Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 78

Phiên bản Dịch · 4033 chữ

Chương 167

Luôn xui xẻo, thành thói quen sao?

“Trẫm dựa vào cái gì đáp ứng ngươi?!”

“Dựa vào bọn Vĩnh An vương không mang được trưởng công chúa về.”Đôi mắt khép hờ càng phát ra yêu mị, “Trưởng công chúa muốn đi Lương quốc vì Đông Phương Cửu còn sống.”

Nháy mắt, Thượng Quan Thiên hai tay nắm chặt, khớp xương trở nên trắng bệch.

“Bệ hạ nếu giúp ta đạt được vương vị, ta chắc chắn sẽ tận tâm tận lực mang trưởng công chúa về giúp ngài.” Hắn giễu cợt cười một tiếng, trợn mắt nhìn về phía Thượng Quan Thiên, “Ta cũng chỉ muốn mượn hổ phù (*) của bệ hạ một chút thôi.”

(*) Hổ phù: Dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh.

Thượng Quan Thiên dõi theo hắn, mím môi không nói.

“Bệ hạ cũng không muốn tên vương đệ kia lại đem trưởng công chúa nhốt l ạ i nữa chứ?”Hắn cười khẩy, “Chỉ là mượn bệ hạ một cái hổ phù mà thôi!~~”

“Được, trẫm đáp ứng ngươi!”


Lương quốc, Phượng Dương thành. Khách điếm Duyệt Lai.

Do tôi không ngừng khuyên bảo nên cuối cùng Vân tiên nhân cũng thay ra chiếc áo trắng quanh năm không đổi, xem một bộ tơ tằm màu thiên thanh, thanh nhã như mưa bụi Giang Nam, cả người có vẻ thực ôn hòa, khí sắc hoàn toàn thay đổi.

“Này, Vân tiên nhân, tóc huynh thực đẹp, mái tóc dài bạc trắng tuyệt đẹp, chậc chậc...”

Lặng lẽ vươn tay ra nắm...

“A...đau quá đi!” Hừ, thế nhưng dám đánh bàntay thịt nhỏ bé của tôi!

“Ta không thích người khác đụng vào!” Thấy tôi nhíu mày, Vân tiên nhân cũng cau lại đôi mày xinh đẹp, hắn do dự, cúi mình xuống, thổi thổi bàn tay ‘bị thương’ của tôi, “Lần sau trước k h i nàng chạm vào ta thì hãynói trước một tiếng.”

“Được...”Tôi đáp ứng, ra vẻ thiệt thòi chớp mắt nhìn hắn.

Vân tiên nhân thở dài, thỏa hiệp nói: “Ta đã ngừng tu luyện ‘Thanh Tâm quyết’...Về sau ta sẽ chú ý.”

Tôi cười cười, vỗ vai khen ngợi Vân tiên nhân, khụ khụ, phát hiện khóe môi hắn run rẩy hai cái.

Tôi cùng Âu Dương Vân lặn lội đường xa hơn nửa tháng, đêm hôm qua rốt cuộc cũng tới Phượng Dương thành.

Vì sao tôi có thể vượt qua miệng lưỡi độc địa của ông anh họ và Ất đến Lương quốc?

Vì sao Vân tiên nhân có thể cùng tôi đến Lương quốc?

Ha hả, thật ra đối phó với lời nói ác độc của anh họ cũng không khó. Mạc Ly nhà tôi cũng không làm trái ý tôi, tôi nói muốn đi Lương quốc, nhất định phải đi, hắn tự nhiên đã ở bên cạnh tôi rồi, sau đó chính là hai thì hơn một, lời nói ác độc của một mình anh họ thì khó địch lại hai người, chỉ có thể thỏa hiệp, bằng không tôi liền một khóc hai nháo ba thắt cổ, cho hắn phiền chết.

Về phần Vân tiên nhân, khụ, nói đến có chút dài dòng, hơn nữa căn bản nói không rõ là nói xạo. Trong đó quan trọng là vì tôi nói với hắn, tôi trúng độc, đã phát tác một lần rồi, chỉ sợ không sống được bao lâu, tôi không muốn thời gian nàyu buồn, lúc qua đời lại tiếc nuối, tôi nhất định phải nhìn xem người kia vì tôi mà rơi xuống núi thật sự còn sống, nhất định phải nhìn tận mắt mới có thể an tâm, tôi an tâm thì sẽ mang thân thể Thượng Quan Lăng trả lại cho anh, có lẽ linh hồn cô ấy còn có thể trở về.

Khụ, mặc dù có tính chất lừa gạt, nhưng nếu tôi có thể trở về hiện đại thì tự nhiên có thể đem linh hồn Thượng Quan Lăng tìm về cho hắn nha.

Cho nên tôi cùng với Vân tiên nhân đạt thành một cái ‘hiệp định ngầm’— chờ tôi nhìn thấy Đông Phương Cửu bình yên vô sự, tôi liền đem thân thể Thượng Quan Lăng trả lại cho hắn.

Vì thế, Vân tiên nhân vì sự an toàn của ‘con tin’ là tôi đây, hắn liền tự mình ‘hộ tống’ tôi đến Lương quốc.

Bạn nghĩ xemđi, nếucơ thể tôi bị người nào đó chém bảy tám đao, vậy lúc hắn lấy được thân thể Thượng Quan Lăng, đó không phải là có chỗ thiếu sót đáng tiếc sao? Lấy tính cách Vân tiên nhân như vậy, hắn có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh sao?

“Vân tiên nhân, huynh lớn lên giống một người nha! Nói cách khác, lúc huynh mắt bạc ta còn không biết, hiện tại nhìn xem... Chậc chậc, thật sự là giống nha!”Nhìn chằm chằm mặt Vân tiên nhân, tôi thật ‘ngây thơ’ nói.

Âu Dương Vân nao nao, chợt xoay người ngồi xuống một bên, hình như không nghe đến lời của tôi.

“Ôi chao Vân tiên nhân, ta nói là sự thật nha, huynh thật sự rất giống thuộc hạ của ta! Aiz ta nói nhầm, huynh lớn lên giống tiểu đệ, ý của ta phải...”

“Câm miệng.”

Bị ánh mắt đỏ sậm của Âu Dương Vân đảo qua, tôi giật cả mình.

Âu Dương Vân chợt lạnh mặt, trầm mặc một lúc, hắn mới nhìn hướng tôi hỏi: “Nàng định khi nào thì đi gặp Đông Phương Cửu?”

Đột nhiên bị hỏi trực tiếp như vậy, tôi có chút ngây người, chớp mắt mấy cái mới nhìn về phía Vân tiên nhân, “Ngày mai ta nghĩ biện pháp tìm Y Y hoặc Khanh Trần, rồi để các nàng nghĩ biện pháp đến gần.”

Âu Dương Vân khinh thường hừ một tiếng, “Nhờ các nàng làm gì, tựCô gia có thể mang nàng vào.”

Đập một phát vào trán Vân tiên nhân, tôi nhe răng:“Lại tự xưng ‘Cô gia’?!”

Khóe môi Vân tiên nhân run rẩy, mắt mới đỏ sậm ngay tức thì tối sầm đi.

“Ngày mai huynh trở về đi, chờ ta xác nhận Đông Phương Cửu thật sự bình yên vô sự rồi bảo hắn đến Ngôn quốc tìm huynh, đem thân thể Thượng Quan Lăng trả lại cho huynh. Đương nhiên nếu huynh có lòng tốt để ta sống lâu vài ngày, sau khi làm cho chính mình tắt thở sẽ đem thân thể này cho huynh, ta đây liền A di đà Phật thay Tổca cám ơn huynh!”

Âu Dương Vân nhìn tôi, dường như có điều suy nghĩ, nhất là đôi mắt như thu thủy ôn nhu bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: “Nàng vẫn có thể dùng thân thể của Lăng, đến lúc nàng... Tóm lại, nàng không cần chết sớm, ta có thể đợi...”

Tôi vừa định cao hứng khen ngợi hắn hai câu, Vân tiên nhân động lòng người còn nói:“Ta sẽ không trở về. Dù sao nàng trúng độc đã phát tácmột lần rồi, chờ lần thứ ba sau khoảng mười ngày nàng sẽ quy thiên, ta không vội...”

Ách.... Cái này gọi là tâm tình gì đây...

“Có lẽ người nọ có thể chữa cho nàng...” Bởi vì tôi bị câu nói lạnh lùng trên của Vân tiên nhân làm cho khó chịu nên tôi căn bản không nghe câu sau dường như quan tâm đến tôi, gần như là thanh âm thì thào tự nói.

Hai hàng lông mày của Âu Dương Vân chau lại, lúc thì mờ mịt, lúc thì than thở, không biết đang xúc động cái gì.

Hôm sau, ngoài cửa hông phía tây hoàng cung Lương quốc.

Y Y cả người mặc trang phục cung nhân màu vàng, bước nhanh tới hướng tôi, mở đôi mắt tròn lộ ra cô ấy có bao nhiêu kinh ngạc.

“Lăng chủ tử, thật là người!”

Tôi cười cười, “Ái chà Y Y này, ta không biết gặp cô lại khó khăn tới vậy, phải tốn—”Tôixòe bàn tay ra, năm ngón chuyển động,thấp giọng nói bên taicô ấy:“Năm mươi lượng bạc trắng a!

Y Y cười ra tiếng, hai tay giữ lấy bả vai tôi, tỉ mỉ xem xét, lúc này mới than dài ngụ ý:“Chủ tử không có việc gì thật là quá tốt!”

“Được rồi, ta vẫn như cũ, mang ta nhìn cái kia một chút đi.”

Tôi tùy tiện nói, Y Y liền ngây ngẩn cả người, ánh mắt cô ấy đột nhiên trở nên mơ hồ, nói chuyện cũng ngây ngô.

“Lăng chủ tử... Cái này...Người... Hiện tại gia đã lên ngôi vua, nô tỳ muốn gặp mặt gia cũng không dễ dàng gì...”

Tôi bất động thanh sắc nói tiếp: “Không sao cả, cô mang ta đến những nơi bình thường hắn có thể đi ngang qua, chẳng hạn như Ngự thư phòng, đại điện thảo luận chính sự, ta chỉ xa xa liếc ngắm hắn một cái, biết hắn bình yên vô sự là được. Ta không có tâm tư khác, cô an tâm.”

Y Y nhìn chằm chằm mắt tôi lộ vẻ bất thường, bộ dáng muốn nói lại thôi làm cho lòng tôi nổi lên bất an.

Nhưng cô ấy không chủ động nói, chứng tỏ không ngờ tôi biết, hoặc nghĩ tôi không thể biết đến.

Tôi chỉ có thể nhẫn nại trước, cái gì cũng không hỏi, chờ nhìn thấy Đông Phương Cửu sẽ hiểu được tất cả.

Có quỷ mới làm kẻ ngốc đứng xa xa mà nhìn

– trông mong liếc hắn một cái! Lão nương nếu không xông tới nhéo mặt hắn, đánh ù hai lỗ tai hắn, thì làm sao biết được hắn là giả hay không?!

“Lăng chủ tử, mời theo nô tỳ.” Nói xong, Y Y xoay người đi trước, tôi nhìn Vân tiên nhân đứng cách đó không xa, phất tay cười với hắn, dùng khẩu hình nói: ‘Vân tiên nhân, hẹn gặp lại!’

“Y Y đây là chỗ nào a? Chỗ này không giống nơi Đông Phương Cửu hay lui tới.” Kẻ bất tài này, dù gì cũng ở hoàng cung Lương quốc mấy ngày, đừng quên t ôi còn còn có phủ quốc sư nữa chứ! Mà nơi Y Y đưa tôi tới tuy rằng đơn giản cũng không thiếu phần hoa lệ, nhưng tuyệt đối không phải chỗ hoàng đế Lương quốc thường tới.

“Đây là chỗ ở của nô tỳ, Lăng chủ tử người trước nghỉ ngơi một chút, nô tỳ lấy cho người chút điểm tâm.”

“Ài, không cần, Y Y! Cô đừng đi!” Tôi túm cổ tay áo Y Y, trong mắt hiện lên ý cười, lại dường như không có việc gì mà nói:“Cô trực tiếp mang ta đi gặp Đông Phương Cửu là xong, ta đã ăn no, miệng cũng không khát, thân thể cũng không mệt mỏi.”

Y Y nhìn tôi sâu kín nói: “Lăng chủ tử... Nô tỳ...”

Tôi nở nụ cười, cười như không có chuyện gì, chính là khuôn mặt đang cười, tâm không mang một chút vui sướng, tôi nói: “Y Y, c ô nói đi, cái gì ta cũng có thể chịu được.” Trải qua sống chết người ta còn sợ hãi cái gì? Người một chân bước vào Diêm Vương điện còn sợ hãi cái gì?

“Nô tỳ sợ người không chịu nổi...”Giấu trong giọng nóiyếu ớt của Y Y là nồng đậm đau thương, cô ấy cười thở dài, nụ cười chua xót làm cho người ta muốn khóc, “Gia quên rất nhiều...”

“Gia cũng đã quên người...”

Ngoài cửa sổ một trận gió lạnh thổi qua, mặt đất lại đầy lá khô.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 168

Trời lạnh hay không, trái tim nguội lạnh

Y Y nhìn tôi, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ kinh ngạc vì tôi tỏ ra hết sức bình tĩnh ánh mắt không một chút gợn.

Tôi lẳng lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mắt khép hờ cảm nhận làn gió nhẹ thổi tới từ ngoài cửa sổ. Mùa đông ở Lương quốc rất ấm áp, so với cái buốt giá ở Kim quốc, những cơn gió lạnh này trái lại khiến con người ta tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng làm phai nhạt đi một nét cười gượng mơ hồ.

Không ngờ tình tiết mất trí nhớ thườ ng thấ y trong tiểu thuyết lại giáng xuống đầu tôi.

Đời người như vở kịch sao?

“Chủ tử, Lăng chủ tử...” Y Y có chút sợ hãi, “Ngài ấy có thể trở về đã là ơn trời rồi, chủ tửngười không biết ngài ấy bị trọng thương thế nào đâu, tự hủy võ công lại bị kiếm đâm xuyên qua phổi, thân thể như vậy rơi xuống núi sau đó có thể sống sót trở về... Chủ tửngười...”

Tôi ngước mắt nhìn Y Y, cười cười, nói: “Tìm cho ta bộ y phục của tiểu thái giám, ta muốn ở lại bên cạnh hắn vài ngày.”

“Chủ tử, người...”

“Đóng giả vậy phải chăng hàng ngày có thể theo hầu bên cạnh hắn?”

“Lăng chủ tử...”

Tôi không sao ngờ được rằng khi gặp lại Đông Phương Cửu là trong một cảnh tượng như thế.

Càng khiến t ô i không thể ngờ đến chính là, tôi có thể nhắm mắt làm ngơ lãnh đạm quỳ xuống, hô to vạn tuế.

Y Y đi trước tôi dẫn đường đến phía ngoài Ngự thư phòng, xa xa trông thấy Bạch U, hai người họ mỉm cười với nhau, khẽ gật đầu, hết thảy đều không nói năng gì.

Chỉ là, ánh mắt Bạch U quét về phía tôi đột nhiên trở nên sắc bén, dừng trên người mấy giây, sau đó lại nhìn Y Y, Y Y thoáng cười, khẽ gật đầu.

“Nô tì Y Y kiến giá.”

Trong Ngự thư phòng truyền tới từng đợt tiếng động huyên náo, lại không thấy Đông Phương Cửu đáp lời.

“Nô tì Y Y kiến giá.”

Y Y cất giọng lớn hơn, trong Ngự thư phòng y như cũ không có tiếng người đáp lại.

Y Y vừa nghe thấy những tiếng động huyên náo truyền ra từNgự thư phòng liền biết ngay chuyện xấu xa trong đó, lại liếc mắt về phía Thượng Quan Lăng đứng phía sau mình, trong lòng thầm có chút tức giận, cố nén không phát tác ra.

“Vừa nãy Lưu Minh dẫn một nhóm cung nữ ở Hoán Y cục (*) tới, chắc lúc này ngài ấy đang chơi đùa cùng các nàng.” Bạch U bình thản nói.

(*) Phụ trách việc giặt giũ.

Y Y nhìn Bạch U, rồi hướng về phía trong Ngự thư phòng cao giọng hô: “Nô tì Y Y kiến giá.”

“Ma ma Y Y kiến giá!” “Ma ma Y Y kiến giá!” “Ma ma Y Y kiến giá!”

Y Y không ngừng ở ngoài cửa xin được gặp, trong Ngự thư phòng lại chẳng có ai đoái hoài. Một số tiểu thái giám muốn cười nhưng không dám lớn tiếng, dáng vẻ đó rõ ràng là đang cười nhạo Y Y.

Đám cung nữ, thái giám theo hầu phía sau Y Y cũng cảm thấy mất mặt, xấu hổ cúi đầu xuống.

Chuyện này chẳng phải rất quái lạ sao? Từ khi nào mà Y Y gặp Đông Phương Cửu cần phiền phức như thế? Mà tên ngốc kia ở trong đó rốt cuộc đang làm cái gì mà ngay cả tiếng hô thông báo lớn như thế không nghe thấy! Là thực sự không nghe thấy, hay là giả bộ không nghe thấy?!

Y Y ở ngoài Ngự thư phòng liên tục xin được gặp gần trăm lần, trên trán đã thấm mồ hôi lạnh, thân thể hơi run run.

Bạch U cũng biết đây là do Đông Phương Cửu cố ý, trong lòng thật sự không nỡ, bèn đưa tay đỡ lấy Y Y. Y Y cố chấp đẩy Bạch U ra, cắn chặt răng tiếp tục xin được gặp.

Đông Phương Cửu hồi triều, vốn dĩ đây là chuyện nên vui mừng, nhưng bởi vì hắn mất trí nhớ, khiến người ta không tài nào vui vẻ lên được.

Đông Phương Cửu bản tính thận trọng đa nghi, gặp lại bốn người bọn họ khó tránh khỏi có chút xa cách, bốn người bọn họ cũng hiểu rõ trong lòng, nhưng lòng trung thành với chủ nhân chưa hề thay đổi, chẳng qua ngẫu nhiên vui mừng quả thực khiến người ta...

Cửa chính Ngự thư phòng cuối cùng cũng mở ra, Lưu Minh vừa lắc lư cái đầu to mập, vừa giả tạo đỡ Y Y dậy, “Ồ ~ đây chẳng phải nội vụ tổng quản đại nhân sao? Ôi chao, mau mau vào đi, hoàng thượng đang đợi cô đó!~~”

“Hừ, Lưu Minh ngươi vẫn còn nhận rõ được người khác cơ đấy!” Y Y hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Minh, quay đầu nhìn tôi một cái, tôi liền theo cô ấy cùng tiến vào Ngự thư phòng.

Tôi hoài nghi quét mắt quan sát Lưu Minh. Quả nhiên là cái tên Lưu Minh kia! Chẳng phải hắn vẫn châm chích Đông Phương Cửu sao? Tại sao hiện tại có vẻ như còn đắc sủng hơn cả Y Y?!

“Lưu Minh, là Y Y tới hả? Mau mời nàng vào đây!”

Y Y sải bước vọt qua Lưu Minh, quỳ xuống trước mặt Đông Phương Cửu, hành lễ với hắn.

“Y Y à, mấy ngày rồi trẫm chưa trông thấy ngươi, nhớ ngươi lắm đấy, còn nói nếu hôm nay ngươi không tới gặp trẫm, trẫm sẽ sai người trói ngươi tới đây, ha ha. Trẫm rất nhớ món điểm tâm ngươi làm!”

“Hoàng thượng chê cười rồi, nô tì không dám nhận. Có điều, hôm nay nô tì đã tới đây từ sớm, cứ đứng chờ ở ngoài Ngự thư phòng xin được gặp, chỉ là hoàng thượng vẫn không cho truyền nô tì yết kiến.”

Đông Phương Cửu nhíu nhíu mày, lắc lắc đầu, trừng mắt nhìn Lưu Minh.

“Lưu Minh, đều tại ngươi cả! Trẫm đã nói hình như nghe thấy giọng của Y Y, nô tài nhà ngươi lại nói là tiếng gió! Nhìn xem, để Y Y đứng ở bên ngoài lâu như vậy, nhất định mệt chết rồi!”

“Hoàng thượng trách tội đúng lắm! Nô tài thật đáng chết!”

Lưu Minh khẽ vả vào miệng mình hai cái, lại chìa mặt tiến đến trước mặt Y Y cười đùa cợt nhả nói:“Tổng quản đại nhân, là do ta không nghe thấy cô ở bên ngoài xin gặp, chi bằng cô cũng đánh ta mấy cái cho hả giận đi!”

Y Y bình tĩnh nhìn Lưu Minh, cười nhạt, “Chuyện này làm sao có thể trách Lưu công công được? Chỉ trách giọng ta nghe như tiếng gió thôi!”

Tôi không cười khi nghe những lời đó, từ lúc tôi tiến vào ánh mắt chỉ dừng lại trên thân thể một người, một người cuối cùng cũng từ giấc mộng đêm khuya trở về bước vào thế giới của tôi.

Toàn thân người ấy vàng rực, sáng lóa chói mắt. Lược bớt phần cằm lộ rõ vẻ thon gầy nhưng cũng không tổn hao gì đến phong thái tuyệt thế của hắn, mày kiếm nghiêng nghiêng hất lên tỏa ra nét anh tuấn, đôi mắt phượng trầm tĩnh trông xuống muôn vàn chúng sinh.

Khi hạ mi mắt, chợt tĩnh lặng như thiếu niên đôi mươi, bình thản ung dung như vẫn không biết mình đã giơ cánh tay chống trời; khi ngước mắt, thì rất khí phách, ánh mắt lướt qua đâu đều hệt như ghìm ngựa lại, chỉ đợi hắn vẫy gọi liền chạy như bay tới, chở chủ nhân cưỡi mây đạp gió, hô phong hoán vũ.

Con người Đông Phương Cửu vẫn toát lên vẻ tao nhã như trước, tỏa sáng lung linh, chỉ là hào quang hôm nay của hắn lại như kim châm nhói đôi mắt tôi—— trong Ngự thư phòng có đến mười tiểu cung nữ cùng hắn vui đùa coi đây như chốn không người.

Lưu Minh nhìn Y Y cười một tiếng, cung cung kính kính dâng một chén trà lên Đông Phương Cửu, sau đó ngẩng đầu đứng bên cạnh.

Đám tiểu cung nữ kia căn bản chẳng màng tới sự tồn tại của nội vụ tổng quản Y Y, vẫn nô đùa với đấng vạn tuế của bọn họ.

Y Y hiểu rõ trong lòng, họ làm chuyện này để cho mình xem.

Đám tiểu cung nữ ở Hoán Y cục này lần đầu diện kiến cung nữ tổng quản, vậy mà cũng chẳng thèm chào hỏi, tất cả đều xem Y Y như không tồn tại, không biết có phải muốn ra oai với mình không?

Trong phút chốc Y Y đột nhiên cảm thấy chua chát, chẳng lẽ nói thực sự chủ nhân của bọn họ không thể an tâm về bốn người bọn họ sao? Chẳng lẽ nói một người bị mất trí nhớ ngay cả người thân cận nhất đều không thể dễ dàng tin tưởng sao?

Nếu như một người vì chủ nhân mà chẳng màng đến sống chết, ai còn để ý tới những cái gọi là vinh hoa phú quý?

Y Y lẳng lặng đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, cô chỉ vì con người phía sau đó không đáng, cô hoàn toàn không nên tới đây thì sẽ không trông thấy những chuyện khiến người ta thương tâm.

Đông Phương Cửu cũng không hàn huyên với Y Y nữa, tiện tay ôm chầm lấy cung nữ gần nhất bên cạnh muốn hôn một cái.

“Hoàng thượng ngài thật là xấu!

” Tiểu cung nữ cười né tránh đôi môi ập tới của Đông Phương Cửu, mềm yếu không xương ngã vào trong lòng hắn, “Chi bằng hoàng thượng và chúng nô tì chơi trò chơi đi. Ngài bịt mắt lại, chúng nô tì sẽ do ngài bắt, ngài bắt được ai thì người đó cho ngài thị tẩm!”

“Nô tì tuân chỉ!”

Đám tiểu cung nữ chẳng ai tỏ vẻ sợ hãi, vui cười không ngớt, đôi tay cũng không để rảnh rỗi, bắt đầu cởi váy áo.

“Hoàng thượng!” Y Y rất khó xử, vẻ mặt xấu hổ liếc nhìn tôi một cái, rồi vội nhìn về phía người ngồi trên cao kia, “Không thể được!~”

Đông Phương Cửu đã bịt mắt bằng khăn lụa vàng, bỏ ngoài tai những lời Y Y nói. Hắn tùy ý bổ nhào về phía một tiểu cung nữ, đè ngã xuống đất.

Chốc lát, trong Ngự thư phòng đã trở thành nơi trác táng trụy lạc.

Tôi lẳng lặng xem hết tất thảy, trong lòng lạnh giá, thỉnh thoảng có cảm giác nhói đau, nhưng cũng không khiến người ta phẩy tay áo bỏ đi hoặc có ý siết chặt nắm tay lại.

Bỗng dưng, tôi hiểu ra, cái tên ngốc đã từng nắm tay tôi thật chặt muốn tôi sống sót, đã mất rồi.

Y Y tức giận hận không thể xông lên cho đám cung nữ kia mỗi người một cái tát, còn kẻ đầu têu Lưu Minh thì vui tươi hớn hở thờ ơ lạnh nhạt, thỉnh thoảng như khiêu khích liếc nhìn Y Y lúc này đã giận sôi máu.

Tôi bị phớt lờ hoàn toàn.

Vai phụ mà thôi, vốn là như thế.

Nhẹ nhàng vòng qua đám cung nữ vui đùa ầm ĩ, thật không dễ dàng gì đi đến chỗ cách Đông Phương Cửu khá gần, lãnh đạm quỳ xuống, ngẩng đầ u cười nhìn người đó, cái tên ngốc toàn thân toát lên vẻ hào hoa phong nhã lại đâm nhói trái tim ta, từ tốn mở miệng từng chữ một rõ ràng:“Nô tài tổng quản Thượng y giám tiểu thái giám Tiểu Lăng Tử xin thỉnh an vạn tuế gia, vạn tuế gia cát tường!”

Thật không ngờ, khi tôi gặp lại tên ngốc ấy lại là trong cảnh tượng độc đáo như vậy.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.