Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 62

Phiên bản Dịch · 4308 chữ

Chương 137

Binh biến hoàng thành, chia ly đau đớn [2]

“Phụ hoàng thân yêu của ta, ông có biết sau khi mẫu hậu chết ta làm sao để sống tiếp không? Ha ha, vậy thì phải cảm tạ các phi tử của ông rất rất nhiều, không có sự ‘chiếu cố’,

‘rủ lòng thương’ của bọn họ, Đông Phương Cửu ta chỉ sợ không sống nổi tới ngày hôm nay!” Ánh mắt tàn bạo của Đông Phương Cửu nhìn chòng chọc vào Đông Phương Tấn, “Đám nữ nhân độc ác kia thật khiến ta muốn ói!”

“Lão Cửu ngươi... ngươi đang nói bậy bạ... cái gì?” Đông Phương Thất bị luồng khí tu la tỏa ra quanh thân Đông Phương Cửu dọa sợ đến mức giọng nói lắp bắp run rẩy.

“Ha ha, ta nói bậy?” Đông Phương Cửu liếc sang Đông Phương Thất, thanh kiếm trong tay lại đâm tới trước ba phân, chỉ nghe tiếng Đông Phương Tấn kêu thảm thiết thê lương, “Aaaa!

——”

Đông Phương Thất vờ tỏ ra điềm tĩnh, dù sao phòng trong này đều là người của mình.

“Lão Cửu, ngươi vì cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, bức bách phụ hoàng viết chiếu thư, sau lại sợ sự tình bại lộ sử dụng kiếm ám sát phụ hoàng, muốn dồn phụ hoàng vào chỗ chết, ngươi có biết tội hay chưa?”

Đông Phương Cửu cười lạnh nói: “Tội? Kẻ có tội chính là các ngươi.” Ánh mắt khinh bỉ nhìn Đông Phương Thất, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tấn đang hấp hối, mỉm cười bước tới gần lão, ghé vào lỗ tai lão nói nhỏ, nhưng âm lượng của hắn cũng đủ để mọi người trong điện đều nghe được, bao gồm cả tôi đang nấp ở ngoài điện.

“Phụ hoàng, ông có biết hay không, ông đã bị người ta hạ độc? Một loại độc mãn tính, từ từ cướp đi của mạng sống của ông.” Đông Phương Tấn ngạc nhiên, Đông Phương Cửu nghiêng đầu nhìn về phía Linh Lung đang thản nhiên như không, lạnh lùng nói: “Linh phi nương nương, hay đúng hơn là, hữu hộ pháp của Ám cung Linh Lung cô nương, ta nói đúng chứ?”

Linh Lung cười, ánh mắt quyến rũ, giọng nói nhẹ nhàng tê dại tận xương.

“Đúng vậy, Cửu vương gia của ta!

Đông Phương Tấn kinh ngạc, hai mắt trợn trắng bất cam, căm hận nhìn về phía Linh Lung, mỹ nhân lão sủng ái vô biên ngày trước.

“Phụ hoàng đừng buồn làm gì, có lẽ Linh phi nương nương hạ ‘phúc chỉ’ cho phụ hoàng là không muốn để phụ hoàng đi tây thiên quá sớm, nhưng nhi thần cũng phối hợp một chút cố ý sai người thiên lý xa xôi tìm ‘minh hác’ về, ha ha, có người nói phối với ‘phúc chỉ’ dược tính sẽ nhanh hơn một chút.”

“Ngươi... Ngươi...” Ánh mắt Đông Phương Tấn không còn tức giận chỉ còn lại vẻ không cam lòng và thê lương vô hạn.

“Trách không được độc lại khó giải như vậy!” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai tôi.

Tôi giật mình, quay đầu sang nhìn, nhóc Vô Cầu nháy mắt ngồi xổm bên cạnh tôi.

Tim tôi chậm mất nửa nhịp, trừng nó một cái, bảo nó chớ có lên tiếng.

Trong tẩm cung Đông Phương Thất đã mất hết kiên nhẫn, rút kiếm ra chỉa vào Đông Phương Cửu nói: “Đủ rồi cửu đệ, câu chuyện bi thảm cũ rích của ngươi nói cũng nói xong rồi, thất ca ta còn phải làm chính sự.”

Đông Phương Cửu thản nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Thất ca, cái này sao có thể gọi là bi thảm được? Nếu không có những điều đó, cũng sẽ không có ta ngày hôm nay, ta còn phải cảm tạ chúng nữa ấy chứ.” Bất chấp ánh mắt kinh hãi của Đông Phương Thất, Đông Phương Cửu khom người, ghé sát tai Đông Phương Tấn, nói:“Mặc dù như vậy, phụ hoàng, ta vẫn định buông tha cho ông, dù sao như ông đã nói, ta vẫn là con trai của ông, thế nhưng ông lại làm một chuyện mà ta không thể nào tha thứ.” Nói đến đây, Đông Phương Cửu hạ thấp giọng đến mức chỉ có hai người bọn họ mới nghe được nói:“Suýt nữa khiến ta mất đi người mà ta yêu nhất.”

“Cho nên, phụ hoàng, ông phải dùng máu để gột rửa tội nghiệt của ông.”

Nói xong, Đông Phương Cửu cười vang rút thanh kiếm đâm sâu trong ngực Đông Phương Tấn ra.

“Aaaa!

~”Đây là âm tiết cuối cùng trên thế gian của Đông Phương Tấn.

Dòng máu đỏ sẫm chảy dọc theo thân kiếm trong tay Đông Phương Cửu, nhỏ giọt xuống tấm thảm lông cừu trắng xóa, tụ thành từng đốm từng đốm hoa đỏ thẫm, kiều diễm, yêu mị...

“Đông... Phương Cửu... Ngươi ngươi là một tên ác ma...” Đông Phương Thất từng nghĩ tới việc bức vua thoái vị, từng nghĩ tới khả năng bởi vì soán vị cần giết chết Đông Phương Tấn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới phải tự mình động thủ, càng không nghĩ tới dùng đến phương thức đẫm máu như vậy, tàn nhẫn như vậy, tanh tưởi như vậy.

Đông Phương Cửu mỉm cười, hào quang khát máu vụt tắt, trở nên nhu hòa hơn.

“Thất ca, tới phiên ngươi.”

Đông Phương Thất hoảng hốt, không khỏi lui về sau mấy bước, kiếm chỉa vào Đông Phương Cửu, nói: “Đông Phương Cửu ngươi chớ có càn rỡ! Trong phòng này đều là người của ta!”

Bầu không khí trong tẩm cung chực chờ giương cung bạt kiếm, nguy hiểm hết sức căng thẳng.

Đông Phương Cửu gặp nguy hiểm! Tôi đứng bật dậy, chân đã tê rần, lảo đảo thiếu chút nữa ngã ngửa, cũng may Vô Cầu đỡ tôi, đè vai tôi xuống, hung dữ hạ giọng nói: “Tỷ điên hả? Đi vào là chết có biết hay không?! Đông Phương Thất sẽ không tha cho tỷ! Mặc kệ tỷ là Thượng Quan Lăng hay là quốc sư!”

Tôi há miệng lấy hơi, hai mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn bên trong.

Tôi không biết làm sao, tôi không có biện pháp gì, mẹ kế vô lương tôi đây càng không có chủ ý gì! Ở thời khắc mấu chốt, mà tôi lại chẳng có chút tích sự nào cả!

Đáng hận.

“Không được, ta phải vào cứu hắn.”

“Tỷ cứu như thế nào? Tỷ biết võ công sao? Biết dùng độc sao?Thượng Quan Lăng, tỷ có bị ngốc không vậy?!”

“Ta...” Một lời đánh thức người trong mộng, tôi hoản toàn tỉnh táo, đưa tay đẩy nhóc Vô Cầu ra, chăm chú nhìn nó, nói: “Vô Cầu, đệ đi trước đi, mau rời khỏi hoàng cung, Đông Phương Cửu sẽ không lẻ loi đơn độc, hắn nhất định sẽ có viện binh, nhưng bất luận thế nào hai bên sẽ quyết tử một trận, ở đây quá nguy hiểm, đệ phải đi! Đi mau!”

“Không, hai chúng ta phải cùng nhau đi!” “Tên nhóc này, đệ đi trước đi, đệ không đi là

liên lụy ta!”

“Đệ đi rồi, tỷ sẽ liều mạng bất chấp vì Đông

Phương Cửu chứ gì!”

“Đệ!”

Ngoài điện tôi và Vô Cầu thấp giọng cãi nhau chí chóe, trong tẩm cung nháy mắt tình thế bị lật ngược.

Vẫn giữ vẻ trầm mặc, Đông Phương Cửu chậm rãi, từng bước từng bước đi tới bên tường, vẻ mặt chăm chú như đang ngẫm nghĩ chuyện gì trọng đại. ‘Choang!’ một tiếng, hắn dùng kiếm chém nát bình hoa bên cạnh. Nhất thời giống như ảo thuật một đội quan binh khác xông vào trong điện, tầng tầng lớp lớp bao vây đám người của Đông Phương Thất.

Lần này đến phiên Đông Phương Thất biến sắc.

Nghe thấy tiếng động, tôi và Vô Cầu thôi tranh cãi, lặng lẽ quan sát bên trong điện.

“Thất ca, ngươi vẫn luôn quá coi thường ta, có đúng không.”

“Được rồi! Được rồi!” Lặp lại mấy từ liên

tục, trên trán Đông Phương Thất đã lấm tấm mồ

hôi, đứng bên bờ vực sinh tử tồn vong có ai mà không sốt ruột. Đông Phương Thất nghiến răng nghiến lợi nói: “Thua cũng đã thua tâm phục khẩu phục rồi, ngươi còn dụng binh làm gì?”

“Ha ha, thất ca, chỉ có thể nói rằng ngươi quá ngu ngốc.” Đông Phương Cửu lạnh lùng nói:“Ngươi cho là cấm quân đều đã đổi thành người của cậu ngươi, thì ngươi có thể vô tư sao? Ngươi cho là lão bãi miễn quân quyền của ta thì binh phù của ta thực sự thay đổi sao? Ngươi cho là người trong điện này chỉ là một đám vô tích sự hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến trường ư?”

Tôi nở nụ cười, đây mới là Đông Phương

Cửu, Đông Phương Cửu không ai bì nổi.

“Giờ thì tỷ có thể an tâm rồi chứ? Chúng ta đi thôi.” Tiểu Vô Cầu túm lấy tay áo tôi, tôi xoay đầu qua đột nhiên nhìn thấy một tiểu thái giám quen mặt, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.

“Ma Y đại nhân, ngài... ngài theo tiểu nhân đi thôi, hiện tại trong cung đều là người của Thất vương gia, tiểu nhân đưa ngài rời khỏi hoàng cung trước đã.” Tiểu thái giám dông dài một hồi, có chút khẩn trương lo lắng.

Tôi sửng sốt một lúc, cố gắng nhớ lại hắn rốt cuộc là ai.

“Ngươi là?” Tiểu Vô Cầu cảnh giác hỏi thăm. “Tiểu nhân là người hầu ởNgự thư phòng,

từng gặp Ma Y đại nhân một lần.”

“Ờ.” Tôi nhớ ra rồi, hình như, tôi đúng là có gặp một tiểu thái giám mi thanh mục tú như thế, còn nhớ lúc đó tôi có khen hắn một câu, hắn còn đỏ mặt ngượng ngùng.

“Ta không đi!” Tiểu Vô Cầu bướng bỉnh giữ chặt cánh tay tôi, chết cũng không buông.

Lại nghe trong điện bỗng ồn ào náo loạn, tiếp theo là tiếng binh khí va chạm nhau choang choang.

Tôi còn chưa kịp nhìn bên trong xem chuyện gì, đã bị tiểu Vô Cầu và tên tiểu thái giám kia, một đứa che miệng, một đứa kéo chạy về phía Thiên điện...

Đông Phương Cửu, mong anh an toàn vô sự, anh và tôi không hẹn ngày gặp lại.

Nhàn vân dã hạc vô thường tại, hà xử giang thiên bất khả phi.

Đông Phương Cửu ngồi một mình trên tấm thảm lông cừu trắng dính đầy máu tươi, máu đó là của phụ hoàng hắn. Đông Phương Cửu mâu quang như nước, đang thì thầm gì đó với người gần gũi với hắn nhất, người đã từng yêu hắn nhất, mẫu thân của hắn.

Tương Sở, Bạch U vội vã chạy tới, khom người cùng kêu: “Gia!”

Đông Phương Cửu chậm rãi đứng dậy, Tương Sở, Bạch U rất hiểu chuyện không tiến lên đỡ hắn, đôi mắt đen của Đông Phương Cửu bình thản, nói: “Giải quyết hết rồi chứ?”

Tương Sở khom người nói: “Hồi gia, Khang Thành Tĩnh dẫn ba vạn binh đến, hai vạn đóng ở ngoài thành, đích thân dẫn một vạn vào thành, bị quân ta đánh bại, chạy tán loạn. Chết ba nghìn, bị thương năm nghìn, bị bắt hai nghìn.”

“Còn Đông Phương Thất?” Đông Phương Cửu thờ ơ mở miệng, thong thả bước ra ngoài điện, hắn cần hít thở không khí thoáng đãng, còn tiếp tục ở trong căn phòng sặc mùi máu tươi này, hắn sợ sẽ chịu không nổi.

Tương Sở lặng đi một lúc, cắn răng nói: “Gia, thuộc hạ vô năng, để Đông Phương Thất chạy thoát, thỉnh via trách phạt.”

Đông Phương Cửu dường như đã đoán trước được, trong mắt chẳng tỏ vẻ gì bực bội, chỉ khẽ thở dài: “Bỏ đi, via đã sớm biết thất ca c ủa via cũng không tầm thường, ha ha, tự có thần nhân giúp đỡ hắn.”

“Gia...” Tương Sở đứng thẳng người dậy nhìn Đông Phương Cửu, thoáng do dự một lúc, lại nói:“ L i nh phi cũng không thấy đâu. Binh bộthượng thư vốn dẫn theo năm nghìn quân tuyệt đối có thể bao vây diệt trừ toàn bộ binh lực Khang Thành Tĩnh dẫn vào Phượng Dương, nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện hai đội nhân mã giúp hắn đào tẩu, dẫn dường chặn hậu, trông không giống quân trong binh doanh.”

Đông Phương Cửu nhếch môi, một nụ cười quỷ dị hiện ra, đôi con ngươi đen thẫm càng trở nên sâu hun hút, phun ra hai chữ: “Ám cung.”

Một lát sau, ánh mắt Đông Phương Cửu đột ngột sáng bừng, xoay người nhìn Tương Sở hỏi: “Lăng nhi đâu? Sắp xếp nàng đến chỗ nào rồi?”

Chỉ một câu này thôi đã khiến Tương Sở, Bạch U nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Tương Sở cúi đầu không dám nhìn Đông Phương Cửu, bàn tay trong tay áo siết chặt, không biết phải nói thế nào.

Trong tích tắc, Đông Phương Cửu đã nhận ra sự khác lạ, một cảm giác nguy hiểm bỗng dâng lên trong ngực hắn, khiến hắn trong nháy mắt hít thở không thông.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 138

Binh biến hoàng thành, chia ly đau đớn[3]

Tương Sở quỳ sụp xuống đất, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Cửu cao cao tại thượng, giọng run run: “Gia...... thuộc hạ......”

Bạch U nhìn Đông Phương Cửu, đôi mắt màu lam giờ đây cũng không còn sắc sảo như trước.

“Bẩm gia, Lăng chủ tử mất tích rồi.” Bạch U

nói chuyện luôn luôn ngắn gọn.

Đông Phương Cửu đột ngột đè tay lên lồng ngực, phượng mâu lóe lên tia sắc lạnh, gằn từng tiếng: “Các ngươi, tốt nhất cho giamột lời giải thích hợp lí.”

Bạch U cũng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Thuộc hạ không thể giải thích.”

“Ngươi!—” Trong đôi mắt đen hằn lên những tia khát máu.

“Gia! Là như vầy, buổi trưa thuộc hạ tự mình đến phủqu ố c sư nghênh đón Lăng chủ tử, nhưng lúc thuộc hạ đến Lăng chủ tử đã biến

đâu mất, chỉ còn lại đồ đệ của Ma Y, chưa có

mệnh lệnh của giathuộc hạ cũng không dám tự mình làm bậy, đành phải phái người ở Phượng Dương thành tìm kiếm Lăng chủ tử trước......”

“Ha ha, sau đó thì sao? Lăng nhi đâu? Nàng đang ở đâu? Ngươi nói đi.”

“......”

“Từ trưa ngươi đã biết Lăng nhi biến mất, vì sao không lập tức bẩm báo với gia? Tại sao bây giờ mới nói? Tương Sở, có phải gia đối đãi với ngươi tốt quá, nên ngươi đã quên mất cách làm việc cho gia rồi chăng? Hử?!”

Tương Sở không biện bạch gì, cúi đầu lặng thinh.

“Gia, là thuộc hạ ngăn cản Tương Sở, hắn mới không bẩm báo với gia.” Bạch U nói từng chữ kinh động mọi người.

“Chát—”

Khóe môi Bạch U rỉ ra một vệt máu đỏ.

“Bạch U, ngươi chắc đã có thể thay gia làm chủ.”

Lời lẽ lạnh buốt, khiến Bạch U không rét mà run, khóe môi bỏng rát nhắc nhở hắn, vương gia của bọn họ lại quay trở lại con người trước kia, trở lại những ngày tháng không bao giờ nở nụ cười với thuộc hạ.

“Bạch U không dám.”

“Không dám? Ha ha. Vì sao ngăn cản Tương

Sở? Vì sao không để hắn bẩm báo với gia?”

Bạch U hít sâu, đáp: “Thuộc hạ cho rằng nên lấy đại cục làm trọng.”

Đông Phương Cửu cười gằn một tiếng, trái tim hoàn toàn nguội lạnh: “Đại cục? Tốt! Tốt lắm! Rất Tốt!”

“Hai người các ngươi theo gia nhiều năm như vậy, chắc biết nên làm thế nào rồi chứ? Hay muốn gia đích thân động thủ?” Đông Phương Cửu xoay người, đưa lưng về phía hai người bọn họ. Nếu giờ phút này hai người bọn họ đứng dậy công kích hắn, Đông Phương Cửu ắt phải chết, nhưng Bạch U, Tương Sở chỉ quỳ rạp dưới đất không động đậy, dù cho họ biết số phận mình rồi sẽ thế nào.

“Gia, ngài nể tình Bạch U đi theo ngài nhiều năm hãy tha cho hắn đi, hắn chỉ vì niệm tình huynh đệ mới nói thay thuộc hạ, Bạch U đối với gia tuyệt không hai lòng!” Tương Sở biết mình chắc chắn phải chết, bây giờ hắn cũng chỉ mong bảo vệ được Bạch U, tình cảm giữa bốn người ‘Bạch Y Khanh Tương’, tuyệt không giả dối.

Lúc này, một hoàng sam nữ tử vội vã chạy tới, vừa nhìn thấy Đông Phương Cửu lập tức quỳ xuống, mắt rưng rưng nói: “Gia! Xin gia bỏ qua cho Bạch U, Tương Sở! Hai người bọn họ một lòng vì gia nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, xin gia cho họ một con đường sống!”

“Gia!~~”

Đông Phương Cửu khép mi, không trả lời Y

Y.

Hắn làm sao không biết ‘Bạch Y Khanh

Tương’ vì thiên hạ của hắn đã làm không ít chuyện, làm sao không biết lòng trung thành của bốn người bọn họ, nhưng mà......

Nhưng mà, việc gì cũng có thể mắc sai lầm, có thể để Đông Phương Thất chạy thoát, thậm chí có thể thua trận đêm nay, nhưng mà không thể......

Sao có thể để Lăng nhi của hắn biến mất? Sao có thể?!

“Gia, Lăng chủ tử cát nhân thiên tướng nhất định sẽ bình an vô sự, Lăng chủ tử tính tình phóng khoáng nhân hậu, nếu nàng biết Bạch U, Tương Sở hai người vì nàng mà chết, nàng nhất định sẽ đau lòng, gia!

Đông Phương Cửu biến sắc: “Y Y, ngươi đang uy hiếp gia?”

“Y Y không dám.”

Một hồi lâu sau, Đông Phương Cửu rốt cuộc mở miệng.

“Tương Sở tự phế năm thành công lực, Bạch U tự chặt một tay.” Đông Phương Cửu lạnh lùng nói, nói xong xoay lưng, phất tay áo bỏ đi.

Đột nhiên, Y Y thở ra một hơi, khóe môi hé lộ một nụ cười khổ, ngã bệt xuống đất.

“Cũng còn may, còn may......”

Bạch U nắm chặt thanh đao đứng dậy, đôi mắt màu lam nhìn thẳng vào Y Y, thanh âm không có nửa phần cảm kích: “Y Y, ngươi sai rồi, ngươi như thế chỉ khiến gia ngày càng lún sâu.”

Y Y ngẩng đầu nhìn Bạch U, cười nói: “Vậy thì có gì không tốt? Gia so với trước kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần! Gia lúc trước đâu có cười với chúng ta, gia lúc trước cũng không vì lời thỉnh cầu của người khác mà thay đổi quyết định, gia bây giờ có máu có thịt có tình cảm, như vậy có gì không tốt? Ta sai chỗ nào chứ?!”

Bạch U lắc đầu, Tương Sở thản nhiên mở miệng: “Một vị vua không cần những điều này. Y Y, đây cũng chính là lí do vì sao Bạch U liều chết ngăn cản ta đem chuyện Lăng chủ tử mất tích bẩm báo với gia.”

“Ngươi, các ngươi!” Y Y trừng mắt nhìn hai người, “Các ngươi quả thật muốn Lăng chủ tử cứ như vậy...... biến mất?!”

Tương Sở, Bạch U không trả lời.

“Nữ nhân đối với gia có thể rất quan trọng, có thể quan trọng hơn cả chúng ta, nhưng tuyệt đối không được vượt cả giang sơn của gia, thiên hạ của gia.” Bạch U lạnh lùng nói xong, vung đao, máu bắn tung tóe, cánh tay rơi xuống.


Tiểu thái giám dẫn bọn tôi lén lút rời khỏi hoàng cung, nhưng bọn tôi lại không thể rời khỏi Phượng Dương, Phượng Dương thành khắp nơi hoảng loạn, dân chúng khóc than, còn có đám quan binh vô sỉ cướp của đốt nhà.

“Làm sao bây giờ?” Vô Cầu nhìn tiểu thái giám, tiểu thái giám cau mày, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Những binh lính đó của ai?” Tôi hỏi.

“Xem ra là của Khang tướng quân.” Tiểu thái

giám đáp.

“Người của Đông Phương Thất hay là Đông Phương Cửu?” Tôi đâu biết Khang tướng quân là ai chứ.

“Thất vương gia.” Tiểu thái giám nói ngay không cần nghĩ, “Khang Thành Tĩnh là cậu ruột của Thất vương gia.”

“Ờ.” Tôi trầm ngâm một chốc, rồi quay ra nói với hai đứa nhỏ:“Đi, trước tiên tìm một căn nhà dân mà bọn chúng đã lục soát trú tạm cái đã.”

“Ừ.” Tiểu Vô Cầu gật đầu, nhìn đám trẻ con khốn khổ đang hấp hối, đôi mắt to tròn không chút biểu cảm.

Tôi nhìn quanh bốn phía, chọn một căn nhà gần nhất, kéo Vô Cầu cùng tiểu thái giám trèo tường vào, không may trong viện còn sót vài tên lính, bọn chúng vừa định kêu lên đã bị Tiểu Vô Cầu hạ độc gục xuống.

Chúng ta vừa mới vào nhà, thì nghe từ gian ngoài truyền đến giọng nói hoảng hốt của tiểu thái giám: “Không hay rồi! Có thể là người của Thất vương gia!”

“Làm sao bây giờ?”

“Suỵt!” Chỉ mong không phải là người của Đông Phương Thất, bọn người thuộc ‘Cửu bang’bọn tôi mà rơi vào tay hắn tuyệt không có kết cục tốt đẹp gì.

“Tướng quân, ở đây có người chết!” “Tướng quân, là khố binh của chúng ta!”

“Bên trong có người, phá cửa cho ta!” Thanh âm phẫn nộ của Khang Thành Tĩnh vang lên.

“Ngươi và Vô Cầu đi trước đi!” Tôiké o tiểu Vô Cầu lên giường đất, mở cửa sổ phía sau, thúc giục bọn nhỏ.

Tiểu Vô Cầu quát lên: “Chẳng lẽ muốn đệ bỏ tỷ một mình mà chạy thoát thân? Đệ không làm được!”

“Ngu ngốc! Không phải còn có......” Tôi nhìn tiểu thái giám, phát hiện mình còn chưa biết tên nó.

Vừa định hỏi tên của tiểu thái giám, thì hàng loạt mũi tên từ ngoài bắn vào, tôi chỉ kịp kéo lấy Tiểu Vô Cầu lăn mình né tránh, nhỏ giọng nói: “Bọn khốn kiếp!”

“Ặc......” Một mũi tên vút qua, xước một đường trên bả vai.

Đột nhiên, tôi cảm thấy đằng sau có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy qua, kinh hãi, nghiêng đầu sang nhìn, đập vào mắt là gương mặt tươi cười của tiểu thái giám.

“Ài! Này! Tiểu công công! Tiểu công công!” Máu nóng từ lòng bàn tay tôi trào ra, tôi dù có đè chặt thế nào cũng không cầm máu được, tiểu thái giám mặt dần tái nhợt, “Tiểu công công ngươi cố chịu đựng, không sao đâu! Ngươi ráng đợi! Ráng đợi một chút!”

“Ai cho các ngươi bắn tên?!” Bên ngoài một nam tử áo đen lạnh lùng quát, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Khang Thành Tĩnh.

Tôi đặt tiểu thái giám vào lòng Vô Cầu, thẳng lưng lên, đẩy cửa bước ra, lạnh lùng nhìn đám người bên ngoài, gầm lên: “Giết đã đủ chưa?!”

Khang Thành Tĩnh thấy tôi quát hắn, thẹn quá hóa giận, quát to: “Ngươi là ai?! Sao dám vô lễ với bổn tướng quân!”

Tôi không thèm nhìn hắn, nói vọng vào trong phòng: “Vô Cầu, chăm sóc tiểu công công.”

Đứng bên cạnh Khang Thành Tĩnh lẳng lặng quan sát mọi việc là một người đàn ông mặc đồ đen, trên trán hắn có một vết sẹo hình tia chớp.

“Hồ đồ ngu xuẩn! Chém cho ta!”

“Dừng tay.” Nam tử áo đen khẽ cất tiếng, lạnh lùng ngăn cản mệnh lệnh của Khang Thành Tĩnh, Khang Thành Tĩnh khó hiểu nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn tiến lên từng bước, hơi khom người với tôi, ôm quyền nói: “Ra mắt quốc sư.”

“Quốc sư?!” Khang Thành Tĩnh giật mình, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi thoáng nhìn nam tử áo đen, dù biết hắn là người của Đông Phương Thất, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể tin tưởng hắn, dù sao Khang Thành Tĩnh sẽ không nghe tôi, lại càng không vì tôi mà cứu người.

Tôi nói với nam tử áo đen: “Cảm phiền mời một vị đại phu đến, có người bị trúng tên.”

Tầm mắt người áo đen dừng lại nơi bả vai tôi, tôi cười nói: “Không phải ta, còn người bị nặng hơn, làm phiền ngươi.” Tôi lại thúc giục hắn.

Khang Thành Tĩnh giờ mới hoàn hồn, ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, lệnh cho binh lính bên cạnh: “Còn không mau ‘mời’ quốc sư qua đây!”

Người áo đen chậm rãi xoay lại, căn dặn Khang Thành Tĩnh: “Tìm một đại phu, chuẩn bị một chiếc xe ngựa.”

Khang Thành Tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, cắn răng ráng nhịn, quay đầu mắng tiểu binh kia: “Các ngươi không nghe thấy lời của Lôi đường chủ sao?! Mau mời đại phu! Tìm luôn xe ngựa!”

Vô Cầu từ phòng trong bước ra, nhìn tôi, nhe răng cười có chút miễn cưỡng: “Còn tìm đại phu cái gì, tôi chính là đại phu, ngốc! Tiểu công công không có gì đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều nên đã bất tỉnh.”

Giờ tôi mới thấy nhẹ lòng, đang muốn cười với Vô Cầu một cái, chợt thấy trời đất quay cuồng, nhất thời trước mắt tối sầm, giây tiếp theo không biết gì nữa.

“Lăng...... Sư phụ!”

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.