Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 57

Phiên bản Dịch · 4623 chữ

Chương 127

Tam quốc khai chiến, âm mưu của ai?

Lương quốc, Phượng Dương, Ám cung, Kinh

Lôi đường.

Một chiếc nhuyễn tháp đặt ở chỗ cao nhất trong đại điện, trên nhuyễn tháp có một người đang nằm nghiêng, một thân bạch sam, hoa mai đỏ như lửa, một mái tóc màu bạc, óng mượt như tơ, một đôi mắt tím, quyến rũ mị hoặc.

Người nằm trên tháp khẽ ngước mắt liếc nhìn hai người quỳ gối cách đó không xa, nhìn về phía một cô gái trong số hai người, cất giọng đều đều, tà mị nhưng vô tình: “Linh Lung, ngươi có làm khó dễ bọn họ không?”

Bả vai Linh Lung run lên, vội trả lời: “Chủ nhân minh xét, Linh Lung tuyệt không gây khó dễ cho tiểu công tử Vô Cầu.”

Một tiếng hừ lạnh, người trên tháp thay đổi tư thế, liếc mắt nhìn Linh Lung có thâm ý khác, tiếp đến, nhíu mày nói: “Được rồi, hai ngươi đứng lên cả đi.”

“Dạ, chủ nhân.” “Dạ, cung chủ!”

“Lôi Minh, Cửu vương phủ có động tĩnh gì không?”

Nam tử có tên là Lôi Minh là đường chủÁm cung Kinh Lôi đường, giữa trán có một vết sẹo giống như tia sét, khiến khuôn mặt người này nhìn càng sâu thẳm khó lường.

Lôi Minh khom người trả lời: “Hồi cung chủ, Đông Phương Tấn hôm kia đã hủy bỏ lệnh cấm túc Đông Phương Cửu, nhưng Đông Phương Cửu vẫn cứ ẩn sâu trong phủ, hầu như không ra khỏi cửa, nhưng tứ đại hộ vệ dưới tay hắn lại thường xuyên xuất phủ, nhất là hai người Bạch U và Tương Sở hành tung bí hiểm, các thám tử do thuộc hạ phái đi tám chín phần mười đều bị bọn họ dễ dàng cắt đuôi, các trinh thám còn lại hồi báo, nói là từng nhìn thấy Tương Sở từ phủ Binh bộthượngthư đi ra vào lúc đêm khuya.”

“Ồ?” Chỉ một âm tiết, nghe không rõ là vui hay buồn, một lát sau lại thêm một tiếng cười khẽ, tiếp theo hai tròng mắt tà mị màu tím đột ngột trừng lên, ánh mắt nhìn xa xăm không mục đích, “Hắn rốt cuộc cũng ngồi không yên rồi. Tốt, tốt lắm.” Lại nhìn sang phía Linh Lung, hỏi:“Bích Huyết đường có tin tức gì không? Vương đệ của ta đã thắng chưa?”

Linh Lung trả lời: “Hồi chủ nhân, Tuyết Cơ hôm kia cho bồ câu đưa tin, nói là Âu Dương Vân có thể lấy một địch ngàn, gần như là dựa vào thực lực chính mình thắng đại quân của Tô Tử Chiêm.”

“Ha ha, tốt!” Người trên tháp chậm rãi đứng dậy, khóe khẽ cong lên, mang theo một nụ cười nhạt.

Linh Lung thấy Yến tươi cười như vậy không khỏi thầm run trong bụng, gương mặt tươi cười của chủ nhân cô vẫn chưa quen, cho dù đó là khát khao của cô, nhưng vẫn sợ hãi, cô tiếp tục bẩm báo: “Đông Phương Tấn đã nhận được chiến thư của Âu Dương Vân, trong thư viết rõ sau Ngọc quốc sẽ là Lương quốc, Âu Dương Vân bảo lão và Đông Phương Cửu hãy quét nhà chờ sẵn đi.”

“Thật sự là quá cố chấp.” Một câu lạnh nhạt, đôi mắt tím hơi hơi hạ xuống, “Đông Phương Tấn đã phái binh chi viện Ngọc quốc chưa?”

“Vẫn chưa.”

Đôi mắt Âu Dương Yến thoáng trừng lớn, trong mắt mang theo nghi hoặc nhìn về phía Linh Lung, hỏi: “Tại sao? Linh Lung, chẳng lẽ ngươi đã quên lời nói của bổn tọa?”

Ngữ khí không nghiêm khắc, âm điệu cũng không tăng cao, nhưng Linh Lung lại sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất, bẩm báo: “Hồi chủ nhân, không phải Linh Lung quên mệnh lệnh của chủ nhân, mà là... mà là......”

Ánh mắt Linh Lung do dự nhìn về phía người cao cao tại thượng, Âu Dương Yến ánh mắt lạnh lùng: “Nói!”

“Mà là bây giờ lời của Linh Lung lão già kia cơ bản không nghe nữa!” Khẽ thở dài, Linh Lung lại nói tiếp:“Đông Phương Tấn hiện tại chỉ nghe lời của người bên cạnh tiểu công tử Vô Cầu kia...” Linh Lung nhìn Âu Dương Yến, hỏi, “Chủ nhân, người giả mạo chủ nhân kia rốt cuộc là ai, liệu Linh Lung có thể......”

Nháy mắt, đôi mắt tím vẫn luôn bình thản như nước bỗng nhiên sáng quắc làm cho người ta sợ hãi, hai đường nhìn bức người bắn thẳng vào người Linh Lung.

“Linh Lung, ngươi nhiều chuyện quá.” Bầu không khí thản nhiên như thường ngày, nhưng lại mang theo vẻ yên tĩnh chết chóc vờn quanh Linh Lung thật lâu không thể tan đi.

“Dạ, chủ nhân! Linh Lung biết sai rồi, chủ nhân khai ân!”

“Linh Lung, ngươi nên biết an phận của mình, người kia không phải người ngươi có thể chạm vào, nếu bổn tọa biết nàng ở Lương quốc có bị thương tích gì, thì bổn tọa đành phải không lưu tình trút tội lên đầu hộ pháp là ngươi mà thôi, ngươi hãy nhớ kỹ đó!”

“Dạ, chủ nhân, Linh Lung nhớ kỹ rồi, Linh Lung nhất định bảo vệ tốt tiểu công tử Vô Cầu và khách quý của chủ nhân!”

“Được rồi, ngươi đi xuống trước đi.” Phất tay lên, Âu Dương Yến xoay người bước đến một cái ghế dựa vừa ngồi xuống.

“Dạ, chủ nhân, Linh Lung cáo lui.” “Lôi Minh.”

“Có!”

“Bên chỗ Đông Phương Cửu trước tiên cứ gác lại đi.”

“Ý của cung chủ là...... là bảo thuộc hạ gác lại việc theo dõi Cửu vương phủ?” Ngước mắt nhìn Âu Dương Yến, Lôi Minh thấy khó hiểu, từ trước tới giờ Kinh Lôi đường của bọn họ ở Lương quốc chủ yếu là giám thị nhất cử nhất động của Cửu vương phủ, vì sao trong thời điểm mấu chốt này cung chủ lại muốn gác lại. Lôi Minh nghĩ không ra.

Âu Dương Yến gật gật đầu: “Đúng, tạm thời không giám thị Cửu vương phủ nữa.”

Lôi Minh ngập ngừng một lúc, cúi đầu nói: “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”

“Được rồi, ngươi cũng lui đi, bổn tọa muốn yên tĩnh một mình.”

“Dạ, thuộc hạ cáo lui.”

Trong điện vắng lặng giờ chỉ còn lại một mình Âu Dương Yến, khóe môi lơ đãng cong lên, Âu Dương Yến cười khổ. Hắn biết rõ việc mình bảo Lôi Minh thôi giám thị Cửu vương phủ là rất không sáng suốt, nhưng hắn không muốn để cho một người phát hiện, thực ra, hắn cũng biết người kia căn bản sẽ không phát hiện được, nhưng hắn vẫn không muốn giám thị, không muốn nghe những báo cáo có liên quan đến chuyện người nọ trợ giúp Đông Phương Cửu hoặc là Đông Phương Cửu phát hiện người nọ vẫn còn sống.

Bất cứ chuyện gì có liên quan đến người nọ và Đông Phương Cửu, hắn đều không muốn nghe.

“Vô Cầu, tên tiểu tử đáng chết không nghe lời, vi sư đã cảnh cáo ngươi như thế nào?! Vậy mà ngươi vẫn để cho nàng đến Lương quốc, để xem vi sư về sau sẽ trừng trị ngươi ra sao!” Âu Dương Yến nhắm mắt lại nhẹ giọng lầm bầm, hàng lông mày khẽ nhíu lại đủ để thể hiện hắn bất mãn đến cỡ nào.


“Ma Y đại nhân, ngài định đi đâu vậy?”

Liếc cho lão thái giám cứ lẽo đẽo theo sau mông tôi một cái, tôi đáp: “Chỉ tùy tiện đi dạo loanh quanh thôi, Lưu công công có thể không cần đi theo kẻ hèn, kẻ hèn không quen dắt theo sủng vật.”

Lưu Minh sửng sốt, nhưng đại khái cũng hiểu được ý của tôi, nở nụ cười nịnh hót: “Có phải Ma Y đại nhân chê lão nô hầu hạ không chu đáo? Không có người đi theo thật không hay, Ngự hoa viên này lớn lắm, đi dạo một mình rất dễ...”

“Lưu công công, kẻ hèn nói rồi, không muốn ai đi theo hết!” Vì đeo mặt nạ, cho nên tôi chỉ có thể sử dụng ánh mắt sắc bén của mình để cảnh cáo lão, rốt cuộc khóe miệng lão thái giám giật giật mấy cái, không đi theo tôi nữa, tôi lại có thể có một khoảng không im ắng.

Lão thái giám béo Lưu Minh này suốt ngày từ sáng đến tối đi theo tôi và nhóc Vô Cầu, lão là người của Đông Phương Thất. Linh Lung và Đông Phương Thất là chỗ dựa vững chắc của lão, nói là đi theo hầu hạ tôi, thật ra là làm nhiệm vụ giám sát.

Từ lúc tôi vào ở trong hoàng cung của Đông Phương Tấn, cho lão ta ăn mấy từ thuốc chỉ có phụ nữ mới có thể dùng được cải biến chế thành thần dược ‘bài độc dưỡng nhan’, lão liền nghe lời tôi răm rắp, mà việc tôi ngoi lên nhanh chóng như thế tất nhiên khiến không ít người ghen tị, trong đó Đông Phương Thất là ghê gớm nhất, hắn phái người tới chỗ tôi tặng quà nịnh bợ tôi, bị chặn ngoài cửa không cho vào, hắn sai người dò la tôi rốt cuộc đang ‘bán mạng’ vì ai, vẫn không tra được chút gì, chỉ cho rằng tôi là người của Thương Mân đem ‘bảo vật’ đến biếu lão Lương vương.

Đến Lương quốc đã được mười ngày, dùng mất hai ngày đổi lấy sự tín nhiệm của Đông Phương Tấn, dùng ba ngày đổi lấy tự do cho Mộ Dung Uyển, lại dùng ba ngày đổi lấy tự do cho tên ngốc Đông Phương Cửu kia......

Xí, tự do của tên ngốc kia còn cần đến tôi chõ mũi vào sao, cấm túc hay không cấm túc cũng có thể làm gì được hắn?

Một mặt mắng chính mình chõ mũi vào việc của người khác, một mặt vẫn thấy vui vì mình đã làm một chuyện ruồi bu chẳng có tác dụng gì, tôi thật sự là người mâu thuẫn.

Nhớ lại hai ngày trước đọc được lá thư kia, phong thư kia có thể xem là thư tuyên chiến, trong lòng tôi cũng không biết nói thế nào. Ai có thể ngờ được chính công chúa của Ngọc quốc lại mở miệng ngăn cản Đông Phương Tấn phái binh chi viện Ngọc quốc chứ, nếu như để con dân Ngọc quốc biết được liệu có mắng tôi là một kẻ bán nước hay không?

Không phải tôi không quan tâm đến bách tính của quốc gia mình, chỉ là tôi biết rõ trên người biểu ca có chiến lược cùng binh pháp mà tôi để lại, nhiêu đó cũng đủ chống đỡ sự tấn công của Âu Dương Vân rồi, hắn muốn chiếm được Ngọc quốc, rất khó, nhưng nếu như Lương quốc liên minh với Ngọc quốc, vậy lực lượng Ngôn quốc ắt sẽ phải bị chia cắt bớt. Lúc đầu, tôi thật sự nghĩ mãi không ra vì sao Vân tiên nhân muốn tuyên chiến với Lương quốc, nhưng đến khi phong thư kia nhắc đến một cái tên thì dường như đã giúp tôi tìm ra điểm đột phá, đó chính là Đông Phương Cửu.

Vân tiên nhân có thể khai chiến với Thiên Thiên để đoạt quan tài của tôi, thì tất nhiên cũng sẽ truy tìm nguyên do khiến tôi‘lìa đời’, mặc dù những người hiểu rõ nội tình đều biết sự thật là vì tôi bị trúng ‘Đồng quy’ nên mới ‘đột ngột qua đời’, nhưng nếu như đêm rằm hôm đó tôi ngoan ngoãn đợi ở trong cung có lẽ sẽ

không ‘chết’, mà mục đích tôi liều lĩnh xuất cung

chẳng phải là vì một người sao, cho nên có thể thấy Vân tiên nhân đã căm hận tên ngốc kia biết bao nhiêu.

Rốt cuộc là ai đã ‘thổi gió bên tai’Vân tiên nhân đây?

Nếu tiêu diệt Ngôn quốc, ai là người được lợi nhất?

Hẳn là ba nước chia đều chăng... hay là...... Hiên Viên Tiêu?! Hắn có nói sẽ kết liên minh với Thiên Thiên, nhưng vẫn chưa thấy hắn xuất binh tương trợ, mà nay Vân tiên nhân lại tuyên chiến với Lương quốc, như vậy cũng chỉ có hắn có thể làm ngư ông đắc lợi mà thôi!

Tại sao hắn vừa nghĩ đến nhất thống thiên hạ liền khẩn cấp như vậy?!

Có lẽ, tôi nên nghĩ xem có cách nào có thể nhất thống thiên hạ mà không cần đổ máu hay không.

Chắc là không được, trên đời này làm gì có người đàn ông nào không tranh cường háo thắng, làm gì có một quân vương nào không duy ngã độc tôn!

Tôi nhắm hai mắt nằm ở giữa đám hoa, để ánh mặt trời thỏa thích chiếu thẳng lên người, thật ấm áp, rất muốn đi vào giấc ngủ......

“Ma Y, Ma Y đại nhân!

NND lại là Lưu Minh, mỗi khi tôi sắp ngủ thì cái giọng nói the thé của lão liền làm tôi giật mình tỉnh dậy, chỉ một điểm này thôi cũng đủ làm tôi ghét lão.

“Nói—” Mí mắt cũng không thèm mở, tôi lạnh lùng hỏi.

“Hoàng thượng kêu ngài qua đó.”

“Ờ.” Tôi trở mình, đổi bên tiếp tục ngủ.

“Ai u, Ma Y đại nhân của tôi ơi, hoàng thượng ởNgự thư phòng chờ ngài đấy! Hoàng thượng nói sẽ phong ngài làm quốc sư, sao ngài không vội chút nào vậy?!”

Buồn cười, tôirốt cuộc mở to mắt nhìn thẳng lão, nói: “Lưu công công có từng nghe câu này chưa?”

Lưu Minh sửng sốt, lắc đầu nói: “Câu gì? Ma Y đại nhân đừng đem lão nô ra đùa nữa, mau lên một chút.”

Tôi từ bãi cỏ đứng lên, phủi phủi lớp đất dính trên người, hai mắt cong lên, cười xấu xa nói: “Hoàng đế không vội thái giám vội!”

“Ngài—”

Lưu Minh tức muốn chết, hàm răng cắn chặt nhưng lại không biết làm thế nào, tôi thì vui vẻ phủi đít bỏ đi!

~Quốc sư? Đâu phải tôi mong muốn, có điều... Aizzz, một người được tín nhiệm quá, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 128

Lên chức quốc sư, tên ngốc tới thăm!

Ngoài Ngự thư phòng, Tiểu Vô Cầu đã đứng chờ từ lâu, vừa nhìn thấy bóng dáng tôi lập tức chạy tới.

“Bây giờ tỷ không thể vào.” “Tại sao?” Tôi hỏi.

“Đông Phương Cửu đang ở bên trong.” Tiểu Vô Cầu quai miệng, miễn cưỡng nói ra tên của đồ ngốc kia.

Tôi giật mình, lại gật gật đầu, Lưu Minh từ nãy đến giờ vẫn ào ào bám theo vừa nhìn thấy tôi định kéo tiểu Vô Cầu toan bước đi, vội vã kêu: “Ma Y ngài định đi đâu vậy! Hoàng thượng đang chờ ngài bên trong!”

Tự nhiên thấy hàm răng hơi ngứa, muốn cắn người, trừng mắt cho lão một cái, tôi nói: “Tối qua kẻ hèn ăn lung tung, bụng hơi khó chịu, muốn đi đại tiện.”

Lưu Minh sững người, thừ ra vài giây mới nói: “Vậy ngài đi nhanh về nhanh, không thể để hoàng thượng chờ!~”

“Kẻ hèn biết!” Lập tức kéo tiểu Vô Cầu chạy như bay.

“Aizz, tỷ cứ trốn tránh hắn thế này cũng không phải chuyện tốt?”

Tôi và tiểu Vô Cầu ngồi bên khóm hoa trong

Ngự hoa viên hổn hển nói.

“Hết cách rồi, hắn từng gặp sư phụ đệ, gặp hàng giả là ta không lộ mới lạ.”

Tiểu Vô Cầu chớp chớp đôi mắt, đột nhiên cười hỏi: “Chẳng lẽ tỷ không muốn cho hắn biết tỷ chưa...” Lông mày chợt nhíu lại, cười cợt nhả, “Không phải tỷ thích hắn sao?”

Khinh bỉ nhìn tiểu Vô Cầu, tôi quát: “Ai nói v ới đệ ta gì đó hắn? Đừng nghe kẻ khác đặt điều!”

“Sư phụ nói tỷ sẽ gả cho hắn, nếu tỷ không thích thì tại sao phải gả cho hắn?” Đôi mắt Tiểu Vô Cầu long lanh, bộ dáng hồn nhiên trong sáng nhưng làm người khác rất muốn đánh, tôi không khỏi giương nanh múa vuốt chuẩn bị tặng hắn một kích.

“Ui da!

” Tiểu Vô Cầu thét lên một tiếng, trừng mắt nhìn tôi.

“Để xem đ ệ còn dám nói bậy không! Là sư phụ đệ không cho ta gả cho hắn chứ không phải ta nói muốn gả cho hắn!” Thu tay về, tôi đứng dậy đến Ngự thư phòng nhìn thử, chỉ cần tên ngốc kia đi rồi thì tôi có thể quang minh chính đại bước vào.

“Đệ không hiểu, tỷ đang nói cái gì a?!”

“Hiểu cũng được không hiểu cũng được! Nhanh lên còn làm chính sự!” Mặc kệ tiểu Vô Cầu, tôi nhấc chân bỏ đi, nó cũng nhanh chóng sải bước chạy theo tôi, miệng còn không phục than thở:“Tỷ thì có chính sự gì, không phải đều là làm vì người trong lòng tỷ sao!~ Xì~”

Hắc! Tên tiểu tử thối này sao nói năng không cân nhắc như vậy chứ? Mở miệng là nói nhảm?!

Oai nghiêm trừng mắt nhìn hắn, hỏi: “Đệ tuổi còn nhỏ mà đã học đòi nói năng linh tinh gì thế? Người trong lòng mà đệ có thể nói sao? Nhìn đệ thế này chắc là y thuật đã quên sạch sẽ rồi nhỉ?!”

“Uyển nhi nói được, vì sao ta không thể nói được?” Tiểu Vô Cầu mở to mắt, khó hiểu nhìn tôi, có chút oan ức, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ, trẻ nhỏ bây giờ đều trưởng thành sớm, tôi chả hơi đâu mà quản.

“Đệ biết người trong lòng mà Uyển nhi nói là ai không?” Thằng nhóc này bát quái rất linh, tôi không tiên xuất cung, nó trái lại thường xuyên đến dịch quán quấn lấy Uyển nhi, Tiểu Nhị, đương nhiên tôi cũng mong nó nghe ngóng được nhiều chuyện bát quái đến an ủi tâm hồn hiu quạnh trống rỗng của tôi.

“Không biết, cô ta không nói, sao đệ biết được?”

“Xì ~ ta còn tưởng đệ thông tin nhanh nhạy cỡ nào, hóa ra cũng thường thôi!”

“Đệ cũng không biết hóa ra tỷ cũng chợ búa như vậy!”

“Biến, tên nhóc thối nhà ngươi lại trả treo với người lớn như vậy hả?!”

Cứ như vậy, dọc đường nói nói cười cười, tôi cùng tiểu Vô Cầu đã tới Ngự thư phòng, tiện tay túm lấy một tiểu thái giám, hỏi: “Các vịvương gia, đại nhân bên trong đã về hết chưa?”

“Bẩm Ma Y, các đại nhân đều ở bên trong, chỉ có Cửu vương gia có việc hồi phủ trước rồi.”

Ha ha, quá tuyệt vời, tôi gật gật đầu, khóe môi tự nhiên cong lên, cười tít mắt móc ra một cục vàng nhỏ bằng hạt đậu đặt vào tay vị tiểu công công nọ: “Đa tạ tiểu công công a.”

Tiểu thái giám kia sững lại một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, khóe miệng không thể khép lại, tội nghiệp tội nghiệp, chắc chưa có ai hào phóng ban thưởng cho hắn như vậy: “Đa tạ Ma Y đại nhân, đa tạ Ma Y đại nhân!~~”

“Được rồi, sau này mong tiểu công công chiếu cố nhiều hơn!” Lúc đó tôi cũng chỉ tùy tiện nói vậy, khách khí một chút, không ngờ một ngày nào đó trong tương lai, tiểu thái giám này quả thật giúp tôi, cũng coi như là một lần liều cả mạng sống.

Mới vừa bước đến cửa Ngự thư phòng, chợt nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ bên trong, như là hai bên tranh luận, còn rất kịch liệt, không ai chịu nhường ai, tôi ho khan một tiếng biểu hiện tôi đã có mặt, các ngài không nên nói, nếu không muốn người ngoài như tôi nghe được thì tốt nhất nên ngậm miệng lại. Tôi thật thấu tình đạt lý a, hì hì.

Đông Phương Tấn vừa nhìn thấy tôi, lập tức nhảy xuống ghế xông đến trước mặt tôi, móng vuốt định đặt trên vai tôi, may mà tôi nhanh chân tránh được, nheo mắt khom người hành lễ, nói: “Kẻ hèn ra mắt bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an!~”

Lão sắc quỷ mỗi lần nghe tôi bóng gió khen lão sống lâu đều rất vui vẻ, lúc này mắt lão đã híp lại thành một đường thẳng.

“Ma Y miễn lễ, không, không, trẫm nên gọi ái khanh là quốc sư! Ha ha ha......”

Những nếp nhăn trên mặt theo rung động theo tần suất của giọng cười, ai nhìn thấy cũng phải hãi.

“Hoàng thượng! Việc này trăm triệu lần không thể a!”

Đông Phương Tấn mới vừa thuận miệng nói ra chuyện của tôi, còn chưa chính thức ban chỉ, đã có một lão học giả nhìn không quen ngăn cản.

Đông Phương Tấn trừng mắt, có vài phần khí chất đế vương, lão học giả kia lập tức thân mình mềm nhũn, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần, chỉ là niềm tin trong lòng không thay đổi, còn cứng miệng nói: “Hoàng thượng, thần cho rằng trăm triệu lần không thể lập chức quốc sư!”

“Hoàng thượng, thần cũng tán thành với ý kiến của Vương đại học sĩ!”

“Hoàng thượng trăm triệu không thể a!~~” “Các ngươi thật to gan, ngay cả ý chỉ của

hoàng thượng cũng muốn chống lại sao? Hoàng

thượng, cựu thần cho rằng lập chức quốc sư cho Lương quốc ta chỉ có lợi không có hại!”

Một đám tai to mặt lớn cãi nhau ầm ĩ, Đông Phương Tấn tức đến thở hổn hển, nhìn tần suất phập phồng tôi còn tưởng lão sắp bị nhồi máu cơ tim rồi chứ.

“Tất cả câm miệng lại cho trẫm!” Đông Phương Tấn hét lớn một tiếng, phía dưới lập tức lặng ngắt như tờ, lão lạnh lùng nhìn các thần tử của mình, mở miệng chắc như đinh đóng cột:

“Trẫm đã nói rồi, việc này đã định không thể thay đổi! Trẫm là miệng vàng lời ngọc, chẳng lẽ các khanh gia muốn biến trẫm thành hoàng đế nói không giữ lời sao?!”

Những tiếng thở dài, sau đó mọi người đành cúi đầu chấp nhận.

“Chúng thần không dám!”

Ồ? Ha ha, vậy chuyện tôi làm quốc sư coi như là quyết định rồi sao? Xem ra vừa rồi bọn họ chính là tranh cãi ầm ĩ chuyện này đây, cũng không biết có phải tên ngốc Đông Phương Cửu kia bởi vì không thể chịu được lão tử này làm bậy nên mới mượn cớ bỏ đi.

“Ba ngày sau cử hành đại lễ phong thiền, trẫm muốn đích thân sắc phong Ma Y là quốc sư!”

Một mảng trầm mặc, sau đó, lại không cam lòng nói “Tuân mệnh”...

Vất vả ứng phó Đông Phương Tấn xong, ta mệt mỏi lê thân về tiểu viện của mình trong hoàng cung Lương quốc, Tử Trúc viện.

“Vô Cầu, bảo bọn họ mau chuẩn bị bữa tối, ta đói rồi.”

Ủa? Thằng nhóc này đi đâu rồi? Tôi cao giọng đứng trước cửa gọi toáng lên: “Vô Cầu! Vi sư đói bụng!”

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng, nhất định là của thằng nhóc thối kia.

“Không...... Không hay rồi! hừ hừ...”

Tôi thản nhiên nghiêng đầu nhìn tiểu Vô Cầu hai má đỏ bừng, nói: “Có gì cứ từ từ nói, không có gì có thể cấp bách hơn ăn cơm a!” Hình như đi nhà xí cũng rất cấp bách...

“Thật... Thật sự là không xong rồi! Có

chuyện lớn rồi!” Vô Cầu tựa người vào tường, thở hổn hển nói.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Đông Phương Cửu đã phát hiện ra ta?!” Tôi cũng bị lây nhiễm hành động của tiểu Vô Cầu, giọng nói càng ngày càng cao.

Tiểu Vô Cầu đầu tiên là lắc đầu, sau lại ra sức gật đầu, làm cho lòng tôi hết lên lại xuống, đầu óc hoàn toàn mù mịt.

“Lại đây, đừng gật nữa! Nói rõ ràng, rốt cuộc là có chuyện gì!”

“Hắn... hắn đang ở bên ngoài đòi gặp tỷ cho bằng được!”

Chết tiệt! Tôi choáng......

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cái gì sao? Sao có thể a, tôi luôn trốn tránh hắn, ngay cả mặt nghiêng của tôi hắn còn chưa thấy nữa là?!

“Tại sao hắn muốn gặp ta?”

“Nói là từ dạo từ biệt nơi Cửu Trọng sơn đã lâu không gặp muốn ôn lại chuyện cũ. Còn có, muốn hỏi một chút...” Tiểu Vô Cầu căng thẳng một hồi, trán đầm đìa mồ hôi, hạ giọng nói:“...Vhuyện tỷ chết như thế nào!”

“Ách......” Trời ạ, lý do của hắn lại còn rất phong phú nữa chứ, nhưng...“Đệ trả lời hắn thế nào?”

“Đệ còn có thể trả lời như thế nào?! Nơi đây cũng không phải là Ma Y quán, không có cách nào chọc ghẹo người đến, huống chi hắn cũng biết tỷ có ở trong phòng, vốn đệ đã nói tỷ ngủ rồi, bảo hắn ngày mai hẵng đến, vậy mà tỷ lại cao giọng hét một tiếng, ai không biết Ma Y đại nhân đang thức chứ!” Dứt lời, Vô Cầu cũng không quên lườm tôi một cái.

Tôi suy sụp tựa người vào ghế, ánh mắt vô hồn, suy nghĩ không ngừng chuyển động......

Ông trời ơi, ba ngày không trêu con thì ông không chịu nổi sao? Nhìn con xúi quẩy ông mới hài lòng sao? Hay là ông thật tình muốn con với tên ngốc kia ôn lại chuyện xưa?!

Binh pháp Tôn Tử có chiêu thức nào đáng học không? Binh pháp Tôn Tẫn thì sao? Aizz, ba mươi sáu kế thì sao? Chuồn là thượng sách?! Không được sao?!

Vậy trong mẹ kế bảo điển của tôi không biết có cái gì hữu dụng không?

‘Mẹ Kế Bảo Điển’– bất luận làm chuyện gì thương thiên hại lí, nguy hại đạo đức xã hội, khiến kẻ khác giận sôi gan, đều phải ngẩng đầu ưỡn ngực, làm việc nghĩa không được chùn bước, quang minh chính đại lẫm liệt oai hùng. Lỡ bị phát hiện, có thể giá họa thì giá họa, có thể vu oan phải vu oan, thật sự không được thì cũng phải tìm một kẻ đồng lõa, đương nhiên là hắn chủ mưu bạn là đồng bọn. Nếu ngay cả tên đồng lõa tìm khắp nơi cũng không ra, lập tức phải thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình, thái độ hiền lành, chất giọng dịu dàng mềm mại, nước mắt phải chảy ròng ròng. Thời điểm nên kiên cường phải kiên cường, nên nhu nhược nhất định phải nhu nhược. Tóm lại, nũng nịu xỏ lá mọi thứ đều phải tinh thông!

Trời ạ, tôi rốt cuộc phải làm sao mới tránh được một kiếp này đây?!

“Đi, bảo hắn đến Thiên điện chờ ta, nói ta tắm rửa thay y phục xong sẽ ra!”

“Ờ, được......”

Aizz, chỉ hy vọng dựa vào khuôn mặt tiểu Vô Cầu ta có thể lừa dối qua được ải này, ít nhất trong hai thầy trò cũng có một là thật, không phải sao?

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.