Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 71

Phiên bản Dịch · 4145 chữ

Chương 155

Không phải cầm tù, chỉ giữ nàng lại

Lục Y mỉm cười nháy mắt, cố ý trêu chọc Thượng Quan Sở Sở: “Quận chúa đang ghen sao? Sợ bệ hạ dẫn một nữ tử hồi cung à?”

Thượng Quan Sở Sở lập tức ửng hồng hai má, mặt cúi gằm, giọng nói giận dỗi: “Ta với bệ hạ của em đâu có quan hệ gì, sao phải ghen chứ!” Nói là vậy, trong lòng Thượng Quan Sở Sở khó tránh khỏi có chút nguội lạnh, côkhông thể nào quên được, ngày đó ở Từ Ninh cung, Hiên Viên Tiêu đã cự tuyệt cô thẳng thừng như thế nào. Nhưng dù có như vậy, cô...cô vẫn không thể từ bỏ chàng được.

Nếu không ai có thể chiếm hữu được trái tim chàng, vậy cô chỉ cần được chia một góc nhỏ là được rồi.

Chia sẻ cùng hiên hạ, vương vị, bách tính, còn cả lớp lớp phi tần của chàng.

“Quận chúa đừng lo, người bệ hạ đưa về là một nam tử, lúc này đang ở Dật Thanh cung.” Lục Y thôi không đùa cợt nữa, nghiêm túc đáp.

Hai mắt Thượng Quan Sở Sở sángngời, cô mỉm cười nói: “Chúng ta qua xem thử.”

“Dạ!” Lục Y đáp.

Hoàng cung Ngọc quốc, Dưỡng Tâm điện. Thượng Quan Thiên một thân long bào xanh

biếc thêu chỉ vàng, đầu đội kim quan cài trâm ngọc, đôi mắt màu xanh trợn tròn không thể tin được, không hề để ý tới hình tượng vỗ bàn, lớn giọng hỏi: “Là thật sao? Hoàng tỷ vẫn còn sống thật sao?!”

Đôi mắt màu xanh thẫm của Tô Tử Chiêm tràn đầy kinh ngạc, vào khoảnh khắc nghe tin bẩm báo của mật thám từ Lương quốc truyền về, hắn hoảng hốt bần thần, nhưng lúc này đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày. Ánh mắt Tô Tử Chiêm nhìn về phía Ất, hàng lông mày khẽ nhíu lại của Ất đã thể hiện rõ sự khẩn trương trong lòng hắn.

Người đàn ông báo tin đang quỳ dưới đất, cúi thấp đầu trả lời câu hỏi của Thượng Quan Thiên: “Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ ở ở Khâu thành tận mắt nhìn thấy trưởng công chúa bị...” Do dự một hồi hắn nói tiếp: “Bị treo lên cổng thành, thuộc hạ tận tai nghe thấy trưởng công chúa nói Thượng Quan Lăng nàng là trưởng công chúaNgọc quốc, cũng chính là đại quốc sư Lương quốc.”

“Cái gì?!” Thượng Quan Thiên có chút tức giận.

Tô Tử Chiêm điềm tĩnh ngăn lại: “Bệ hạ đừng nóng vội!” Ánh mắt chuyển sang phía Ất, hỏi: “Mạc Ly ngươi nghĩ sao?”

Ất đang nhíu mày lúc này mới giãn ra, nhìn Tổ Tử Chiêm nói: “Nếu đã mắt thấy, tai nghe thì có thể tin.”

Tô Tử Chiêm gật đầu: “Haha... Chẳng trách Âu Dương Vân lại đột nhiên rời quân doanh chạy đến Lương quốc, thì ra hắn sớm nghe được tin tức.”

“Ừm!” Ất khẽ gật đầu...“E là chỉ có chúng ta không biết mà thôi.”

Thương Quan Thiên cả giận vỗ bàn, quát: “Cái đám thất phu này dám giấu diếm trẫm!” Đôi mắt xanh ánh bừng bừng lửa giận: “Đó là hoàng tỷ của trẫm mà! Cái đám khốn kiếp này!”

Tô Tử Chiêm nghiêm mắt, ho khan một tiếng: “Bệ hạ, nên chú ý đúng mực.”

Thượng Quan Thiên bị ánh mắt cương nghị của Tô Tử Chiêm nhìn có chút mất tự nhiên, hơi quay nghiêng đầu, chú mục vào Ất đang nhìn người trước mặt không chớp mắt.

“Ngươi nói tiếp đi!” Ất cất giọng ôn hoà nhưng không mang chút tình cảm nào nói với mật thám đang quỳ.

Mật thám ngẩng đầu nhìn Vĩnh An Vương tiếp tục bẩm báo: “Đông Phương Thất muốn dùng trưởng công chúa để ép Đông Phương Cửu lui binh, Đông Phương Cửu vốn định cứ vậy lui quân nhưng đúng thời điểm mấu chốt trưởng công chúa lớn tiếng mắng hắn, cũng lấy thân phận quốc sư Lương quốc không cho lui binh, nên Đông Phương Cửu vẫn cho công phá thành.”

“Sao?! Hắn dám không thèm để tâm đến sống chết của hoàng tỷ ta sao! Trẫm tuyệt đối không tha cho hắn!” Thượng Quan Thiên quát lớn.

“Bệ hạ, kẻ không nên tha là Đông Phương Thất.” Tô Tử Chiêm lạnh lùng chen ngang.

“Nói tiếp đi!” Ất cất cao giọng.

“Dạ!” Hắn hắng giọng rồi nói tiếp: “Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một mũi tên...”

Sau khoảng thời gian chừng nửa chung trà. Bốn người trong Dưỡng Tâm điện... trong đó

hết ba người ánh mắt đã tối sầm.

Thượng Quan Thiên không ngừng lầm rầm chửi mắng, trong nháy mắt cả người cảm thấy bức bách không sao chịu nổi, suy sụp ngồi xuống vương tọa.

Ánh mắt Tô Tử Chiêm dại đi, trống rỗng, tay phải ấn vào lồng ngực, hít một hơi thật sâu.

Thượng Quan Mạc Ly cau mày, khép mắt khiến cho không ai nhìn ra ánh mắt thê lương của hắn lúc này.

Người đang quỳ dưới mặt đất run rẩy. Nhất thời Dưỡng Tâm điện chìm trong bầu không khí nặng nề âm u, khiến người ta đến thở cũng không dám.

Thật lâu sau, Ất mới chậm rãi mở miệng, giọng nói không còn giữ được trầm ổn như ban đầu: “Ngươi khẳng định...công chúa, Đông Phương Cửu, và cả Hiên Viên Tiêu, ba người họ đều rơi xuống vực sao?”

Người đang quỳ lại run lên, vội ngẩng đầu bẩm báo: “Bẩm vương gia, thuộc hạ không tận mắt nhìn thấy, nhưng mấy nhóm người ngựa từ đỉnh Phượng Lạc xuống đều nói vậy, hơn nữa Âu Dương Vân vừa xuống núi liền phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi, xem ra nhất định không phải là giả.”

Tô Tử Chiêm chầm chậm bước tới ngồi xuống ghế, ngửa đầu, chậm rãi khép mắt lại. Nếu vẫn kết quả vẫn giống như trước, ông trời, hà cớ gì ông phải cho người ta hy vọng? Tô Tử Chiêm thật sự cảm thấy oán hận trời cao.

Giờ khắc này, không khí dường như ngưng đọng lại.

Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết chân của mật thám quỳ trên mặt đất đã tê cứng mất cảm giác từ lâu.

“Thần tin rằng công chúa vẫn bình an.” Câu này do Ất nói. Mắt hắn mở ra, đầy kiên định truyền cho mọi người lòng tin vững chắc.

Tô Tử Chiêm bật cười, cười đến bả vai cũng rung lên, hai mắt hắn nhìn Ất ngập tràn cảm kích và khâm phục: “Ngươi nói rất đúng! Trưởng công chúaNgọc quốc chúng ta có thần tiên phù hộ, nàng là niềm kiêu hãnh của các vị thần, nàng nhất định sẽ không sao, tuyệt đối không!”

Đón lấy ánh mắt của Tô Tử Chiêm, Ất cũng mỉm cười.

Thượng Quan Thiên nhìn hai người họ, nét mặt cũng hiện ra một nụ cười.

“Ám Thập Tam, ngươi bảo Ám cung tiếp tục phái hai nhóm chia ra tới Phương Dương và Cẩm Hâm. Nếu Đông Phương Cửu và Hiên Viên Tiêu còn sống nhất định sẽ trở về, đặc biệt tăng thêm nhân thủ khu vực chung quanh hoàng cung.” Ất truyền lệnh.

“Dạ, vương gia!” Người vẫn quỳ dưới điện kia chính là người được tuyển chọn từthập bát danh tửsĩ – thủ hạ ưu tú nhất của Thượng Quan Lăng, hiện tại là người đứng đầu của Ám cung, đứng hàng thứ mười ba trong th ậ p bá t danh tửsĩ . Sau khi tiếp nhận Ám cung liền đặt tên là Ám Thập Tam.

Tô Tử Chiêm ánh mắt chợt lóe, bổ sung một câu: “Bảo người của Diêm điện cũng phái người đi theo, lần này nếu lại tìm được trưởng công chúa cần phải bảo hộ chu toàn, nếu lại để xảy ra nửa điểm sai sót, người của Ám cung và Diêm điện tất thảy cùng xuống trình diện Diêm Vương đi!”

Ám Thập Tam mướt mồ hôi trán, vội vàng dập đầu đáp: “Dạ! Bọn thuộc hạ dù có chết vạn lần cũng sẽ bảo vệ công chúa không chút sơ sẩy!”

......

Cẩm Hâm, Kim quốc, Dật Thanh cung.

Hiên Viên Tiêu đã lột bỏ y phục bình dân, thay vào bộ cẩm bào sẫm màu, giày thêu chỉ vàng lấp lánh, đôi mắt vàng khôi phục vẻ lạnh lẽo, sắc bén như ngày trước.

Khoảnh khắc hắn đi lướt qua tôi, không biết là hắn thả bước chậm lại hay là thời gian đã trôi chậm lại vài giây, mà vạt áo cẩm bào của hắn phớt nhẹ qua chân tôi. Cảm giác ôn nhu mà điềm tĩnh. Chỉ một giây thôi. Nếu không có một giây này, t ôi sẽ không thể nào tin được hắn đã từng có lúc ôn nhu dịu dàng... trong suốt mười lăm ngày qua.

Hắn ngồi xuống, thần khí nghiêm nghị, hai tay đặt hai bên tay ghế, ống tay áo thêu chỉ vàng xa hoa tùy tiện rủ xuống, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác công phu tỉ mỉ. Đôi mắt vàng nhìn tôi, dù đã che giấu đi vẻ khí phách ngông cuồng song không hề có nửa phần ôn nhu.

Hắn nói: “Trường Nhạc cung không có người, nàng vào đó ở đi.” Ánh mắt hắn phóng qua người tôi, cất giọng: “Lộc Hải, khanh phái người đi dọn dẹp sạch sẽ, nhân tiện tìm vài người lanh lợi hầu hạ nàng.”

Sau lưng tôi truyền đến giọng nói của một ông già, nghe không giống âm thanh the thé khiến người ta thấy chán ghét của một thái giám bình thường, chỉ là tiếng nói có hơi cao hơn thông thường một chút thôi.

Lộc Hải chần chừ một lúc, rồi khom người đáp: “Tuân chỉ! Lão nô đi làm ngay!” Rồi lui ra ngoài.

Tôi nhìn Hiên Viên Tiêu, lạnh lùng mỉm cười, cố tình kích tướng hắn: “Ta có nên cảm tạ Hiên Viên vương bệ hạ vĩ đại đã ban cho mỗ Lăng một chốn để dung thân thật tốt hay không đây?”

Sắc mặt Hiên Viên Tiêu bất chợt lạnh đi, trầm mặc một hồi mới đáp lại tôi hai chữ: “Tùy nàng.”

“Ngài cho rằng có thể giữ ta lại sao?” Ánh mắt lạnh băng, tôi hỏi hắn.

Hắn điềm nhiên, cười nhẹ: “Nàng cảm thấy thế nào?”

Tôi trừng mắt, hận cái thái độ không coi ai ra gì, hận cái thái độ cuồng ngạo vô đối của hắn: “Trên đời này, không có bức tường nào ngăn được gió, ngài còn sống trở về Kim quốc, sẽ không ai tin Thượng Quan Lăng ta đã chết. Nên biết rằng, có đôi khi có một số người sống phải thấy người, chết cần thấy xác!

Khóe môi Hiên Viên Tiêu hơi cong lên, không phải nụ cười, đó là sự trào phúng.

Hắn nói: “Trẫm không sợ bất cứ kẻ nào biết, trẫm chỉ cảm thấy phiền toái mà thôi!”

“Hiên Viên Tiêu!” Tôi nổi sung, cố kìm nén cũng không thể ngăn tức khí trào ra. “Ngươi giam cầm ta rốt cuộc có ý gì? Nói thẳng mục đích của ngươi còn có thể thương lượng, nếu ngươi bức ép ta quá, thì dù một chút lợi lộc trên người ta người cũng đừng mơ tưởng có được!”

Hiên Viên Tiêu nhìn tôi, mắt vàng bình lặng vô cùng, thản nhiên phun ra bốn chữ: “Không có mục đích!”

“Không có mục đích?!” Mẹ nó, thật muốn điên mà! Không phải đầu tên này bị va đập rồi bất thường luôn chứ? Thế này là thế nào? Toàn mấy lời vô nghĩa! Không có mục đích! Không có mục đích mà lại giam cầm tôi, não ngươi hỏng rồi à! “Ngươi bị thần kinh sao? Vô duyên vô cớ giam lỏng ta làm gì?! Ta đắc tội gì với ngươi? Ở Phượng Lạc sơn cốc nếu không phải ta chiếu cố ngươi, ngươi còn sống đến giờ sao?!” Ngực tôi phập phồng, miệng thở hổn hển tuôn một tràng không ngừng nghỉ.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt biến đổi

liên tục, cuối cùng ngữ khí dịu lại, chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn giữ nàng bên cạnh mà thôi.” Hắn đứng dậy, một lần nữa bước ngang qua t ôi, vạt áo lại nhẹ nhàng phớt qua chân tôi, hắn nói: “Đây không phải là giam lỏng.”

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 156

Ngụ Trường Lạc cung – tẩm cung hoàng hậu

Lời nói của Hiên Viên Tiêu khiến tôi nhớ tới một người, một vị tiên nhân đã từng thực sự cầm tù tôi, giam lỏng tôi, Âu Dương Vân.

Khi đó, hắn cũng khoan thai nói, vậy thì ngươi hãy thay Lăng nhi ở lại bên cạnh tôi.

Tôi căm hận loại mệnh lệnh ôn nhu này.

Tôi không phải là nữ chính trong tiểu thuyết! Cũng không phải loại người hễ trông thấy

trai đẹp cường thế nhưng đôi khi trở nên dịu dàng thì sẽ chảy nước miếng!

Tôi là một con người, một cô gái chân thật, có tri quan, biết mình yêu thích gì, thích người khác đối tốt với mình, thích được nâng niu, được yêu chiều.

Tôi thích người khác dùng tấm chân tình từng chút một lặng lẽ cảm hóa trái tim tôi, cuối cùng thu phục tình cảm của tôi.

Vân tiên nhân, có lẽ là người tôi có thể yêu nhất khi vừa mới đến nơi này.

Vẻ ngoài tuyệt mỹ, khí chất như tiên, đôi mắt không vương chút tạp niệm trần thế nào.

Đáng tiếc, phương thức biểu đạt sự yêu thích của hắn khó mà tiếp nhận nổi.

Cho nên, để vuột mất.

Có lẽ, có vài người, một khi để vuột mất, sẽ không thể có lại nữa.

“Hiên Viên Tiêu, ngài là bậc đế vương, việc gì nên làm, việc gì nên từ bỏ, chắc ngài hiểu rõ hơn ta.” Tôi nhìn bóng lưng hắn, bình tĩnh nói.

Hiên Viên Tiêu dừng bước, nhưng không xoay người lại, dường như hắn suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi mở miệng: “Đông Phương Cửu có thể nhảy núi vì nàng, ta cũng có thể; hắn đã chết, nhưng ta còn sống.”

Trên cánh tay trái truyền tới cơn đau âm ỉ, tôi có thể cảm nhận rõ mồn một cổ độc đang từ từ lan ra trong cơ thể tôi.

“Huynh ấy không chết. Sẽ không chết đâu.” Tôi nói.

Hiên Viên Tiêu cười khẩy: “Một kẻ tự phế võ công lại bị người ta đâm một kiếm rơi xuống núi, nàng cảm thấy có thể sống sót sao?”

Thét gào phẫn nộ, tôi rít lên với Hiên Viên Tiêu: “Còn không phải do ngươi sao! Tất cả là tại ngươi! Nếu ngươi có thể kéo huynh ấy... Nếu ngươi... Ngươi là tên ích kỷ cực độ!”

Hiên Viên Tiêu xoay người tao nhã, nhìn tôi, cười lạnh nói: “Nàng nói rất đúng, trẫm là bậc đế vương, nên đối phó với quân địch thế nào, trẫm hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.” Đôi mắt vàng chớp nhẹ, hắn thay đổi ngữ khí vặn lại tôi:“Nàng cho rằng nếu ngày đó đổi lại ta ở vào tình cảnh nguy hiểm, Đông Phương Cửu sẽ đưa tay ra cứu ta sao?”

Tôi bỗng lặng người, nhìn vào mắt hắn tôi nhất thời không biết nên trả lời sao.

Đúng vậy, bọn họ đều nói với kẻ địch của mình sẽ thống nhất thiên hạ.

Kình địch. Nhưng...

Bỗng dưng, tôi bật cười, lồng ngực rung lên vì tiếng cười của tôi, tôi nhìn Hiên Viên Tiêu với ánh mắt gần như kiêu ngạo, tôi nói: “Huynh ấy nhất định sẽ cứu ngươi.” Tôi khẽ ngẩng đầu lên xoay người đi, tôi không muốn thứ chất lỏng trong suốt chua xót trong mắt tôi rơi xuống không đúng lúc.

Đúng thế, tên ngốc kia nhất định sẽ làm thế, bởi vì tôi cũng đang gặp nguy hiểm.

Tên ngốc kia ngốc như vậy, hắn sẽ không đánh cuộc với một phần vạn nguy hiểm của tôi.

Tên ngốc kia thông minh như vậy, hắn biết tôi thích thứ gì, không thích cái gì.

Tên ngốc kia...

Trong nháy mắt, Hiên Viên Tiêu dường như hiểu ra hắn và Đông Phương Cửu rốt cuộc khác nhau ở điểm nào, dường như đó là một khoảng cách không thể vượt qua.

Trong chính điện Dật Thanh cung đột nhiên lặng ngắt như tờ, trong điện tựa như bị rút chân không, bất kỳ thanh âm, động tĩnh nào cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.

Hai người trong điện cứ đứng đó rất lâu, mãi đến khi giọng nói của Lộc Hải vang lên bên ngoài điện.

“Hoàng thượng, Sở Sở quận chúa tới rồi.”

Tôi và Hiên Viên Tiêu đồng thời cùng giật mình, tiếp đó, một nét cười thoáng hiện lên nơi khóe mắt tôi, trong khi một nét ưu sầu thoáng hiện lên nơi chân mày hắn.

Không đợi Hiên Viên Tiêu có phản ứng, tôi sớm đã cất bước ra phía ngoài điện, miệng hí hửng gọi: “Sở Sở!

Bỗng nhiên đôi mắt ngập tràn ý cười dịu dàng của Thượng Quan Sở Sở trở nên lãnh đạm, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn người đang đi về phía nàng, trong đôi mắt đẹp ấy lại vô vàn tươi tắn.

Là Thượng Quan Lăng chạm vào cô trước, còn cô thì liếc nhìn Hiên Viên Tiêu trước, sau đó mới chậm rãi giang hai cánh tay ôm Thượng Quan Lăng.

Cô nhẹ nhàng gọi: “Lăng nhi...” Vì sao cô còn sống? Vì sao thế!

Tôi buông Sở Sở ra, đi vòng quanh nàng mấy vòng, nghiên cứu tỉ mỉ xong, mới hài lòng gật đầu: “Ừm, vẫn ổn, không gầy không gầy, xem ra không bị ức hiếp.”

Hiên Viên Tiêu đứng phía sau tôi lạnh lùng hừ một tiếng.

“Sở Sở đi thôi, chúng ta tới chỗ của muội tâm sự!” Tôi kéo tay cô ấy, nói rất vui vẻ, màn

sương u ám ban nãy nhờ có sự xuất hiện của cô ấy đã trở thành hư không.

Chị em, thật vô cùng quan trọng.

Tình bạn, chớ đợi đến khi mất đi tình yêu mới bù đắp.

Sở Sở nhíu hàng lông mày lá liễu, liếc nhìn tôi với vẻ khó xử, lại nhìn về phía Lộc Hải, nhỏ giọng nói: “Lăng nhi, muội ở Dực Khôn cung, thuộc Tây Lục cung, tỷ đến... Sợ rằng không thích hợp...”

Tây Lục cung? Ờ, có vẻ như không thích hợp lắm, đó là nơi ở của phi tử Hiên Viên Tiêu. Ồ, chẳng lẽ Sở Sở nhà tôi đã lấy chồng rồi?!

Không đúng nha, cô ấy chưa vấn tóc lên mà!

Thôi, chờ ổn định xong tôi sẽ hỏi cô ấy kỹ lưỡng.

Tôi cười hì hì kéo tay Sở Sở, nghiêng đầu nhìn về phía Lộc Hải, hỏi: “Vậy hãy để Sở Sở tới chỗ ta đi, tới Trường Lạc cung, Lộc Hải công công, phiền ông dẫn đường trước.”

Tôi kéo Sở Sở nhưng cô ấy bất động, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt cô ấy kinh hãi.

Sao vậy?

Tôi nói sai gì sao?

Liếc Hiên Viên Tiêu một cái, thấy hắn cũng cụp mí mắt xuống, không nhìn ra vẻ mặt của hắn.

“Vâng, vậy để lão nô...” Lộc Hải dừng lại, nhìn về phía hoàng đế bệ hạ của mình, Hiên Viên Tiêu khẽ thở hắt ra, căn dặn Lộc Hải:“Sau này nàng chính là Lăng chủ tử. Đưa nàng đi đi.”

Lộc Hải khom mình, đáp:“Dạ.”

Tôi cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, cách xưng hô Lăng chủ tử không sao, tôi đã được gọi là chủ tử quen rồi, nếu bất kỳ ai trong cung gọi thẳng tên tôi, có thể tôi còn phải mất hai giây để phản ứng.

Nếu như cách xưng hô không có vấn đề, vậy vấn đề nằm ở chỗ...

“Nơi ta ở là chỗ nào vậy?” Tôi nhìn thẳng vào Hiên Viên Tiêu hỏi hắn.

Hắn đáp: “Trường Lạc cung.”

Tôi muốn đánh hắn, Trường Lạc cung? Anh c ho anh là Hán Vũ đế à, lại còn Trường Lạc cung! Sao a nh không xây cả tòa kim ốc tàng kiều luôn đi?!

“Trường Lạc cung ở chính giữa Đông Tây Lục cung, là nơi ở của hoàng hậu các triều đại Kim quốc.” Sở Sở thong thả nói, trong âm điệu dịu dàng không giấu nổi vẻ bi thương sâu đậm.

Trái tim tôi rớt cái phịch, bối rối nhìn Sở Sở. Nhất thời, trong điện ngoài điện lặng im

phăng phắc, cho đến khi một bàn tay khác của

Sở Sở nhẹ nhàng đặt lên tay tôi đang kéo cô ấy, cô ấy nhìn vào mắt tôi, cười dịu dàng: “Đi thôi, thân phận tỷ ở ngôi cao, tạm thời ở Trường Lạc cung cũng không có gì là không ổn.” Dứt lời, cô ấy lại liếc nhìn Hiên Viên Tiêu, “Bệ hạ đến nay vẫn chưa lập hậu, nơi đó đằng nào cũng để không.”

Đằng nào cũng để không? Câu này tôi đã nghe đến lần thứ hai, một lần từ Hiên Viên Tiêu, một lần từ Sở Sở.

Nhưng đó mà là loại chỗ‘đằng nào cũng để không’ sao?!

“Ta không ở đó đâu.” Tôi kiên quyết nói.

Đôi mắt vàng của Hiên Viên Tiêu khẽ nheo lại, hắn nhìn tôi chằm chằm hỏi: “Hay nàng muốn ở tại Dật Thanh cung của trẫm?”

Tôi muốn mắng chửi người! Hắn nói như vậy Sở Sở làm sao chịu nổi? Vậy chẳng phải rõ ràng cùng tôi...

Sở Sở kéo kéo ống tay áo tôi, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, cô ấy cười nhạt với tôi: “Đông Tây Lục cung đều là nơi ở của các nương nương trong hậu cung, chỉ có Trường Lạc cung là còn bỏ trống, chẳng lẽ tỷ muốn ở cùng dưới một mái hiên với phi tử của bệ hạ sao?”

“Ta...” Nhưng ở nơi tường đỏ trong Tử Cấm thành này có chỗ nào không phải ở dưới một mái hiên cùng phi tử của hắn chứ?!

“Đi thôi.” Sở Sở lại kéo tôi, cả người vượt qua nửa cơ thể tôi.

“Lăng chủ tử, mời đi theo lão nô.” Lộc Hải khẽ khom lưng, bước chậm tới trước mặt tôi, mỉm cười cung kính, rồi lại cúi đầu xuống.

......

Hoàng cung Kim quốc, Trường Lạc cung. Chính điện rộng thênh thang, ngập tràn

hương hoa lan dịu nhẹ.

Sàn nhà được lát bằng từng phiến đá cẩm thạch ngũ sắc, các phiến đá được người hầu lau chùi cho trong suốt sáng bóng, mỗi phiến đá sẽ có một mẫu hoa văn khác nhau hoàn toàn.

Nhìn chính giữa, có sáu cột cẩm thạch khổng lồ chống đỡ cho toàn bộ đại sảnh, nóc nhà xà nhà đều sử dụng lối vẽ tỉ mỉ phác họa ra phượng vu cửu thiên.

Thả tầm mắt bao quát xung quanh, cổng vòm, tường trắng không tì vết, thông suốt lóng lánh.

Đủ loại hoa lan trang trí ở mỗi góc cung điện.

Đông Noãn các là tẩm cung. Màn tơ rèm châu, hoa lệ trang nhã, nhưng cũng là một nơi cực kỳ thanh tịnh đẹp đẽ.

Rèm châu chia Đông Noãn các thành gian trong ngoài, phía sau rèm chạm khắc ngọc bích lưu ly, phía ngoài rèm châu đã đặt sẵn ấm trà nóng, tỏa mùi đàn hương thoang thoảng. Khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau khi thu xếp ổn thỏa mặt trời cũng đã sắp lặn, chỉ còn một chút ánh sáng lác đác nơi chân trời, bầu trời ngoài cửa sổ đỏ rực một màu, xa xa có ráng mây tía.

Ráng mây đỏ đã che phủ một nửa bầu trời, nắng chiều tỏa chút năng lượng cuối cùng, thiên hạ mênh mông, non sông hùng vĩ.

Ánh chiều tà bên ngoài rọi vào, vừa khéo không nghiêng không lệch chiếu trên người Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Lăng vận y phục trắng tinh khiết giờ phút này đẹp tới nỗi khiến người ta hoa cả mắt.

Có một số thứ có thể ngắm nhìn mà không thể với tới.

Hiên Viên Tiêu cũng không phát hiện ra, lúc này đôi mắt vàng của hắn nhìn Thượng Quan Lăng cực kỳ hòa nhã, tràn đầy dịu dàng, có thể khiến bất kỳ ai đắm say phong tình.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.