Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 67

Phiên bản Dịch · 4112 chữ

Chương 147

Chấp tử chi thủ, sinh tử khế khoát[2]

Đông Phương Cửu nheo đôi mắt phượng đầy nguy hiểm, nhìn về phía thành lâu, cao giọng nói: “Đông Phương Thất, trẫm niệm tình ngươi là huynh đệ thủ túc của trẫm, vốn không muốn xung đột vũ trang với ngươi, đáng tiếc ngươi chẳng biết trân trọng ý tốt của trẫm lại khởi binh mưu phản, ngươi có biết tội?”

“A, thì ra là cửu đệ tốt của bản vương...” Đông Phương Thất đứng trên thành lâu, điệu bộ nhàn nhã tự tại, “Đệ không ở trong Phượng Dương thành hưởng phúc, chạy đến chỗ ta làm gì vậy?”

Đông Phương Cửu gầm lên phẫn nộ: “Đông Phương Thất, ngươi không cần làm bộ làm tịch trước mặt trẫm nữa, lập tức mở cổng thành đầu hàng, trẫm sẽ cân nhắc ban cho ngươi được toàn thây!”

“Đầu hàng?” Đông Phương Thất kéo sợi dây thừng trong tay, nở nụ cười quỷ quyệt, “Cửu đệ, ngươi hãy nhìn cho rõ, đây là ai?” Dây thừng tuột ra với tới độ kinh hoàng, những người chứng kiến đều giật mình hoảng hốt, hắn mới dùng sức giữ chặt sợi dây lại.

Với độ cao của thành lâu, nếu tôi rơi thẳng xuống như vậy, hẳn là chết chắc.

Trước mặt là một cảnh tượng rối loạn, trăm nghìn ánh mắt đang đồ dồn về phía tôi. Mặc dù cách rất xa, tôi hoàn toàn không nhìn rõ thứ gì, nhưng tôi cũng biết, trong đôi mắt phượng kia hiện rõ nỗi lo lắng bất an. Nỗi bi thương trong mắt ấy đã hóa thành cơn gió, xuyên qua quân trận, bay thẳng vào tận đáy lòng tôi.

“Đông Phương Thất!” Đông Phương Cửu hét lớn, lần này là Bạch U và Y Y hợp lực mới giữ hắn lại được, Y Y thấp giọng nói: “Gia, ngài hãy nhìn kỹ Lăng chủ tử, nàng hình như có lời muốn nói với ngài.”

Đông Phương Cửu cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, nghe lời nhìn chăm chú.

Tôi bị treo giữa không trung, dây thừng buộc chặt đau nhức, nhưng lòng tôi bình tĩnh không ngờ, thần sắc càng không lộ vẻ dao động, phát hiện ra ánh mắt Đông Phương Cửu, tôi thong thả cùng khẩu hình nói ra hai chữ: ‘Công thành.’

Không ngờ đáp lại tôi lại là vẻ mặt đang bên bờ sụp đổ của Đông Phương Cửu. Hắn đột nhiên lớn giọng nói: “Đông Phương Thất, bây giờ ngươi thả Lăng nhi ra, trẫm sẽ tha cho ngươi con đường sống!”

Đông Phương Thất cười nói: “Ngươi lui binh, sau đó đưa tay chịu trói, ta sẽ suy nghĩ chuyện thả cô ta.” Nói xong, hắn còn cười ngắm nghía sợi dây thừng trong tay.

Trong nháy mắt, sắc mặt Đông Phương Cửu trắng bệch, hắn nhìn về phía thành lâu, nhìn về phía tôi. Bạch U, Y Y sau lưng hắn không nói một lời. Từ lâu bọn họ đã giao cả tính mạng mình cho hắn, chỉ biết toàn tâm toàn ý cống hiến tất cả, bất luận là sống hay là chết, là thắng hay là bại.

Tôi nghe Đông Phương Thất nói, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn chửi to đồ mặt dày không biết xấu hổ.

Bỗng dưng, tôi phát hiện chiến mã Đông Phương Cửu đang cưỡi đạp đạp gót chân từ từ lui về phía sau, tiếp theo, Đông Phương Cửu chậm rãi giơ một cánh tay lên, tôi còn chưa thấy rõ động tác của hắn đã nghe được hai chữ khó khắn lắm mới thốt ra khỏi miệng hắn: “Lui —— binh——”

Tôi không thể tin được vào tai mình, hét lên: “Không——” Không, tuyệt đối không thể.

Vì cuộc chiến công thành lần này đã có bao nhiêu tướng sĩ phải hi sinh tính mạng của mình, sự việc đã đi tới mức này sao hắn có thể thoái lui, làm sao có thể chưa đánh đã lui như vậy?! Tôi làm sao có thể ăn nói với những tướng sĩ đã bỏ mạng, làm sao có thể ăn nói với người thân của họ, còn hắn làm sao đối mặt với những tướng sĩ đã thề sống chết đi theo hắn, làm sao đối mặt vạn dân của hắn!

Đông Phương Thất cúi người quát tôi: “Cô câm miệng!”

Tôi ngửa đầu nhìn hắn cười khinh miệt, sau đó nhìn về phía Đông Phương Cửu, ánh mắt kiên định: “Đông Phương Cửu, đừng quên huynh hiện tại là hoàng đế Lương quốc, là chỗ dựa của vạn dân!”

Đông Phương Cửu ngẩng đầu, hai ánh mắt của tôi và hắn chạm nhau, nhất thời giật mình.

Đông Phương Thất thấy rõ ràng tất cả, lửa giận trong lòng bùng lên, hắn rút đao ra, đặt trên dây thừng, “Đông Phương Cửu, nếu ngươi không lui binh, ta sẽ lập tức cho Thượng Quan Lăng chết trước mặt ngươi!”

Tiếng hít thở, tiếng rì rầm lan tràn bầu không khí.

Tôi nhìn về phía các tướng sĩ dưới trướng Đông Phương Cửu, gom hết sức lực của mình, cất cao giọng nói: “Các tướng sĩ!”

Phía đối diện tức thì lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt tôi như luồng điện, đầy uy lực, đầy trang nghiêm:“Không sai, ta là Thượng Quan Lăng, là trưởng công chúa Ngọc quốc, nhưng ta cũng là quốc sư của Lương quốc các huynh đệ! Ta đã từng tuyên thệ trước thần linh, cũng đã từng nhận triều bái của vạn dân Lương quốc các huynh đệ!” Chăm chú đảo mắt qua chúng tướng sĩ, tựa như thứ đang quấn quanh cơ thể tôi không phải dây thừng mà là bạch khôi chiến giáp, mạnh mẽ hữu lực, “Hôm nay, những người đứng ở đây đều là những tướng quân lãnh tụ xuất sắc nhất của Lương quốc ta, đều là những thần tử mẫu mực tài ba của tân hoàng bệ hạ Lương quốc ta. Ta tin tưởng các binh sĩ do Đông Phương Cửu bệ hạ dẫn dắt không có ai là kẻ hèn nhát, những người trong hàng ngũ binh lính của bệ hạ chỉ có thể tiến lên phía trước, chứ nhất quyết sẽ không lùi về phía sau nửa bước!”

Giọng tôi vì hét quá lớn đã trở nên khàn đục, nhưng vô cùng kiên định. Tôi tin tưởng, mỗi một người trước mặt đều nghe rõ giọng nói của tôi.

Bốn phía bỗng yên lặng như tờ.

“L ăng nhi...” Trong mắt Đông Phương Cửu ánh lên một giọt nước, tiếng gọi của hắn truyền đi rõ mồn một...

Tôi khẽ nở một nụ cười tươi tắn, lần thứ hai dùng khẩu hình nói với hắn: ‘Công thành!’

Đông Phương Cửu bình tĩnh nhìn tôi, không nói một lời nào.

Từ trước đây rất lâu, Đông Phương Cửu huynh đã ép buộc tôi cùng anh lập lời thề, vậy xin hãy để tôi giúp anh giành chiến thắng, cho dù có mất đi mạng sống.

Mặc dù bốn phía đao quang kiếm ảnh hết sức căng thẳng, nhưng nụ cười này của Thượng Quan Lăng, trong phút chốc vẫn khiến những người chứng kiến phải nín thở.

Cuối cùng, chiến mã của Đông Phương Cửu không còn chuyển động nữa, hắn chậm rãi rút bội kiếm bên hông ra giơ lên, kiên định mạnh mẽ vung cao: “Công thành!”

Nước mắt chảy dài theo khóe mắt Y Y.

Giọng nói Bạch U tắc nghẹn, nhưng mạnh mẽ kiên quyết: “Tuân lệnh!”

Đông Phương Thất không thể tin nổi, “Đông Phương Cửu, ngươi thực sự bất chấp tính mệnh của Thượng Quan Lăng sao?”

Đông Phương Cửu không thèm trả lời, tiếng la hét rung động trời đất báo hiệu bắt đầu công thành.

Đông Phương Thất cắn răng nhấc đao, “Được, ngươi cũng tàn nhẫn lắm!! Ta cho ngươi hối hận cả đời!

Nhưng thanh đao của Đông Phương Thất còn chưa kịp hạ xuống, thì từ xa một mũi tên đã bay vút tới.

Trong nháy mắt, dây thừng đứt đôi.

Giữa ngàn vạn binh mã, Đông Phương Cửu chứng kiến bóng hình một người lao nhanh xuống đất, hắn hét lên đau đớn: “Lăng nhi——”

Đôi mắt phượng đỏ kè long lên sòng sọc, tay vung kiếm thẳng một đường chém giết, cho dù là thủy triều ập tới, cũng không đáng sợ đến nỗi quân lính tứ phía chạy thục mạng như vậy.

Trong lúc nhất thời, những hình ảnh trước đây đều hiện lên trước mắt.

Lăng nhi nghịch ngợm tinh quái, Lăng nhi bĩu môi gọi hắn là ‘đồ ngốc’, Lăng nhi trừng mắt tức giận, Lăng nhi vì hắn mà nở một nụ cười tuyệt thế, Lăng nhi cố nén đau thương nói với hắn những lời tuyệt tình, Lăng nhi trọng tình trọng nghĩa vì thiên hạ vì vạn dân...

Trong góc khuất, một đôi mắt vàng kim cũng nhìn thấy cảnh tưởng này, trái tim dường như bị ai đâm thủng một lỗ, hắn đau đớn kêu lên thành tiếng: “Thượng Quan Lăng...”

Ngay khoảnh khắc đó, trên chiến trường đột nhiên xảy ra một biến cố.

Binh sĩ chung quanh tường thành ai nấy giống như bị trúng tà, đứng im ngơ ngác, ngay cả binh khí trong tay rơi cả xuống đất mà cũng không hay biết. Cảnh tượng bọn họ nhìn thấy là như thế này, người rõ ràng đang rơi thẳng xuống đất, bất ngờ bị một chiếc roi màu bạc cuốn lấy, giữa không trung đột ngột ngừng lại. Một người thân mặc hồng sam bạch mai ngạo nghễ đứng trên thành lâu, trong tay nắm roi bạc, kéo mạnh một cái, thân thể đang bị cuốn lấy đổi hướng bay trở lên, vượt qua tường thành, an toàn ngã vào lòng hắn.

“Ngươi... Ngươi cứu cô ta?” Đông Phương Thất run giọng hỏi.

Người nọ phất tay, dây thừng trói quanh người cô lập tức rơi xuống.

“Lôi Minh, chúng ta đi.” Hắn bình tĩnh truyền đạt mệnh lệnh, như thể không nghe thấy Đông Phương Thất nói gì.

“Dạ——” Lôi Minh đáp một tiếng.

Đông Phương Thất trợn trừng hai mắt, khổ sở cầu xin: “Đừng... Đừng đi! Cung chủ!” Cuối cùng bỗng chuyển thành tiếng rít gào khản giọng, “Ám cung các ngươi sao có thể nói không giữ lời!”

“Đông Phương Thất, ngươi hạ lệnh cho binh lính của ngươi đầu hàng đi.” Tôi nhìn hắn, chậm rãi nói:“Ta có thể bảo Đông Phương Cửu không giết ngươi.”

Đông Phương Thất ngẩn ra, sau đó nhìn tôi cười khổ, “Thượng Quan Lăng, cô rốt cuộc là ngốc hay là ngây thơ? Chuyện cho tới bây giờ cô cho rằng hắn vẫn sẽ tha cho ta sao?”

Tôi cúi mắt nhìn, dưới thành cảnh tượng sinh linh chìm trong máu lửa khiến lòng tôi đau thắt từng cơn.

“Hạ lệnh đi, lẽ nào ngươi muốn binh sĩ của mình đều phải chết vô nghĩa sao.”

“Lăng nhi...” Đông Phương Thất nở nụ cười, “Cô cho rằng hắn thuần túy là vì cô ư?”

“Không phải càng tốt.”

Đông Phương Thất ngạc nhiên trừng mắt, “Thì ra cô... đã nhận ra từ sớm? Cũng phải, cô vốn là người thông minh mà.”

Tôi ngửa đầu, trong mắt có vài phần bi thương.

“Những người lòng dạ quá rộng lớn quá thâm sâu, ‘sự thuần túy’ không phải dành cho họ.”

“... Cô không oán hận sao?”

Tôi xoay người lại, mỉm cười lắc đầu, động tác kiên định không một chút chần chừ.

“Bởi là hắn, cho nên không oán hận.”

“Cho dù hắn là một con quỷ?! Hắn là một con quỷ giết cha!”

Tôi giật mình, chậm rãi hạ mí mắt, thì thào: “Phải... cho dù hắn có là một con quỷ.”

Đông Phương Thất tròn mắt nhìn tôi, thở dài:“Ta không nên tranh thiên hạ này, không nên...” Trong nháy mắt tình hình thay đổi, “Ta nên tranh cô! Tranh cô! Không có cô, hắn không thắng ta được! Đắc ngọc giả, đắc thiên hạ mà! Chính bởi vì hắn chiếm được cô! Chiếm được lòng cô!”

Một thanh đao vô tình lạnh như băng gác lên cổ tôi, lạnh lẽo thấu xương.

“Cô nói, hắn có bằng lòng dùng mạng hắn để đổi lấy mạng cô không? Ta đoán hắn nhất định không nỡ nhìn cô chết. Ha ha ha...”

Liếc mắt nhìn Đông Phương Thất, tận đáy lòng tôi cảm thấy bi ai thay cho hắn.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 148

Chấp tửchi thủ, sinh tửkhếkhoát[3]

Dưới sự bảo vệ của một nhóm binh sĩ hàng đầu dưới trướng Khang Thành Tĩnh, tôi bị Đông Phương Thất kéo thẳng lên Phượng Lạc sơn bên ngoài Khâu thành.

Phượng Lạc sơn rất đẹp. Tên của nó vốn có một câu chuyện truyền thuyết, chuyện kể rằng ngay cả Phượng Hoàng cũng không kháng lại được vẻ mỹ lệ của nó, tự nguyện rơi xuống nhân gian, vĩnh viễn lưu lại nơi này.

Mặt trời chiều rớt lại những tia nắng muộn màng, ánh sáng trong suốt tản mác cả cánh rừng trên Phượng Lạc sơn, để lại ánh sáng vàng đậm nhạt khác nhau.

Cảnh sắc tuy đẹp, nhưng tôi làm gì còn tâm trạng thưởng thức, tính mạng nhỏ bé của tôi hiện đang nằm trong tay một kẻ gần như điên loạn.

Lòng tôi âm ỉ một nỗi bất an mơ hồ, tôi luôn cảm thấy không phải Đông Phương Thất đang chạy trốn, làm gì có ai bỏ chạy mà leo lên núi chứ, cũng không phải hắn muốn ẩn nấp nơi thâm sơn này.

“Cô đang suy nghĩ gì vậy?” Mây đen trên mặt Đông Phương Thất không hề tan đi, ánh mắt sắc bén nhìn tôi chằm chằm.

“Đang thưởng thức phong cảnh.” Tôi bình tĩnh trả lời.

“Ha ha, vậy nhìn nhiều chút đi, nơi đây sẽ là chỗ chôn thân của Đông Phương Cửu đó!” Vẻ mặt Đông Phương Thất âm trầm, “Hừ, để hắn chết tại Phượng Lạc sơn cũng coi như không phụ lòng hắn!”

Tôi cố trấn áp nỗi hoảng sợ trong lòng, thản nhiên nói: “Bây giờ ngươi chạy vẫn còn kịp.”

Đông Phương Thất nhìn tôi, “Cô cho là ta sợ chết?”

Tôi thuận miệng hỏi ngược: “Chẳng lẽ ngươi không sợ chết?”

“Ta dám lên Phượng Lạc sơn này sẽ không nghĩ tới có thể sống mà đi xuống.” Ánh mắt Đông Phương Thất hung ác độc địa, ngữ khí lạnh lẽo đáng sợ, “Nhưng ta nhất định bắt Đông Phương Cửu chôn cùng!”

“Hắn sẽ không lên núi.”

“Hắn nhất định sẽ lên.” Đông Phương Thất nhìn tôi âm hiểm, “Bằng không ta để cô chôn cùng ta cũng được.”

Tôi cười khổ: “Cứ nghĩ bắt người khác chôn cùng ngươi có gì tốt, bản thân có thể sống sót mới thật sự là tốt.”

“Không còn ý nghĩa nữa rồi...” Ánh mắt Đông Phương Thất nhìn về phía xa, thấp thoáng bi thương.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bóng dáng cái chết từ trong mắt một người.

“Vương gia!” Khang Thành Tĩnh len qua mọi người tới trước mặt Đông Phương Thất, “Đông Phương Cửu dẫn người lên núi rồi.”

Đông Phương Thất nhếch môi như cười như không, nhìn Khang Thành Tĩnh, nói: “Ngài dẫn mọi người hạ sơn đi, sống hay chết còn phải xem vận may của mọi người.”

“Vương gia......” Khang Thành Tĩnh khiếp sợ trừng mắt, không thể nói rõ suy nghĩ trong lòng.

“Đi đi.” Đông Phương Thất hờ hững nhìn xa xăm, cảm giác đứng trên đỉnh núi có chút phiêu bồng, “Nói giùm với cửu đệ của ta, bảo thất ca của hắn đang chờ hắn trên đỉnh núi, bảo hắn một mình lên đây.”

Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Khang Thành Tĩnh cũng dẫn người đi.

Trời nổi gió.

Trên đỉnh Phượng Lạc sơn, gió núi dữ dội. Núi không lời, trời không tiếng. Một bầu

không khí ảm đạm nặng nề chuyển động xung quanh.

Cuối cùng hắn cũng tới.

Cởi bỏ quân trang hắn một thân hoàng bào, kim quan buộc tóc. Mày kiếm nhếch cao lộ rõ thần sắc anh tuấn, mắt phượng trầm tĩnh nghiêng nhìn bách thái chúng sinh. Đông Phương Cửu quả thật là một đế vương sở hữu dung mạo dáng vẻ tuyệt thế.

Trong lòng tôi vô cùng mâu thuẫn, tôi nhìn hắn không rời, đôi mắt phượng của hắn cong lên, mỉm cười dịu dàng, từng bước một tiến về phía tôi, bỗng dưng, tôi có một cảm giác, giống như Đông Phương Cửu không phải đi về phía tôi, mà hắn đang rảo bước tiến về phía tử thần.

Nói thật, tôi rất vui, một loại vui vẻ pha lẫn chua xót. Hắn đã tới, vì ai mà tới? Nơi này chỉ có tôi, không có thiên hạ. Thiên hạ dù có quan trọng mấy đi chăng nữa cũng không thể quan

trọng hơn bản thân hắn, mà tôi, chính là tôi, cũng chỉ có tôi mới có thể khiến hắn mỉm cười đi về phía tử thần.

Còn nhớ ai đó từng nói, nếu bạn yêu một người, dù lo lắng đến mấy cũng đừng thử khảo nghiệm người đó, tình yêu không chịu nổi khảo nghiệm.

Nhưng tôi đã chứng minh, tình yêu của tôi chịu được khảo nghiệm, hay nói đúng hơn, người đàn ông yêu tôi chịu đựng được khảo nghiệm.

So với thiên hạ của hắn – Tôi quan trọng hơn.

So với bản thân hắn – Tôi quan trọng hơn. Lúc bắt đầu thấy chẳng đáng để tin, sau đó ương ngạnh tự dặn lòng không thể tin, vậy còn bây giờ thì sao?

Sống mũi tôi cay cay, lồng ngực tức nghẹn, tôi hối hận, vô cùng hối hận.

Nếu như, nếu như tôi là một cô gái đơn giản thì tốt biết bao.

Nếu như tôi là người đơn giản, tôi sẽ không nhồi nhét vào đầu mình cái tư tưởng thăm dò kia dù chỉ một mảy may, sẽ không đứng trên đỉnh Phượng Lạc sơn này trở thành vật uy hiếp mà người khác dùng để áp chế hắn.

Rốt cuộc người quá thâm sâu là ai đây? Đông Phương Cửu, em nên tin anh.

Giờ đây em biết mình đã sai, liệu có còn kịp?

“Hắn quả thật đã tới.” Đông Phương Thất thì thầm bên tai tôi, hơi thở phả ra lạnh lẽo, như lòng bàn tay tôi, như trái tim trong lồng ngực tôi.

“Thả Lăng nhi ra.” Giọng nói Đông Phương Cửu rất nhẹ, nhẹ như lớp sương mây đang bay lơ lửng xung quanh, khẽ xua tay sẽ tan đi mất.

Đông Phương Thất mỉm cười, kề đao vào cổ tôi gần hơn, tôi có thể cảm nhận được lưỡi đao lạnh lẽo, và cả cái cảm giác kích động nôn nóng muốn hút lấy dòng máu ấm áp của nó.

“Cửu đệ, ngươi có thể một mình lên đây chắc hẳn cũng đã lựa chọn xong.”

“Lựa chọn cái gì?”

Đông Phương Thất vẫn cười, “Chọn để mạng ngươi lại hay là... mạng cô ta.” Lưỡi đao trong tay hắn khẽ động, tôi lập tức ngửi được mùi máu. Đó là máu của tôi, mùi máu tươi rất nhạt, nhưng cũng đủ khiến người ta phát cuồng.

“Thả Lăng nhi ra.” Đông Phương Cửu vẫn một câu nói đó, đôi mắt u ám không chút dao động.

“Phế võ công của ngươi, ta sẽ thả cô ta.” Trong mắt Đông Phương Thất hiện rõ vẻ khát máu.

Môi Đông Phương Cửu cong lên thành một nụ cười cuồng dã như có như không, rồi hắn nói: “Được.”

“Đông Phương Cửu...” Tôi cất tiếng một cách khó nhọc, giọng khô khốc, “Ta có thể cầu xin huynh một việc không? Ta chưa từng cầu xin huynh bao giờ...”

Đông Phương Thất không nói câu nào mắng tôi, chỉ có máu trên cổ tôi dường như chảy nhanh hơn.

Đông Phương Cửu chậm rãi nhoẻn miệng cười, một nụ cười dịu dàng, một nụ cười dung túng, nhưng, hắn nói: “Không được.”

Tôi khịt khịt mũi, cũng nhoẻn miệng cười. Tôi nghĩ mình chưa bao giờ cười cay đắng như thế.

“Đông Phương Cửu, ta yêu huynh.” Tôi nói. Tôi rõ ràng nhìn thấy đôi mắt phượng kia

bỗng bừng sáng lên, ngập tràn hạnh phúc.

Đông Phương Cửu lần này bật cười thành tiếng, một nụ cười thoải mái, một nụ cười mãn nguyện.

Hắn nói: “Đắc khanh nhất ngôn, vĩnh bất tương bối (*).”

(*) Tạm dịch: có được lời nàng, vĩnh viễn không quay lưng.

“Được rồi! Các ngươi nói đã đủ chưa! Đông Phương Cửu, ngươi rốt cuộc có còn muốn cứu mạng cô ta hay không?” Thần trí Đông Phương Thất đã không còn tỉnh táo, bị những lời nói của bọn tôi kích thích càng lộ rõ vẻ điên cuồng, tôi có thể cảm thấy tay hắn đang run lên.

Tôi nhìn vào mắt Đông Phương Cửu, bên trong chỉ có bóng hình tôi. Tôi rất thỏa mãn, rất thỏa mãn nhắm mắt lại...

Tôi nghe thấy kiếm trong tay Đông Phương Cửu rơi xuống, tôi nghe thấy một tiếng kêu đau đớn nhỏ đến mức không thể nghe thấy hòa tan trong gió...

Có đôi khi nghe bằng tai còn đau đớn hơn cả nhìn bằng mắt.

Tôi bỗng muốn cười, một nụ cười trào phúng. Tôi nghĩ, nếu như một ngày nào đó các fan của mỗ Lăng tôi mà biết, Lăng mẹ kế đại nhân mà xưa nay bọn họ vẫn luôn ngưỡng mộ không ngờ lại ‘thúc thủ’ trước một nhân vật trong chính cuốn sách của mình, thậm chí cuối cùng còn ngốc nghếch vì không muốn mình trở thành quân cờ uy hiếp người đó mà...

Tôi không ngốc, thật đó.

Tôi không phải tên ngốc, mà là người kia. Chỉ sợ, ông trời không tin.

“Lăng nhi!”

“Thượng Quan Lăng cô điên rồi!”

Khi nhắm mắt lại ta nghiêng cổ về phía lưỡi đao, chỉ cần một chuyển động hoàn mỹ là có thể kết thúc tính mạng của mình, tôi không nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Đông Phương Cửu trong khoảnh khắc đã biến thành cơn lửa giận ngập trời, và một giây sau đó trong đôi mắt phượng như sao sáng kia chỉ còn lại toàn là tuyệt vọng và đau đớn, tựa như trên đời này không còn bất cứ thứ gì có thể làm hắn lưu luyến nữa.

Nhanh như chớp, tay tôi đã bị ai đó nắm thật chặt, rất chặt.

Mở choàng mắt ra, trước mặt toàn bộ đều là sương mây trắng xóa phiêu bồng trôi nổi, trong khoảnh khắc tôi không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, tay trái hắn cố sức nắm lấy một nhánh dây leo, tay phải giữ

chặt tay tôi.

Dây leo khá mảnh, lúc đó trong đầu tôi bỗng lóe lên ý nghĩ sợi dây leo này rốt cuộc sẽ chịu đựng được thêm mấy giây nữa thì đứt đây.

“Đừng sợ.” Đông Phương Cửu mím môi cười, ánh mắt ấm áp khiến người ta yên lòng.

Nhưng lòng hắn lại không hề vững vàng như ánh mắt đó.

Lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, tay tôi dần dần trượt khỏi bàn tay đang siết chặt của hắn.

Chẳng biết bao nhiêu giây trôi qua, trong mắt hắn chậm rãi hiện ra một nụ cười rất nhẹ, mỹ lệ mà mộng ảo, như thật như mơ, mê hoặc lòng người.

Hắn nói: “Lăng nhi, nàng muốn sống, ta cũng vậy, đồng sinh cộng tử, không hợp đôi ta.”

Trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, tôi bị một lực kéo mạnh mẽ ném ngược lên trên...

Tôi vẫn mở mắt trừng trừng, mặc cho gió núi xộc vào mắt cay xè.

Thân thể bị lật ngược khiến tôi có thể nhìn thẳng vào mây khói nơi đáy vực, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, đôi mắt phượng hoàn mỹ luôn mỉm cười đầy yêu thương.

Tôi nhìn bàn tay hắn đang buông lỏng tay tôi ra, chậm rãi, lưu luyến, buông ra.

Tôi nhìn những giọt nước như cơn mưa không cách nào ngăn lại cùng rơi theo bóng hình hắn.

Cùng rơi theo hắn.

Người yêu tôi nhất trên đời đã bỏ tôi mà đi...

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.