Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 60

Phiên bản Dịch · 4576 chữ

Chương 133

Bóng đêm tĩnh lặng, lòng người không yên tĩnh

Tôi nhớ không rõ lắm Mộ Dung Uyển và Tiểu Nhị đã đi như thế nào và đi lúc nào, tôi chỉ nhớ mang máng sau khi cô ta nói ra ba chữ‘Đông Phương Cửu’, tôi vẫn chỉ cười đáp lại một chữ‘ờ’, mặc dù nụ cười có chút gượng gạo, nhưng dù sao tôi cũng đã cố hết sức mình. Sau đó, khi ý thức của tôi đã quay trở lại, thì không ngờ đã nửa đêm rồi.

“Tỷ không sao chứ?” Tiểu Vô Cầu lo lắng nhìn tôi.

Tôi cười cười, có chút thê lương: “Không sao, Uyển nhi bọn họ đi rồi à?” Thực ra, tôi hoàn toàn không muốn lại thân thiết gọi cô ta là

‘Uyển nhi’ như thế, thực ra tôi rất muốn giống như tất cả các cô gái bình thường khác, ngay khoảnh khắc phát hiện ra tình địch liền xông tới mặc kệ là cào cấu đấm đá, hay là chửi bới rủa xả gì cũng được. Nhưng mà, tôi lại chẳng làm gì hết. Tôitự nhủ trong lòng, Mộ Dung Uyển không phải là tình địch của tôi, tôi và Đông Phương Cửu cùng lắm chỉ coi như có quan hệ nam nữ mập mờ. Thứ nhất, tôi không có vị trí chính đáng để mà bảo vệ quyền lợi của mình, thứ hai không nỡ phá hỏng một tình bạn có lẽ sẽ lâu bền chỉ vì một người đàn ông.

Tôi không phải là người ủng hộ chủ nghĩa nữ quyền, nhưng tôi biết rõ phụ nữ tuyệt đối không nên làm khó nhau.

“Tỷ bị ngốc rồi hả?” Vô Cầu huơ huơ bàn tay nó trước mắt tôi, sau đó lập tức đến chẩn mạch cho tôi, nó chớp chớp hai mắt, nhìn tôi một cách lạ lùng, nói “Đâu có gì, mạch tượng rất ổn định, hoàn toàn không giống như người bị trọng thương mà!”

Tôi đẩy nó ra, giả vờ tức giận nói: “Tiểu tử thối nhà ngươi nói nhăng nói cuội cái gì vậy! Ta làm sao mà bị trọng thương? Ta chỉ cảm thấy Uyển nhi không có mắt mà thôi! Tên ngốc Đông Phương Cửu kia xảo trá như thế, hắn không xứng với Uyển nhi!”

Không ngờ thằng nhóc Vô Cầu lần đầu tiên biện bạch giùm Đông Phương Cửu lại trong tình huống này.

“Nhưng mà Mộ Dung Uyển cũng rất thông minh lanh lợi mà, không hề thua kém hắn, đệ thấy hai người bọn họ ngược lại rất xứng đôi.” Nói xong, còn làm mặt ngốc cười hì hì với tôi, “Tỷ với sư phụ ta càng xứng đôi hơn, Đông Phương Cửu không xứng với tỷ!”

Tôi mắc cười, thằng nhóc này đang khen tôi hay sao? Đáng tiếc, chị và sư phụcậu...... Aizz, tô i cũng không biết nên giải thích như thế nào, thôi bỏ đi. Tôi có thể hiểu được trẻ con thường thích gom chung những người chúng thích lại với nhau, hồi nhỏ tôi cũng từng cố thử làm những chuyện buồn cười thế này.

“Đệ đó, chính là một tên gián điệp sư phụ đệ cài vào bên cạnh ta!”

“Gián điệp là cái gì?”

“Thôi đi đi, đừng giả đò với ta! Cái này mà cũng không hiểu?”

“Hừ, đệ không có giả đò, là tại tỷ suốt ngày cứ nói mấy cái từ ngữ nông thôn khó hiểu muốn chết!”

“Được rồi! Mau đi sắc thuốc cho Đông Phương Tấn đi! Lão sớm được giải độc ngày nào, chúng ta có thể sớm rời khỏi nơi này ngày đó. Ngoan đi!~~”

“Hừ! Lại sai đệ làm việc, tỷ là đồ Mẫu Dạ Xoa!” Tiểu Vô Cầu khó chịu rũ rũ tay áo xoay người.

“Nhớ cẩn thận hai nha đầu mới tới đó, ta luôn cảm thấy hai nha đầu kia là lạ, đối với chúng ta quá mức ân cần, không chừng là gián điệp của ai đó gài vào.”

“Soạt!” Nhanh như chớp, Vô Cầu đã biến mất.

Cửu vương phủ Lương quốc, sảnh bên Tây uyển.

Sảnh bên Tây uyển luôn là nơi Đông Phương Cửu tiếp đãi các nhân vật quang trọng bí ẩn, điều khác biệt hôm nay chính là, người bước vào căn phòng này không phải là trọng thần triều đình Lương quốc, mà là sứ giả nước thuộc địa, sứ giả Thương Mân.

“Công chúa.”Giọng Tiểu Nhị hơi run rẩy, nàng rất hồi hộp, đương nhiên người hồi hộp không chỉ có mình cô ấy, Mộ Dung Uyển còn hồi hộp hơn, “Trà đổ rồi......”

Mộ Dung Uyển giật mình, vội vàng lấy khăn tay ra chà lau vệt trà dính trên tay áo.

“Công... công chúa......Vương gia...... đến rồi!”

Mộ Dung Uyển khẽ‘à’ một tiếng, vội đứng dậy mỉm cười nhìn về phía cửa, nụ cười này tất nhiên là đẹp đến khuynh thành, nàng đã luyện t ậ p ‘nụ cười đổ thành’ này vô số lần, chỉ có điều nụ cười này muốn dùng để cưa đổ một người mà thôi.

Đông Phương Cửu sải bước vào phòng, ánh mắt chỉ dừng lại trên dung nhan tuyệt thế của Mộ Dung Uyển có một giây. Tiếp theo hắn cũng nặn ra một nụ cười đúng mực, khách khí nói: “Ha ha, tiểu vương không thể nào nghĩ ra, sứ giả mà Mộ Dung Xu phái tới lại chính là tam muội yêu thương nhất của hắn, không biết tam công chúa đến, không tiếp đón từ xa được.”

Đi theo phía sau Đông Phương Cửu là Y Y, Tương Sở cũng rất phép tắc khom người chào Mộ Dung Uyển, khách khí gọi: “Tam công chúa.”

Một câu nói quá đường hoàng nghiêm túc khiến trái tim Mộ Dung Uyển lạnh đi một nửa, nhưng cô lại không hề tỏ vẻ hờn giận chút nào, nụ cười trên mặt càng tươi, tiến lên mấy bước, khẽ khom người, dịu dàng nói: “Mộ Dung Uyển ra mắt Cửu vương gia.”

Lúc này, ánh mắt Đông Phương Cửu mới thật sự dừng ở trên người cô. Đông Phương Cửu cười khẽ hai tiếng, tao nhã ngồi xuống, nhìn Mộ Dung Uyển qua góc mắt. Biết tiến thoái, biết cấp bậc lễ nghĩa, lại có dung mạo tuyệt thế, hắn không thể xem thường, Mộ Dung Xu phái cô ta đến làm sứ giả‘đàm phán’ chắc hẳn sẽ không phải là tùy ý, không biết cô ta sẽ đưa đến điều kiện gì đây?

Đông Phương Cửu hơi phấn chấn tinh thần, mắt mang ý cười nhưng vô cảm nhìn Mộ Dung Uyển, im lặng chờcô mở miệng trước.

Mộ Dung Uyển thong thả không vội, chậm rãi nâng chung trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, kín đáo nhìn sang Đông Phương Cửu, đôi mắt đẹp nhu tình như nước, lập tức có thể dìm chết người ta trong đó.

“Đại ca nói, chỉ cần là yêu cầu của Cửu vương gia thì đại ca đều chấp nhận.” Khi nói chuyện, đôi môi đỏ mọng mở ra khép lại, quyến rũ động lòng người, không gì sánh được, Đông Phương Cửu chỉ cảm thấy bị Mộ Dung Uyển nhìn mà giật mình, khẽ hạ mí mắt xuống, trả lời:“Vậy tiểu vương trước hết cảm tạ sự trợ giúp to lớn của Mộ Dung quốc chủ.” Ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy ngạo khí khinh bạc thiên hạ, đoạt hồn nhiếp phách, khiến người ta không dám nhìn thẳng, “Nhưng mà, tiểu vương không biết Mộ Dung quốc chủ có điều kiện gì?”

Mộ Dung Uyển nhoẻn miệng cười, lắc đầu, nói: “Cửu vương gia yêu cầu gì, Thương Mân thiếp trên dưới đều nghe theo.”Ngừng lại, giọng nàng không nhanh không chậm, từng chữ từng chữ rõ ràng, “Chấp nhận, phục tùng vô điều kiện.”

Đông Phương Cửu sửng sốt, ánh mắt lặng lẽ liếc sang Tương Sở, mặt Tương Sở không có một biểu cảm gì, chỉ có Y Y khẽ nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.

Không khí trong khoảnh khắc trở nên gượng gạo.

Đông Phương Cửu liếc nhìn sang Mộ Dung Uyển, thái độ bỗng trở nên lạnh lùng, không tin lời nói kia một chút nào.

“Ha ha, vậy tiểu vương càng phải cảm ơn Mộ Dung quốc chủ, cũng phải cảm ơn tam công chúa không ngại đường xá xa xôi đích thân làm sứ giả đến đây.” Nói xong, Đông Phương Cửu đứng dậy, căn dặn Y Y:“Y Y, thời gian không còn sớm, tối nay ngươi đưa tam công chúa đến T â y uyển nghỉ ngơi trước, ngày mai hãy dẫn tam công chúa đi dạo chơi Phượng Dương.” Lại xoay người mỉm cười với Mộ Dung Uyển nói:“Tam công chúa chắc là lần đầu tới Phượng Dương?” Không đợi Mộ Dung Uyển trả lời. Đông Phương Cửu cứ thế tiếp tục nói:“Phượng Dương còn có rất nhiều nơi có thể tham quan.” Nói xong, phượng mâu Đông Phương Cửu cong cong, cũng coi như mỉm cười thật hiền lành với Mộ Dung Uyển, sau đó lại nói một câu lạnh nhạt vô tình, “Tiểu vương đi trước đây, tam công chúa hãy nghỉ ngơi cho khỏe.”

Mộ Dung Uyển ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Đông Phương Cửu kiên quyết rời đi, trong lòng không khỏi ngậm ngùi: Chẳng lẽ trong mắt của huynh không còn dung nạp thêm ai được nữa hay sao?

Đông Phương Cửu trở về lãnh địa của mình, rừng trúc ở hậu viện. Ở sâu trong rừng trúc có một gian nhà nhỏ, nơi đó là nhà mới của Đông Phương Cửu. Được bao lâu rồi? Từ sau ngày hắn hay tin người nào đó đã chết mà hộc máu, hắn liền dọn đến căn nhà này, không cho phép ai bước vào, ngay cả bốn người ‘Bạch Y Khanh Tương’ cũng chỉ có thể đứng ở ngoài bẩm báo sự tình, có thể cho bọn bọ bước chân vào trong rừng trúc cũng đã một ân huệ rồi, dù sao thúy

trúc vẫn cần có người chăm sóc, mà Đông

Phương Cửu thì quả thật không có nhiều thời gian nhàn hạ như vậy.

Bỗng dưng, ngay lúc sắp bước chân vào cửa phòng, Đông Phương Cửu dừng bước, hắn xoay người, nhìn Tương Sở nãy giờ vẫn lẳng lặng đi theo phía sau, hỏi: “Tương Sở, đối với chuyện Thương Mân, ngươi có ý kiến gì không?”

Tương Sở cung kính trả lời: “Hồi gia, kỳ thật thuộc hạ đối với hành động của Mộ Dung Xu cũng thấy khó hiểu, cho dù Thương Mân trước giờ vẫn là thuộc địa của Lương quốc ta, binh lực không đáng kể, nhưng trùng hợp đúng lúc quân đội của chúng ta không linh hoạt, lực lượng của hắn lại càng trở nên quan trọng hơn. Theo lẽ thường, Thương Mân lúc này hẳn nên chờ đợi thời cơ, tùy thời mà động, chứ không chủ động nói chuyện ‘hợp tác’ cùng chúng ta. Tuy nhiên, cũng có thể Mộ Dung Xu dự đoán trước được giacho dù không cần sự tương trợ của hắn, cũng sẽ vì mục đích chung, nhất định vinh đăng ngôi báu, hắn cũng nên mượn thời cơ này cùng gia cò kè mặc cả một phen.” Nhìn Đông Phương Cửu, Tương Sở khẽ thở dài, nói:“Nhưng hôm nay...... thuộc hạ cũng không biết Thương Mân rốt cuộc đang có dụng ý gì.” Sửng sốt một lát, Tương Sở hình như nghĩ ra điều gì, ánh mắt lại sáng lên, nói:“Gia, liệu có phải là vì Lăng chủ tử?”

Đông Phương Cửu cũng sửng sốt, một lát sau, hắn nhìn Tương Sở cười khẽ một tiếng, hỏi: “Thần bú t phán quan của giaà, không phải ngươi cho rằng Lăng nhi sử dụng ‘mỹ nhân kế’ với Mộ Dung Uyển chứ?”

Da mặt Tương Sở vốn mỏng, nghe những lời Đông Phương Cửu vừa nói, nháy mắt hai gò má hắn liền đỏ ửng, cúi gằm mặt nói: “Thuộc hạ chẳng qua cảm thấy Mộ Dung Uyển và Lăng chủ tử thường xuyên lén lút gặp nhau, mà Lăng chủ tử lại vì cô ta nên mới đến Lương quốc, cho nên......” Tương Sở bất ngờ phát hiện ánh mắt Đông Phương Cửu lạnh đi, lập tức tự biết mình nói sai, vội nói: “Thuộc hạ nói bừa, thỉnh giatrách phạt!”

Đông Phương Cửu lắc đầu, cười nói: “Thôi, bỏ đi. Tiểu Lăng nhi của gia rất biết cách gây họa!” Trong mắt tràn ngập yêu thương, khẽ nhếch khóe môi, một nụ cười tươi tắn.

“Bạch U có tin tức mới gì chưa?”

“Hồi gia, Thất vương gia tối hôm qua đã phái thân cận của hắn là Ngột Nguyên đi Hoài Châu đưa tin cho cậu của hắn.”

“Ồ? Ha ha, Thất ca của giamới đó mà đã nhịn không được rồi sao?” Ánh mắt khát máu, giọng nói lạnh giá:“Trong thư viết cái gì?”

“Phản đối bằng binh lực, mau chóng quay về.”

“Ha ha ha, tốt, tốt, tốt.” Trong mắt Đông Phương Cửu lóe lên ngọn lửa khát máu, khiến Tương Sở không khỏi rùng mình. “Trước khi tên ngu ngốc kia khởi binh hãy nghĩ biện pháp sắp xếp cho Lăng nhi rời khỏi đây.” Nàng không thích máu tanh, huống hồ, hắn cũng không thích nàng nhìn thấy hai tay hắn vấy máu.

“Dạ.”

Màn đêm buông xuống mỗi người đều đang tính toán chuyện của riêng mình, muốn thay đổi vận mệnh của mình, nắm giữ vận mệnh người khác. Nhưng ông trời thì chỉ cao cao tại thượng nhìn xuống, thỉnh thoảng lại cho thêm chút gia vị tạo hứng thú, có đôi khi sẽ quá tay, khiến người ta không thể không rơi nước mắt, làm cách nào cũng không thể dừng lại được.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 134

Sương mù chưa tan, gió mưa lại tới

Lương quốc Phượng Dương, Ám cung, Kinh

Lôi đường.

Áo đỏ hoa mai trắng, mắt tím tóc bạc. Âu Dương Yến đứng uy nghiêm ở giữa điện, nghe thấy tiếng bước chân, hắn xoay người tao nhã, khóe mắt mang theo ý cười tà mị, nhưng khóe môi lại không có một nụ cười nào, cất giọng lãnh đạm: “Đông Phương Thất rốt cuộc không kiềm chế nổi rồi ư?” Giọng nói trầm thấp, âm điệu nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai lại rất lạnh lùng.

Lôi Minh chầm chậm bước tới, ngước mắt nhìn vị cung chủ cao cao tại thượng, khom người trả lời: “Phải, hắn đã phái người tới báo tin cho Khang Thành Tĩnh, có lẽ trong vòng năm ngày Khang Thành Tĩnh sẽ dẫn binh về đô.”

Âu Dương Yến hơi gật đầu, nói tiếp: “Lôi Minh ngươi cũng đem vài người đi hỗ trợ hắn một chút đi, ha ha, bằng không cái tên Đông Phương Thất đần độn kia e là ngay cả hoàng cung cũng ra không nổi sẽ bị Đông Phương Cửu róc thịt mất.”

Lôi Minh thoáng sửng sốt, hai hàng lông mày rậm cau lại, vội khom người nói: “Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh.”

“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, bản tọa muốn yên tĩnh một mình.”

“Dạ, thuộc hạ xin cáo lui.”

Âu Dương Yến quả thực cần yên tĩnh một mình, mọi việc vốn đều rất hoàn hảo, tất cả đều đúng theo kế hoạch, cho dù có một chút chệch hướng, thì cũng không có gì đáng kể. Nhưng hiện tại, nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn đang suy nghĩ mình có nên xuất hiện hay không, có nên y theo kế hoạch đã định dùng thân phận cung chủÁm cung đích thân dẫn thuộc hạ, dẫn theo những giáo chúng có khả năng lấy một địch mười không biết sợ là gì, đến trợ giúp cho một con bù nhìn mà hắn đã chọn lựa sẵn, nhân tiện nhất cử tiêu diệt kẻ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ thù, à không, đã là kẻ thù của hắn

– Đông Phương Cửu hay không.

Nhưng Âu Dương Yến lại do dự, nếu hắn đi lỡ may chạm mặt Thượng Quan Lăng thì hắn phải đối mặt như thế nào, phải rồi, hắn có thể dịch dung, có thể ngụy trang, nhưng còn Vô Cầu thì sao? Thể nào tên tiểu đồ đệ đi theo hắn từ nhỏ tới giờ chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra hắn ngay, ha ha, có thể đứa nhỏ Vô Cầu này cũng chẳng cần dùng đến hai mắt, đứa nhỏ kia từng nói, sư phụ còn chưa về tới Ma Y quán con đã biết sư phụ sắp về, mùi của sư phụ từ xa Vô Cầu đã có thể ngửi được rồi!

Nếu như hắn không đi, Đông Phương Thất

nhất định sẽ bại. Dựa vào ông cậu vô tích sự

kia của hắn ư? Dựa vào đám binh lính bao nhiêu năm không động đến đao thương mà muốn đấu với đám sát thủ nhiều năm huấn luyện của Đông Phương Cửu ư? Cứ cho là Khang Thành Tĩnh ỷ quân đông, nhưng làm sao biết được người của Đông Phương Cửu nhiều hay ít? Binh bộthượng thư, binh lính canh giữ bên ngoài đô thành đều là người của Đông Phương Cửu rồi, vẫn chưa biết còn có những thế lực nào đã âm thầm quy phục hắn nữa. Nếu như Âu Dương Yến không đưa đầy đủ nhân mã đến viện trợ, Đông Phương Thất làm sao mà thắng nổi? Lấy cái gì để mà thắng?

Âu Dương Yến rất ít khi thở dài, nhưng hôm nay không biết hắn đã thở ra bao nhiêu lần rồi.

Mà thôi, kệ đi, trước hết bảo vệ được Đông Phương Thất cái đã, ngôi vị hoàng đế Lương quốc dù sao cũng nên để cho Đông Phương Cửu ngồi vài ngày, nếu không thì thật có lỗi với tâm sức mà hắn đã bỏ ra nhiều năm qua, ha ha.

Âu Dương Yến tự an ủi mình như vậy.

......

Năm ngày sau, tảng sáng tinh mơ, sương sớm chưa tan hết, khí trời se se lạnh, sắc trời lờ mờ, trông như một cái lồng bằng sa mỏng, mọi thứ đều không rõ ràng, khiếm tâm trạng con người ta cũng ảo não, khó chịu mà không biết nguyên do.

Vô Cầu đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy tôi liền kinh ngạc: “Ôi, hôm nay sao tỷ lại dậy sớm quá vậy?”

Tôi vắt cái khăn vừa mới dùng để lau mặt lên chậu đồng rồi quay sang, tỉnh bơ nói: “Hai ngày nay ngủ nhiều quá rồi, bữa nay ngủ không được.”

Nhóc Vô Cầu liền bĩu môi, đảo đôi mắt đen thui như hai cái hột nhãn, cười càn rỡ: “Ai da, thì ra heo cũng có lúc không buồn ngủ, thật là hiếm có!”

Tôi giơ chân đạp tới nhưng nó tránh được: “Cút đi! Tên nhóc thối!”

Tiểu Vô Cầu đưa tay lên, một phong thư mỏng được dán kỹ lập tức đập vào mắt tôi, nhìn thấy bông hoa tím thanh nhã trên phong thư, tôi không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ: Vị nương nương của cung nào lại gởi thư tình cho tôi đây?

Đưa tay giựt bức thư, mở ra xem, bên trong, chỉ có một trang giấy mỏng màu nâu tím, bên trên nét bút nắn nót thanh tú, chỉ viết một câu. Trong nháy mắt, sắc mặt tôi trở nên trắng bệch, một luồng gió lạnh chạy vụt qua tim.

Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy nọ, nhìn chằm chằm vào nét bút lịch sự tao nhã, nhìn chằm chằm vào dòng chữ cực kỳ đơn giản đó, hồi lâu, bên môi hiện lên một nụ cười tự giễu khó mà nhìn ra.

【 Lăng tỷ tỷ, buổi trưa Hoa Phong lâu, tiểu muội Uyển nhi sẽ chờ. 】

“Này! Này! ~~ Tỷ sao vậy? Ai viết đó? Viết cái gì? Cho đệ xem!” Vô Cầu vừa nói vừa đưa tay muốn cướp, tôi vội vàng nhét bức thư vào trong tay áo, cười nói: “Thư tình của Từquý phi, aizz, dọa ta hoảng hốt! Đệ nói ta làm sao dám trèo cao đây? Nàng chính là phi tử Đông Phương Tấn sủng ái nhất tiếp theo sau Linh quý phi đó! Quốc sư ta đây vẫn còn ham sống lắm!~~ Aizz, cái gì là ‘Tương tư sâu như biển, nhớ chàng như nước chảy, biết đâu là điểm dừng’! Đúng là nổi da gà!

Tiểu Vô Cầu bán tín bán nghi nhìn tôi chằm chằm, tôi thì điềm tĩnh như không nhìn thẳng nó, hai bọn tôi mắt to nhìn mắt nhỏ một lúc lâu, tiểu Vô Cầu cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhưng giọng vẫn còn hậm hực: “Xem thư tình xong rồi còn không chịu đi ăn sáng?”

“Được được, đi thôi!” Vòng tay móc cổ Vô

Cầu, tôi cười hì hì kéo nó đi ra ngoài.

......

“Bữa trưa tỷ không ăn hả?” Vô Cầu trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy dò xét.

“Không ăn! Đi gặp giai nhân! Ha ha ha...” Tôi ăn mặc có phần hơi lộng lẫy một chút, cố sức làm cho mình trông giống như là đi hẹn hò.

“Tỷ mặc y phục kiểu gì thế? Trông chẳng khác gì một tên nam sủng vậy?”

Vô Cầu tỏ ra khinh thường đối với con mắt thẩm mỹ của tôi, tôi đứng trước gương đồng quay trái, quay phải, rất là hài lòng, nhìn màu tím thanh nhã, nhìn cổ áo hơi thấp, nhìn xương quai xanh của tôi... ặc...Đúng là giống nam sủng thật...

“Tỷ thật sự đi gặp Từquý phi kia hả?”

“Ừm, có thể không đi ư, mỹ nhân có lời mời sao mà không đi được? Như vậy thì không phải hành vi của bậc quân tử!” Tôi lắc lắc ngón tay lên mặt dạy đời nhóc Vô Cầu.

Vô Cầu liếc tôi một cái: “Tỷ thật là mắc ói! Đừng quên chính tỷ cũng là nữ... Khụ... coi chừng, câu dẫn phi tần hậu cung cẩn thận có ngày bị hoàng đế đem ra thiến!”

Tôi cười ha ha khoái trá, đưa tay xoa đầu nó: “Yên tâm! Không một tên hoàng đế nào có thể thiến ta đâu! Ha ha ha...” Tôi đã nói rồi, lão tử không đủ điều kiện làm Đông Phương Bất Bại, không đủ điều kiện cần thiết đâu, chậc chậc.

Đẩy cửa ra, bên ngoài mưa phùn bay bay.

......

Đã quá bữa trưa, Hoa Phong lâu.

Hoa Phong lâu là một tửu lâu khá cao cấp ở Phượng Dương. Bên trong sảnh lớn thoáng đãng ở tầng một, tràn ngập mùi rượu và mùi hoa thanh nhã. Văn nhân mặc khách, mười mấy người hoặc ngồi hoặc đứng, vây quanh một chiếc bàn tròn gỗ tử đàn khảm đá cẩm thạch trắng ở chính giữa, hoặc uống rượu mua vui, hoặc ngẫu hứng làm thơ.

Tiểu nhị của tửu điếm chỉ tầm hai mươi tuổi, mặt mũi cũng gọi là sáng láng, y phục sạch sẽ gọn gàng, trên vai vắt một cái khăn trắng ân cần đon đả đón khách.

Một vị thiếu niên từ cửa lớn bước vào, áo sam mỏng màu tím nhạt, ngọc trâm búi tóc, giàu sang phú quý, phong thái yểu điệu, tuổi chừng hai mươi, xếp chiếc dù vải xám lại, lẳng lặng đứng cạnh cửa.

Tiểu nhị liền bước vội tới tiếp đón, “Khách quan, xin mời vào, ăn cơm hay là ở trọ?”

Người mới tới đảo mắt nhìn chung sảnh lớn một vòng, khẽ nhíu mày, nói: “Tìm người.” Ngữ khí lạnh nhạt, thế nhưng tiếng nói ôn hòa, nghe rất thoải mái. “Hôm nay nhã gian tầng hai, có ai chờ khách không?”

“Có có có...“Tiểu nhị vội vã đáp, “Khách quan, xin hỏi quý tính?”

Mấy người trong sảnh lớn đang uống rượu mua vui quay đầu nhìn sang.

“Họ... Lăng.” Thiếu niên lãnh đạm nói.

“Vậy thì đúng rồi.” Tiểu nhị nói xong tiến tới trước nửa bước, nghiêng người, chuẩn bị dẫn đường, “Khách quan mời đi theo tôi, vị công tử trên lầu chờ ngài đã lâu.”

Thiếu niên ‘ừ’ một tiếng, bất chợt ngẩng đầu lên, mấy vị văn nhân nhìn về phía này không khỏi hít một hơi, nhất thời ngẩn ngơ.

Thật là một nhân vật phong lưu lỗi lạc!

Áo mỏng che thân vốn tạo nên vẻ lỗ mảng, nhưng người nọ mặc lên lại chẳng thấy thô tục chút nào. Nhìn thiếu niên mắt phượng mày ngài, trắng trẻo như ngọc thụ lâm phong, khóe mắt khẽ nhếch, mang chút quyến rũ, tựa như đang bước trên mây. Tao nhã cỡ này, thực khiến kẻ khác phải kinh ngạc.

Đợi một hồi, không thấy tiểu nhị chuyển động nửa bước, thiếu niên thoáng chau mày, “Hửm?”

Tiểu nhị giật mình, như chợt bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, “Dạ, dạ, khách quan mời đi bên này.” Tiểu nhị nhấc chân lên lầu, ai dè bước hụt một cái, thân người lảo đảo, mắt thấy ngã đập vào tường, được thiếu niên đỡ lấy, tiểu nhị nhất thời tay chân luống cuống, “Xin... xin lỗi, khách quan.”

Thiếu niên chỉ cười mỉm, “Phải cẩn thận chứ.”

Thật đúng là một người tính tình ôn hòa tốt bụng. Tiểu nhị thầm khen trong bụng, lại nghĩ tới người đang chờ trên tầng hai, trong lòng càng thêm khó hiểu, hôm nay là ngày gì, vì sao những nhân vật tựa tiên trên trời, một người tới lại thêm một người?!

Vừa nghĩ thầm trong bụng, vừa đưa khách tới cửa nhã gian. “Khách quan, người ngài muốn tìm ở bên trong phòng này.” Quay đầu lại nhìn, thì thấy thiếu niên mới vừa rồi còn ngay phía sau, giờ thì cách mình tới mấy bước.

“Hả?” Thiếu niên ngẩng đầu lên, trán cau lại, đôi con ngươi đen trong như nước, ẩn hiện một màu xanh thẫm mờ mờ tựa như vướng bận một nỗi băn khoăn lo lắng.

Nhất thời nhìn thấy vẻ phong tình đó, tiểu nhị lập tức luống cuống, ngẩn ngơ.

“Cảm tạ tiểu nhị ca, ngươi đi xuống trước đi.” Thiếu niên dừng lại, tay vuốt vuốt trên tay vịn cầu thang chạm trổ, mỉm cười nói.

“Dạ, dạ.” Tiểu nhị thường ngày vốn lanh lẹ đáp ríu rít, nhấc chân lên, ‘rầm —’ lần thứ hai bước hụt, lăn xuống bậc thang.

Xoa mông đứng dậy, lúc ngẩng đầu nhìn, vẫn thấy thiếu niên đứng ở đầu cầu thang, bàn tay khẽ chuyển động trên tay vịn, tựa như đang vẽ theo hình chạm trổ của tay vịn cầu thang, nhưng lại giống như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì.

“Thật là, người đâu mà đẹp dữ vậy, ngay cả ngón tay cũng đẹp.” Nuốt nước miếng cái ực, tiểu nhị lầm bầm đi xuống những bậc thang còn lại. Nhìn đám văn nhân mặc khách trong đại sảnh vừa rồi còn cảm thấy phong thái nho nhã, nhất thời không khỏi lắc đầu tặc lưỡi, “Sao mà ai nấy đều trở nên thô bỉ hết thế này...”

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.