Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 3365 chữ

Chương 8

Phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh

Sau một hồi đàm phán cùng Đông Phương Cửu, cuối cùng cũng thỏa thuận được sau khi hắn đăng cơ hai nước trong vòng mười năm sẽ‘Quan hệ hữu nghị’. Haiz...Thế là xong!

Tên Đông Phương Cửu này thật đáng e ngại, khi đàm phán hắn cứ nhìn tôi bằng ánh mắt thật đáng sợ, cứ cảm thấy như bị nhìn thấu tâm can vậy! Còn mình thì chỉ thấy mỗi lớp da lông bên ngoài của hắn! Không phải chứ? Vì cớ gì tôi cứ luôn ở vào thế hạ phong vậy?

Tính cách hắn chỉ có tôi hiểu rõ nhất, vì là

do tôi viết ra mà. Thủ đoạn của hắn tùy trường hợp cụ thể có thể biến hóa thay đổi, nhưng cái duy nhất không hề thay đổi chính là sự tàn nhẫn tuyệt đối!

Chẳng lẽ là vì tôi quá mềm lòng?—Vậy cũng tốt. Điều quan trọng là vẫn chưa có chỗ nào cần tôi phải ‘nhẫn tâm’.

Hay là vì chỉ số thông minh của Thượng Quan Lăng quá thấp? Không thể nào! Hiện tại tôi đang dùng bộ não của tôi mà.Trừ phi...trừ phi trí tuệ của bản thân tôi có một chút...kiểu như, không...không có khả năng đó...

Thế rốt cuộc là vì sao?! Trầm tư...

Suy nghĩ... “Zzzz......”

Trong giấc ngủ.

Giật mình tỉnh dậy đã là giữa đêm. Nhìn ra bóng tối mù mịt, áng chừng khoảng hai – ba giờ sáng gì đó. Sao lại không thấy có bóng dáng người hầu nào ta?!

“Tiểu Phúc Tử!!” Tôi cất giọng gọi.

Chẳng bao lâu liền nghe thấy tiếng chân người chạy chậm tới.

“Công chúa.” Tiểu Ph ú c Tử vừa vào cửa liền quỳ xuống, đó dường như là hành động rất đỗi quen thuộc với đám nô tài.

“Giáp, Ất, Bính, Đinh đâu?” Tôi hỏi. Hoàng cung Ngọc quốc này thủ vệ thật quá kém cỏi, cứ cho là Đông Phương Cửu do đích thân tôi dẫn vào đi, nhưng còn Hiên Viên Tiêu thì sao?! Ai cho phép hắn vào?!

“Dạ... Bính đại nhân cùng Đinh đại nhân bị... phái đi Ngôn quốc rồi......”

Tiểu Phúc Tử run rẩy trả lời, hắn đâu dám nói là bị Thượng Quan Lăng phái đi Ngônquốc tìm kiếm binh pháp gì đó trong truyền thuyết, tên là ‘Hậu Hắc binh pháp’ gì gì, thật là một cái tên quái dị. Tiểu Phúc Tử cũng không dám đứng lên, vẫn quỳ ở đó chờ chủ nhân phân phó.

“Ờ, ta...... Khụ khụ, bổn cung suýt nữa thì quên mất. Được rồi, thế Giáp với Ất đâu?” Tôi thật sự là quên mất tiêu, Bính cùng Đinh đúng là bị‘tôi’ phái đi Ngôn quốc nằm vùng, đi tìm cái gọi là ‘H ậ u Hắc binh pháp’. Kỳ thật cái này không hề tồn tại, hoàn toàn do tôi đặc biệt cố ý viết ra, đến lúc đó khẳng định là chúng quốc đều tìm không được, chẳng phải là để cho Thượng Quan Sở Sở khoe tài hay sao, có cô nào xuyên qua mà không phải là kỳ nữ đâu?! Mong cho lúc này Thượng Quan Sở Sở kia đừng có đi hiến kế cho Hiên Viên Tiêu nha! Tôi phải đi trước một bước mới được. Cũng may là để viết cuốn sách chết tiệt này tôi đã nghiên cứu ba mươi sáu kế, xem cả Thủy Hử Tam Quốc. Hừ, tới lúc đó toàn bộ đem ra áp dụng diệt Kim quốc, sau đó tiếp tục diệt Lương quốc, cuối cùng xem xem Ngôn quốc có nguyện ý quy thuận hay không. Ha ha, nếu Âu Dương Vân thật sự‘động lòng người’ giống như tôi viết, vậy tôi sẽ lập tức thu nạp hắn, oa ha ha ha......nghĩ tới đó thực khiến tôi khoái chí!

Há miệng cười ngốc nghếch, tôi chợt hiểu ra một việc, đó chính là vì sao mỹ nữ nhà người ta đều khép miệng khi cười?! Cũng chỉ vì để răng không bị lộ ra, bởi chỉ cần há miệng một lúc thôi, sẽ có chất lỏng trong miệng chảy ra, rất ghê tởm, không cần nói rõ chắc mọi người cũng hiểu.

Tuy rằng Giáp Ất Bính Đinh nghe tên thì buồn cười, nhưng Giáp Ất Bính Đinh của Ngọc quốc cũng không phải là Giáp Ất Bính Đinh bình thường, chính là bốn cao thủ phi thường tài giỏi. Võ công củabọn họ được tôi miêu tả như thần, nếu hợp sức bốn người lại tuyệt đối có thể giết chết tên thất phu Hiên Viên Tiêu kia! Mà khoan, tại sao phải bốn người mới có thể đánh một người chứ, ai da, vẫn là Hiên Viên Tiêu kia lợi hại!

“Bẩm công chúa, theo lệnh của công chúa, Giáp đại nhân cùng Ất đại nhân đến hầu hạ bên người hoàng thượng.”

“Ờ......” Đúng vậy, Thượng Quan Lăng hết mực thương yêu đệ đệ, thà để chính mình chịu chết chứ nhất quyết phải để bảo tiêu của mình bảo vệ cho đệ đệcô ta. Nhưng bây giờ tôi là Thượng Quan Lăng nha, có nên đòi bảo tiêu quay trở về hay không?! Bằng không thì thật quá nguy hiểm, đại nội cấm cung cái gì mà võ lâm cao thủ muốn vào là vào! Ông trời ơi, sao tôi lại xuyên không đến Ngọc quốc vậy hả?! Một đất nước văn đã không có, võ lại càng không! Tôi hận!

“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, có việc gì bổn cung sẽ lại truyền ngươi.” Tôi lệnh cho Tiểu Phúc Tử lui xuống.

“Nô tài cáo lui.”

Tôi nên làm gì bây giờ?

Trời ạ, tôi nên làm cái gì bây giờ???!!!

......

Aha ha ha ha ha, sao tôi lại thông minh như vậy chứ, ha ha, a ha ha ha ha......

Chưa đầy hai phút sau, tôi lại truyền gọi Tiểu Phúc Tử. Không phải tôi muốn đùa giỡn hắn, mà là tôi không biết đường đi, mà không biết đường thì làm sao tới Sở Dật các được!

Đúng vậy, tôi muốn đi tìm Thượng Quan Sở Sở, một người hiện đại xuyên qua giống tôi, chỉ có điều tôi là thực sự xuyên qua, còn cô ta chỉ là nhân vật hư cấu mà thôi. Nghĩ đến đây trong lòng tôikhông được thoải mái cho lắm, tuy nói Thượng Quan Sở Sở là hư cấu, nhưng hiện tại tôi lại đang ở trong cái thế giới hư cấu này thì phải nói thế nào đây, thật sự rối tinh rối mù!

Tiểu Phúc Tử giơ đèn lồng đi phía trước, theo hắn hết rẽ trái rồi quẹo phải rốt cuộc cũng tới một cái ngóc ngách nào đó trong cung, nếu không phải bên ngoài có viết ba chữ‘Sở Dật các’ to đùng bằng nước sơn đen kia tôi còn thật không nghĩ tới nơi này mà cũng để cho ‘chủ nhân’ ở. Nhìn kiểu gì cũng chẳng có chútcảm giác ‘dật’ (*) nào cả! Đáng tiếc cho bức hoành phi kia.

(*) Dật: Nhàn hạ.

“Tiểu Phúc Tử ngươi ở bên ngoài canh chừng.” Tôi nhỏ giọng căn dặn, dù sao đêm khuya vắng vẻ, hơn nữa tôi còn lén lút tới đây, sao có thể để cho toàn bộ người trong hoàng cung biết đêm hôm khuya khoắt Thượng Quan Lăng còn tới chỗ Thượng Quan Sở Sở thăm

viếng, thế chẳng khác nào đại loạn.

“Vâng thưa công chúa.” Tiểu Phúc Tử rất thông minh, trả lời xong lập tức tắt đèn, hắn biết đây là một ‘hoạt động bí mật’.

Tôi cũng nhanh chóng đi vào ‘làm rõ thân phận’ – ‘Vốn cũng là người xuyên không đến, cần gì phải làm khó cho nhau!’

Nhưng mà, thân phận này vẫn không thể nói rõ huỵch toẹt ra hết được, ha ha.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 9

Chẳng bao lâu sau, người vẫn ở đây

Thượng Quan Sở Sở cho tì nữ duy nhất của mình là Tiểu Kiều lui ra ngoài, trên người mặc một bộ váy bằng lụa mỏng màu thủy lam, cô ta nhìn tôi dịu dàng, không nói một lời.

Một cô gái mỏng manh yếu đuối như vậy, đã phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ, thật đúng là khiến người ta thấy đau lòng! Chịu thua tôi lúc trước luôn, còn cảm thấy vẫn không đủ ngược, dày vò con người nhỏ bé này không ít, đúng là tạo nghiệt mà......

“Khụ khụ......” Tôi ho nhẹ hai tiếng nhằm xóa tan bầu không khí ngượng ngùng này.

Ánh sao mông lung, màn đêm ảm đạm, mọi âm thanh cũng đều tĩnh lặng đến lạ thường.

Ở một góc xa xôi hẻo lánh của hoàng cung Ngọc quốc, trên nóc nhà Sở Dật các có hai nam tử tuyệt mỹ đang âm thầm giằng co.

“Đông Phương Cửu, cái loại việc nhàm chán này can hệ gì đến ta?”

“À, Hiên Viên huynh đừng nóng vội, cứ xem đi đã.”

“Hừ.”

Bên trong Sở Dật các.

“Sở Sở......” Giọng tôi mang theo chút nức nở nghẹn ngào, cái giá phải trả này cũng thật là đắt, tôi cam đoan bên hông đùi tôi ngày mai chắc chắn sẽ bị bầm tím.

Thượng Quan Sở Sở nghe vậy cũng sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ Thượng Quan Lăng sẽ dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với mình, có thể nào lại là một ‘trò bịp bợm’ mới hay không? Vừa nghĩ đến đấy, trong lòng không khỏi run lên.

Thấy Thượng Quan Sở Sở vẫn bất động như cũ. Đành chịu thôi, địch đã không động thì tôi đành động vậy.

Tôi học theo phong thái liễu yếu đào tơ của những phụ nữ cổ đại, chậm rãi từ từ bước tới chỗ Thượng Quan Sở Sở, thỉnh thoảng còn giả vờ nức nở hai tiếng.

“Sở Sở......”

“Công chúa đêm khuya tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?” Thượng Quan Sở Sởnắm chặt tay, cố gắng trấn tĩnh, hỏi.

Hắc hắc, một vở kịch sắp bắt đầu!

“Sở Sở, tôi biết cô cảm thấy Thượng Quan Lăng đối đãi với cô không tốt, nhưng mà... nhưng mà nàng ta đã bị báo ứng rồi...” Mau lên, nước mắt mau chảy ra coi, trời ạ, lẽ nào tôi không có tuyến lệ hay sao?

Thừa dịp Thượng Quan Sở Sở vẫn còn ngây người, tôi bật người nhào tới ôm lấy một cánh tay côta, tiếp tục khóc lóc nói:“Sở Sở, nếu tôi nói với cô, tôi không phải là Thượng Quan Lăng tội ác tày trời, tâm địa ác độc kia, cô có tin tôi không??” Tôi cố gắng mở to hai mắt, chớp chớp rồi lại chớp chớp. Thấy không, ánh mắt chân thành tha thiết của tôi cũng giống như tâm hồn thuần khiết của tôi vậy. Tôi không phải là loại con gái xấu bụng đâu, tôi là đứa trẻ tốt, tôi rất ngây thơ lương thiện.

Thượng Quan Sở Sở giờ phút này hoàn toàn hóa đá, trong lòng không biết là sợ hay mừng, cô căn bản còn không nghĩ xem lời nói của người trước mắt này là thật hay giả, suy nghĩ của cô đã sớm quay về khoảng thời gian mười lăm năm trước, khi đó cô có tên là Dương Sở Sở.

Cô chỉ là một nữ sinh trung học bình thường, có lẽ ngay cả bình thường cũng không phải. Diện mạo không xinh đẹp, thành tích chẳng ra sao, nhân duyên cũng vậy, hết thảy hết thảy đều khiến cô cảm thấy cuộc sống thật buồn tẻ vô vị, đã thế còn bị bọn con trai khinh thường, bọ n con gái cười nhạo nữa chứ. Cô oán hận thế giới này, cô oán hận ông trời vì sao lại bất công như vậy, vì sao lại có người vừa xinh đẹp vừa học giỏi, còn mình không chỉ ngoại hình xấu xí mà thành tích còn ê chề như thế, hơn nữa dù có cố gắng thế nào thì vẫn cứ ì ạch.

Cô nghĩ rằng có thể ông trời đã nghe được nỗi lòng của mình, cho nên vào một buổi chiều bình thường như mọi ngày, mới đưa cô rời khỏi thế giới mà cô đã sống suốt mười lăm năm.

Vừa mở mắt ra cô đã thấy mình ở một nơi có tên là Ngọc quốc, là một nơi mà trong sách giáo khoa cũng chưa từng thấy nhắc tới, một đất nước chưa từng xuất hiện trong năm ngàn năm lịch sử.

Cô đã xuyên không, linh hồn nhập vào một bé gái, tỉnh lại với một thân thể đau đớn nhưng cô lại không hề cảm thấy chút xíu đau khổ nào, thậm chí còn thấy vô cùng vui sướng, vậy là rốt cuộc cô đã có thể sống một cuộc sống mới rồi! Có thể sẽ không tiếp tục tầm thường như trước, giống như miêu tả trong vô số những quyển tiểu thuyết xuyên không mà cô đã xem, kết cục củacâu chuyện là cô sẽ ở bên hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi...

Thế là, ở đây cô trải qua thêm một lần mười lăm năm nữa, cô rất hài lòng, bởi cô đã tìm được ‘hoàng tử’ mà mình luôn chờ đợi. Chỉ gặp một lần, cô đã bị cưa đổ, tuy đây không phải lần đầu tiên cô ‘nhất kiến chung tình’, ở thế giới hiện đại kia cô cũng thầm thích một người đấy chứ, nhưng mà lần này không phải là chuyện tình đơn phương nữa, cô rõ ràng đọc được từ đôi mắt vàng óng của hoàng tử tuấn mỹ kia hai chữ — ái mộ.

Cô cảm tạ ông trời, cảm ơn ông trời đã cho cô xuyên vào thế giới này, cảm tạ ông trời cho cô thay đổi hoàn toàn từ đầu đến chân thành một con người khác, cô luôn mang ơn, bất kể phải chịu đựng bao nhiêu oan ức, bất luận trải qua bao nhiêu sóng gió, vẫn vô cùng cảm kích.

Ủa?! Ánh mắt Thượng Quan Sở Sở sao lạ

vậy, sao lại có chút mơ màng thế kia?! “Khụ khụ......” Tôi phát hiện giả ho thật đúng là một cách tốt trong những tình huống thế này! Ha ha.

“Sở Sở, cô không tin tôi ư?!” Trong mắt tôi đã bắt đầu lấp lánh nước mắt, chỉ là không biết mắt màu xanh mà lấp lánh nước mắt thì sẽ trông như thế nào! “Tôi biết chuyện này rất khó để cô tin, nhưng cô hãy tin tôi, tại cái thế giới mà tôi không quen thuộc này người duy nhất tôi có thể tin tưởng chỉ có mình cô mà thôi! Cô ngẫm lại xem nếu tôi là Thượng Quan Lăng sao có thể dẫn tên BK (*) Đông Phương Cửu kia đi cứu cô?! Nếu tôi là Thượng Quan Lăng thật, tôi chắc chắn sẽ mong cô chết quách từ lâu rồi, như vậy tôi mới có thể cùng Hiên Viên Tiêu ở bên nhau chứ!”

(*) Baka – ngốc, ai hay xem phim Nhật sẽ biết từ này.

Rõ ràng cảm thấy Thượng Quan Sở Sở nghe đến tên Hiên Viên Tiêuđãcó chút phản ứng, tôi phải nhanh chóng gia tăng sức tấn công mới được:“Sở Sở...Nếu cô không tin tôi, t hì tên khốn khiếp Đông Phương Cửu và Hiên Viên Tiêu cái tên...” Suýt chút nữa tôi thốt ra hai chữ ‘thất phu’ rồi, cũng may là nuốt vô kịp, không thể nói người cô ta yêu thích là người xấu được, “...Và Hiên Viên Tiêu sẽ giết chết tôi, thật đó!” Lúc này, nước mắt tôi đã bắt đầu biết nghe lời, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống.

Bên ngoài, trên nóc nhà, một người không nhịn được cười, còn một người thì cố nén lửa giận.

“Cô... cô muốn tôi làm sao tin cô được đây?” Thượng Quan Sở Sở tuy vẫn thử thăm dò, nhưng trong lòng cũng đã tin tưởng Thượng Quan Lăng này quả thật không phải công chúa Ngọc quốcThượng Quan Lăng đã hiếp đáp mình mười lăm năm kia. Thượng Quan Lăng này cũng giống như cô, đến từ thế giới hiện đại, khi nãy lúc Thượng Quan Lăng buột miệng nói ra từ

‘baka’, cô đã tin rồi. Chẳng lẽ thật sự có chuyện xuyên không? Xuyên không ở thế giới này đã bắt đầu thịnh hành?

“Dù sao mấy lời nói bậy bạ này... không thể tin...” Thanh âm dần dần nhỏ lại.

Ê, ‘lời nói bậy bạ’ là sao?! Không thể tin?! Không phải lúc trước bà chị đây thấy cô đáng thương, mặt mày xấu xí mới cho cô xuyên qua làm mỹ nữ hay sao?! Láo, còn dám giỡn mặt với bàđây!

“Sở Sở... Hu hu... Sở Sở...” Chính mình khóc mà còn thấy thật đau lòng, tôi lau nước mắt vào tay áo Sở Sở, nở một nụ cười nói với Thượng Quan Sở Sở:“Sở Sở, nếu không... nếu không tôi hát cho cô nghe một bài ở thế giới ấy nhé?”

“Hả?... Được, được đó...”

Tôi đã sớm đoán được tôi tìm đến Thượng Quan Sở Sở sẽ có hai kết quả, một là cô ta cũng khóc lóc ôm tôi nói rằng tôi và cô ta là người cùng thế giới, về sau chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau, hai là ‘tình tiết vở kịch’ đang diễn ra lúc này đây, cô ta sẽ không đề cập tới chuyện mình cũng xuyên không tới, nhưng lại nói sẽ tin tưởng tôi không phải thuộc thế giới này, sẽ xem tôi như là người tốt, về sau sẽ chăm sóc tôi.

Kỳ thật tôi ít nhiều vẫn kỳ vọng vào kết quả đầu tiên hơn.

Trên nóc nhà kia có hai người, một người có con ngươi đen thì lóe ra ‘Tôi sớm đã biết’, không hề kinh ngạc. Người có con ngươi màu vàng thì trợn mắt thật lớn, biểu lộ ‘Không thể tin được’, vẻ mặt mờ mịt.

Hát cái gì đây?! Bối cảnh trước khi cô ta xuyên qua là năm nào?! Lưu hành ca khúc gì nhỉ?!

Ha ha, hay là bài này đi, chắc chắn cô ta đã từng nghe:

“Tôi không phải Thượng Quan Lăng, tấm lòng tôi rất tốt, tôi chỉ thích người có tiền, sống một cuộc sống xa hoa!

~~Tôi không phải Thượng Quan Lăng, không phải là kẻ mê trai, tôi không khoái Hiên Viên Tiêu, tôi không cần Đông Phương Cửu!~~”

Tôi xoay trái ba vòng, xoay phải ba vòng, cổ xoay xoay, mông xoay xoay, ai da, tôi khua cánh tay loạn xì ngầu một hồi lại tiếp tục hát:

“Tôi không thông minh tài trí như Triệu Mẫn, cũng không lạnh lùng thanh cao như Tiểu Long Nữ, tôi hy vọng tìm được người thật sự giàu có, đ ố i xửvới tôi hào phóng lại thông minh lanh lợi!~~ Hắn không cần lãnh khốc như Hiên Viên Tiêu, cũng không cần âm ngoan tàn nhẫn như Đông Phương Cửu!~~ Cho đến khi tôi tóc hoa râm răng rụng sạch, tìm được người giàu có thật sự yêu tôi!~~ oh~~ oh~~” Hắc hắc, không nghĩ tới tôi còn có thể dùng bài hát ‘Tôi không phải Thượng Quan Lăng’ mà gây náo nhiệt ở thế giới hư ảo này một phen.

Trong phòng, hai nàng tuyệt sắc giai nhân, một người hoa chân múa tay vui vẻ ca hát nhảy múa, một người thì cười phấn khích đau cả ruột.

Trên nóc nhà, hai vị tuấn mỹ nam tử, bất kể là mắt vàng hay là mắt đen, ánh mắt sâu thẳm bí hiểm khó dò.

Chẳng bao lâu sau, hai cô gái phòng trong trở thành bạn thân.

Chẳng bao lâu sau, thề non hẹn biển, vĩnh viễn không rời.

Sau này, chúng tôi mới hiểu được, cái gì là hư ảo, cái gì mới là chân thật......

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.