ngôn, ‘tân thập đại khổ hình’ của mỗ Lăng tôi, trước hết bắt thằng nhãi con tiểu hồ ly của ông – thử hình phạt!

“Đinh, chúng ta trước tiên tới chỗ nhất thứ ba của Ngôn quốc chờ Ất đi.” Tôi đứng dậy, mở quạt ra, nhìn điệu bộ đang ngơ ngác của Đinh, cười một tiếng:“Đinh, đừng có nói với ta, ngươi không biết ‘địa bàn’ chúng ta cần tới là nơi nào?”

Đinh tỉnh ngộ, khom người trả lời: “Dạ, công tử.”

Đi, để chúng ta xem thử —chốn tuyệt sắc hồng phường của một quốc gia quân tử nào!

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 20

Tiên Nguyệt giai nhân, tóc trắng mắt đỏ

Nếu không phải đích thân tới, thì tôi không thể tưởng tượng nổi, Vân KinhNgôn quốc, dĩ nhiên cũng có những con đường có thể sánh với bát đại hồ đồng của Bắc Kinh – tuyệt sắc hồng phường.

“Công tử!” Đinh nhẹ giọng gọi tôi. “Hử?” Tôi thu lại vẻ mặt kinh ngạc. “Công tử, tới nơi rồi.”

Tới rồi?! Tôi ngẩng đầu liền nhìn thấy bảng hiệu vô cùng nổi bật kia — ‘Tiên Nguyệt phường’.

Ngất, tòa lâu này thật xa xỉ lãng phí quá đi, khí thế kiêu ngạo này, thực là một nơi chói lọi nha!

Đừng nói với tôi, đây là ‘cơ quan tình báo trung ương Ngọc quốc trú tại Ngôn quốc’ nha?! Ông trời ơi!

~~Trong lòng thảm thiết một trận ai oán, liếc mắt hướng Đinh ở bên cạnh đang cung kính đứng thẳng, trầm giọng hỏi: “Đinh, các ngươi thực sự đã chọn chỗ này sao?”

“Công tử, có vấn đề gì sao?” Đinh vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi, lại nói:“Công tử đối với ‘Tiên Nguyệt phường’... không hài lòng?”

Nhìn ý Đinh có vẻ như cho rằng tôi cảm thấy sự ‘phô trương’ này vẫn... chưa đủ mức khoa trương!

~~“Công tử yên tâm, ‘Tiên Nguyệt phường’ mặc dù bị xếp hàng thứ ba, nhưng — bên trong tuyệt đối cũng không thua ‘Chí Tôn phường’!” Đinh nói với tôi vô cùng nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy tự tin.

Aizz, bạn nói xem tôi còn có thể nói gì nữa đây?!

“‘Chí Tôn phường’ đứng thứ nhất?” Nghe xem, cái tên thật điên cuồng ngang ngược a!

“Đúng vậy, công tử.”

“Đinh, chúng ta không cần phải tranh giành với bất cứ nhà nào trong chốn tuyệt sắc hồng phường này cả, hiểu không?” Tôi lắc đầu, cất bước đi vào ‘địa bàn’ của mình.

Tôi bước vào ‘Tiên Nguyệt phường’, chứng kiến đúng là một cảnh tượng bướm hoa náo nhiệt nhất.

“Công tử, có cần đi thẳng vào sương phòng chờ không?” Đinh nối gót vào theo.

Tôi gật đầu.

Vì thế Đinh dẫn đường, đi tới hành lang uốn khúc, đi thẳng lên tầng hai, nghe thấy dưới lầu hình như có ca múa biểu diễn, tôi lơ đãng quay đầu... không khỏi ngây ngẩn cả người...

Một thân bạch y, nam tử tóc trắng mặt che lụa trắng đang gảy đàn, tiếng đàn tựa như tiếng nước chảy ngân nga trong sảnh đường.

‘ Quảng lăng tán’, không ngờ lại là ‘Quảng lăng tán’, ngón tay người này mảnh mai tinh tế nhẹ nhàng di chuyển trên dây đàn, ánh nến rực rỡ chiếu sáng một nửa bàn tay trong suốt của hắn giống như mỹ ngọc. Trong tửu lâu đèn đuốc sáng trưng, ca múa không ngừng, y phục tơ lụa đủ màu, kỹ nữ ca hát thực lộng lẫy chói mắt, vân sam nhẹ nhàng bay bay, mảnh mai phiêu linh ca múa...

Bao nhiêu người như vậy, đèn đuốc cũng nhiều như vậy, cố tình là để làm nổi bật hắn, ngay cả hình dáng cũng không thấy rõ, mà đã có thể xuất trần thoát tục như vậy rồi, người này chính là thần tiên ư.

Bao nhiêu người chăm chú nhìn hắn, nhưng hắn dường như không mảy may quan tâm, khí

phách vẫn cứ cao ngạo lạnh lùng, làm cho

người ta chỉ dám ngắm nhìn từ xa, không dám tới gần, hắn khoan thai phiêu bồng như vậy, tựa như tỏa sáng dưới ánh trăng, trong ao chỉ có một bông hoa sen cao ngạo trắng toát.

Người như vậy, xưa nay đều là người phi phàm.

Thật lâu sau, tôi mới phun ra mấy chữ: “Không đi...” Không đến sương phòng nữa. Tầm mắt tôi không thể rời khỏi một thân bạch y thoáng hiện nét u nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.

Đinh không nói gì, chỉ yên lặng đứng bên cạnh tôi.

Tôi chỉ có thể thấy rõ hắn có một đôi mắt phượng, mắt phượng hẹp dài khép hờ, cho dù xa như vậy, một người trên lầu, một người dưới lầu, tôi lại có thể cảm nhận được hắn ngước mắt, nhìn về phía tôi sâu thẳm, chỉ một ánh mắt đó, tôi đã khó có thể kiềm chế, điểm ma mị nhất chính là màu đỏ sậm kì dị trong đôi mắt hắn, mị hoặc vô cùng!


Cùng lúc đó, trong hoàng cung Ngôn quốc, biệt viện của Thượng Quan Lăng, bên trong tiểu các của Sở Sở.

Thượng Quan Sở Sở nhìn Hiên Viên Tiêu lần thứ mười đang thả hồn tận nơi nào, áp chế cơn lửa giận trong lòng đang dâng lên lần nữa, nhỏ nhẹ hỏi: “Tiêu, đang có tâm sự sao?”

Hiên Viên Tiêuhình như không nghe thấy, nâng chén trà, đặt lên môi, đầu khẽ lắc nhẹ, lại đặt chén trà xuống.

Tâm hồn hắn dường như đã rời khỏi đó, bay theo một thiếu niên tuyệt sắc tay cầm chiết phiến, thân mặc cẩm bào màu xanh kia đi mất rồi.

Người kia rốt cuộc có phải là Thượng Quan Lăng hay không?! Dung mạo giống nhau, khí thế giống nhau, chỉ là... con ngươi kia rõ ràng là màu đen.

Hiên Viên Tiêu nhíu mày, lại nâng chén trà lên.

“Tiêu!”Thanh âm của Thượng Quan Sở Sở đã to hơn vài phần.

“.....Sao?”Hiên Viên Tiêu cười nhìn Thượng

Quan Sở Sở, tuy rằng phản ứng rất chậm.

“Tiêu, có tâm sự sao?”

“Ha ha, không có, không có......”

Đúng rồi! Sao lại nghĩ không ra chứ?! Ha ha! Hiên Viên Tiêu liền đứng bật dậy, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười, con ngươi vàng tràn đầy lưu quang.

Hừ, Ngọc quốc chẳng phải có bí dược có thể tạm thời thay đổi màu sắc con ngươi hay sao?!

Ha ha, Thượng Quan Lăng — cô quả thật không đơn giản mà!

......

“Tiêu! Huynh đi đâu vậy?~~”

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 21

Trong Tiên Nguyệt phường, khéo gặp người quen

Cũng tóc trắng, cũng cao ngạo, cũng lạnh lùng.

Chỉ là, một người là ngân mâu trong suốt lấp lánh, một người là hồng mâu u buồn mị hoặc.

Người thanh niên mặc đồ trắng trước mắt này, khiến tôi liên tưởng đến Vân tiên nhân, tình cờ gặp dưới tàng cây ngọc lan trong đêm trăng kia.

Âu Dương Vân –Vân tiên nhân, hắn là người đầu tiên, sau khi tôi tới cái thế giới này, không hề muốn làm hại tôi, hay có lẽ nói đúng hơn là muốn bảo vệ tôi.

Tôi luôn nghĩ vẻ đẹp của hắn tương tự như thủy tinh vậy, quá mức tinh khiết, quá dễ vỡ vụn.

Tôi biết, mình đã bị hấp dẫn bởi vị nhạc- công-không-biết-tên đang tấu bài ‘Quảng lăng tán’ trước mắt này rồi, bởi vì hắn giống một người, giống cái người mà tôi muốn được bảo vệ kia, hơn nữa, hắn so với Vân tiên nhân càng khiến người khác muốn yêu thương hơn, ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn, khiến lòng tôi canh cánh không yên, đôi mắt sáng màu đỏ sậm đó dường như đang cất giấu một nỗi đau thương không gì sánh được.

“Công tử...” Đinh thì thầm bên bên tai tôi. “Ừm?” Tôi hoàn hồn, trả lời.

“Bích Quân, người mới tới.” Đinh nhỏ giọng giới thiệu.

“Tất Vân (*)? Cái họ rất đặc biệt...” Tôi thờ ơ nói.

(*) Đồng âm với Bích Quân.

“Dạ, đúng vậy, họ ‘Bích’ tại Ngôn quốc rất hiếm gặp, cũng coi như là đại gia tộc của Ngôn quốc.” Đinh gật đầu nói:“Chắc hẳn Bích Quân cũng là bị ép buộc mới phải bất đắc dĩ rơi vào cảnh phong trần...”

Đợi đã! Đinh vừa nói gì? Rơi vào phong trần?! Tất Vân rơi vào chốn phong trần?! Chốn này không phải thanh lâu sao?! Còn Tất Vân là đàn ông mà!

Tôi quay đầu, mở to hai mắt, nhìn chòng chọc, hỏi: “Tất Vân là một nam tử, vì sao lại vào Tiên Nguyệt phường? Hắn không phải... nhạc công... sao?!”

Đinh thoáng giật mình, nhanh nhẹn đáp: “Công tử, nữ tử hầu hạ khách nhân tại Tuyệt Sắc hồng phường thì gọi là kỹ nữ, nam tử hầu hạ khách làng chơi thì gọi là tiểu quan (*), công tử, không phải ngài...” Không hiểu chứ?! Đinh nhìn Thượng Quan Lăng, ánh mắt bỗng tối sầm lại, không dám nói hết câu.

(*) Kỹ nam, trai bao.

“Cái gì?! Tiên Nguyệt phường của chúng ta cũng có tiểu quan?! Hắn — chính là — tiểu quan?!” Tôi nhìn Đinh không thể tin nổi, quay đầu lại chỉ thẳng vào Tất Vân, không cam lòng nhìn Đinh hỏi lại.

“Bẩm công tử, đúng vậy.” Đinh tất cung tất

kính trả lời.

Lúc này, khúc ‘Quảng lăng Tán’ của Bích Quân đã tấu xong, Tiên Nguyệt phường trong nháy mắt chìm vào tĩnh lặng, tiếp theo đó là tiếng vỗ tay như sấm rền.

“Công tử?!... Công tử?!...”

Đinh dè dặt huơ huơ tay ở trước mặt tôi, mất cả buổi tôi mới dần dần tỉnh lại, phân phó: “Đinh, mau đi nói với tú bà... Hắt xì...” Mùi son phấn đậm đặc này, tôi vội vàng bịt mũi lại.

Chỉ thấy một ngườiđànbà mặc quần áo màu hồng nhạt, đang ẹo qua ẹo lại bước lên đài.

Trời ạ, già như vậy rồi mà trên mặt còn trát bao nhiêu son phấn thế kia hả? Trên người bà ta rơi ra không ít bột phấn đó nha?!

Tôi ở trên tầng hai mà còn ngửi thấy được nữa là.

“Công tử, bà ta chính là tú bà của Tiên Nguyệt phường, tên là Tiên Tiên.” Đinh vội vã giải thích.

“Tiên Tiên?? Chữtiên trong thần tiên?” Thần kinh của tôi lần thứ hai chỉ trong vòng vài phút, bị đả thương trầm trọng.

“Dạ.”

“Ô...” Tôi muốn nói OMG!

Tú bà Tiên Tiên rốt cuộc cũng ‘ẹo’ lên đến giữa đài, cất giọng rõ ràng, nói giọng ngọt xớt: “Hôm nay có một tin tức cực kỳ tốt muốn thông báo đến các vị đại gia: hôm nay là ngày ‘khai bao’ (*) của Bích Quân công tử củachúng ta, các vị đại gia xin mời ra giá nhanh nhanh!”

(*) Đêm đầu tiên tiếp khách.

“Khai bao?!!

Tiếng sư tử rống này của tôi, làm thức tỉnh đám khách làng chơi đang sững sờ câm lặng kia.

Trong chốc lát, tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên như sấm dậy, tiếng huýt sáo chói tai không ngừng rít lên.

“Công tử, làm sao vậy?!”

Đinh cũng bị tiếng hét này của tôi làm giật mình chết khiếp.

“Đinh, mau đi nói với tú bà, bản công tử muốn Tất Vân, không được bán hắn cho người khác!” Tôi túm lấy ống tay áo của Đinh, khẩn trương phân phó.

“Công tử...” Đinh lúng túng nói:“Hơi... muộn rồi...”

Haizzz! Đúng vậy! Đã bắt đầu cạnh tranh kêu giá rồi... Làm sao bây giờ...

Aizzz? Được rồi! Ha ha, đấu giá! Được thôi! “Đinh, ‘đồ’ mua trong tiệm của bản công tử

thì có cần trả bằng bạc không?” Tôi vỗ vỗ lên

vai Đinh, cười tà ác.

“Ơ... là... công tử, không cần.”

“Tốt, bản công tử hôm nay sẽ mua ‘đêm đầu’

của hắn, a ha ha ha ha...”

“Công... công tử...” Đinh chau mày, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hình như lại không có gì là không ổn, nhất thời cũng không biết mình rốt cuộc muốn nói gì.

“Bắt đầu ra giá! Giá quy định một nghìn lượng.” Một tiếng cồng vang lên trên đài, phía dưới lập tức náo động hẳn lên.

“Ta trả một nghìn một trăm lượng.” Một tên mập ú hô to.

“Một nghìn một trăm lượng mà ngươi cũng dám mở miệng.” Tên mập kia bị một tên cao to bên cạnh châm chọc: “Ta trả năm nghìn lượng.”

“Tục ngữ nói: Xuân miên bất giác hiểu, ai yo yo xuyên việt bất hiềm tảo, thâm cung cao tường trung, ai yo yo soái ca hữu đa thiểu, bất đẳng nhĩ lai đầu hoài, ngã tựu tự kỷ tiên tống bão a... (*)” Khẽ phe phẩy chiết phiến, mỹ thiếu niên nhanh nhẹn a! Ha ha, trước tiên cứ để cho bọn họ ra giá, đợi đến khi không sai biệt mấy thì tôi sẽ ra một cái ‘giá trên trời’ mua đứt! A ha ha ha ha!

~~(*) Tạm dịch: Giấc xuân chưa ngủ đã sáng, xuyên qua không chê quá sớm, trong bức tường thâm cung, soái ca có được bao nhiêu người, không đợi anh sà vào lòng, em sẽ đưa tay ra ôm trước...

“Một vạn lượng!”

“Một vạn năm nghìn lượng!” “Năm vạn lượng.”

Thanh âm này khí thế dữ dằn, không ai bì nổi, toàn bộ Tiên Nguyệt phường đều nghe rõ ràng, chấn động tất cả mọi người.

Có tiền chứ gì?! Có tiền là hay lắm sao?! Công tử ta đây hôm nay sẽ đấu với ngươi, xem ai ép được ai?

Tôi cất giọng hô to: “Mười vạn lượng!” Hừ, dù gì, địa bàn của tôi, tôi làm chủ! Cho dù một trăm vạn lượng cũng chỉ từ túi phải chạy sang túi trái của tôi mà thôi!

Tôi khiêu khích nhìn về phía phát ra âm thanh lúc nãy.

Xa xa, chỉ thấy một gã đàn ông mặc cẩm bào màu tím, đầu đội tử kim quan, đứng ngay trước cửa lớn Tiên Nguyệt phường, con ngươi ánh kim lóe lên một tia hàn quang nhàn nhạt mê người, mà phạm vi tỏa ra của cái tia hàn quang đó, vừa vặn đúng ngay chỗ tôi đang ngồi.

Ha ha, xuyên không thiệt thú vị nha — ngay cả sự kinh hãi cũng làm người ta bị thương!

Lão thiên gia, ông trêu ngươi con có phải không?!

Cái tên kia, không phải là Hiên Viên Tiêu đấy sao?!!!!

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.