Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 28

Phiên bản Dịch · 3899 chữ

Chương 73

Thật thật giả giả, phân biệt thế nào?

Một câu câu hỏi thản nhiên, không quá lên giọng chất vấn, nhưng vào đến lỗ tai Thập Tứ lại nghe như cơn sấm sét, cả người run lên.

Hiên Viên Tiêu hình như cũng chẳng mong đợi câu trả lời của Thập Tứ, hắn lại tiếp tục hỏi: “Trẫm muốn nhất thống thiên hạ, chẳng lẽ thật sự là sai sao?”

Hồn phách của Thập Tứ rốt cuộc cũng bay trở về từ chín tầng mây, vội vàng trả lời: “Chủ tử làminh quân thiên cổ hiếm có, văn thao võ lược, không ai sánh bằng. Chủ tử thống nhất thiên hạ, kì thực chính là may mắn của vạn dân.”

“Ha ha.”Hiên Viên Tiêu cười khẽ hai tiếng, cũng không nhìn tới Thập Tứ đang khẩn trương đến toát mồ hôi hột, ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Thập Tứà, ngươi khi nào cũng học thói a dua xu nịnh này?”

“Thập Tứ câu nào cũng xuất phát từ đáy lòng, tuyệt không dám lừa gạt chủ tử, lại càng không dám nịnh hót trước mặt chủ tử!” Từng chữ âm vang mạnh mẽ, không một chút giả dối. Trong lòng có điều khó hiểu, do dự chốc lát, Thập Tứ chọn cách hỏi thẳng: “Chủ tử, Thập Tứ có một chuyện không rõ!”

Hiên Viên Tiêu kinh ngạc nhìn sang Thập Tứ, nhìn chằm chằm cái người luôn theo hắn từ khi còn làm thái tử cho đến bây giờ. Hắn rất tò mò, một Thập Tứ luôn luôn chỉ nghe không hỏi, thì có việc ‘không rõ’ gì. Vì thế, Hiên Viên Tiêu hất cằm nói: “Hỏi—”

“Chủ tử vì sao phải tấn công Đông Nhạc và Dực quốc trước?” Dừng một chút, lại hỏi:“Chiếm lĩnh Tây Kỳ và Thục quốc không phải nhanh hơn sao? Hơn nữa, Đông Phương Tấn (*) suốt ngày ốm đau trên giường, chư vương âm thầm phân tranh không ngừng, vì sao chủ tử không nhân cơ hội tốt này nhất cử đoạt lấy thuộc địa Thương Mân của Lương quốc? Vì sao nhất định phải bỏ gần tìm xa đi tấn công thuộc địa của Ngọc quốc?”

(*) Cha của Đông Phương Cửu.

Hiên Viên Tiêu cười sang sảng, nói: “Tây Kỳ và Thục quốc vốn là thuộc địa của trẫm, đợi thiên hạ thế cục đại định, còn sợ này hai nước thuộc địa này không tự động thần phục trẫm sao? Trẫm không cần lãng phí một binh một tốt nào trên người bọn chúng!”

Thập Tứ tỉnh ngộ, bội phục nói: “Tạ chủ tử dạy bảo! Thập Tứ đã hiểu!”

Hiên Viên Tiêu khẽ thở dài: “Về phần trẫm vì sao bỏ qua Thương Mân mà...”

Mãi một lúc lâu, vào lúc Thập Tứ cho rằng

Hiên Viên Tiêu đã quên mất câu hỏi của hắn, Hiên Viên Tiêu mới lại chậm rãi mở miệng: “Trẫm cũng không biết...” Giữa lúc hoảng hốt Hiên Viên Tiêu hỏi lại Thập Tứ: “Nếu nói, trẫm tấn công Đông Nhạc và Dực quốc là vì trút tư thù, Thập Tứ có tin không?”

Thập Tứ giật thót, nghĩ đến Thượng Quan Sở Sở, trong lòng mới sáng tỏ, mặc dù thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không thể nói được gì, trong lúc hắn còn đang do dự, Hiên Viên Tiêu lại thản nhiên nói: “Trẫm cũng không muốn tin trẫm là vì tư thù mới... Thôi được, thôi được, trẫm thừa nhận thì đã làm sao?” Ánh mắt lại rơi trên mặt Thập Tứ, cười cười:“Trẫm không thể tấn công Đông Nhạc, trước mắt cũng chỉ có thể tấn công Dực quốc.” Không đợi Thập Tứ đặt câu hỏi, hắn lại nói:“Thập Tứ, phái Thập Ngũ đi Đông Nhạc, tra rõ chuyện ‘Đồng quy’ bị trộm mười năm trước cho trẫm.”

Thập Tứ nói: “Dạ!”

“Trẫm muốn biết mẫu cổ bị kẻ nào đánh cắp, mục đích của kẻ trộm cổ, cùng với tung tích của mẫu cổ! Nếu như...... Nếu như mẫu cổ đã bị mất, trẫm muốn tra rõ ấu cổ trống mái được hạ trên người ai!” Lúc giao nhiệm vụ cho Thập Tứ, Hiên Viên Tiêu chưa bao giờ giải thích rõ ràng điều hắn muốn là gì.

“Chủ tử không tin lời nói của Sở Sở quận chúa?!” Thập Tứ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trong lúc nhất thời đã quên mất thân phận của mình, lại lỡ lời hỏi lại Hiên Viên Tiêu.

Thật khác thường, Hiên Viên Tiêu lại không hề nổi giận, hắn giải thích: “Là trẫmkhông tin tên Ma Y kia.” Mắt nhìn Thập Tứ, rồi nói tiếp:“Quốc chủ của Đông nhạc và Dực quốc đâu phải là kẻ ngốc, sao có thể dễ dàng dùng bí dược của nước mình đi hại người? Cứ cho là muốn dùng, thì tuyệt đối cũng sẽ không tự mình tới cửa để lại đồ ăn thức uống. Huống chi, phương pháp hạ độc còn vụng về như thế. Trẫm, nghĩ không ra.”

“Thập Tứ hiểu rồi!”

Hiên Viên Tiêu lại ra lệnh: “Phái Thập Tam đi điều tra nguồn gốc tên Ma Y, trẫm cảm thấy hắn không hề đơn giản.”

“Dạ!”

Nhíu mày trong lơ đãng, Hiên Viên Tiêu nghĩ đi nghĩ lại, rồi nói tiếp: “Thập Tứ, ngươi lập tức liên hệ Thập Nhất, kêu hắn chọn mấy người trong ‘Ảnh bộ’ sáng sớm ngày mai đến Ngọc quốc.”

Thập Tứ thoáng sửng sốt, không hiểu được dụng ý của chủ tử nhà mình, bèn hỏi: “Chủ tử muốn Thập Nhất ẩn núp trước ở Ngọc quốc, để làm hậu ứng sao?”

Hiên Viên Tiêu có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, ánh mắt liếc sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Bảo Thập Nhất để mắt đến Thượng Quan Lăng, trước khi chưa điều tra rõ ‘Đồng quy’, đừng để cho người của Đông Nhạc tiếp cận nàng.” Chợt cảm thấy hơi nóng, tay đang cầm lấy dây cương cũng không được tự nhiên, “Khụ...... ngoại trừ mấy người đã chứng thực không có trúng cổ đực, vào đêm trăng tròn không được để bất cứ nam tử nào đến gần nàng nội trong vòng một trăm trượng.”

Thập Tứ ngây người. Không cho nam nhân tiếp cận Thượng Quan Lăng? Đêm trăng tròn? Đây là đang giám thị hay đang bảo vệ? Thập Tứ hơi choáng.

“Ý của chủ tử là, trừ mấy người trong Ma Y

quán ra......”

“Đông Phương Cửu, Yến Tứ Phương, còn có Âu Dương Vân, đều không được!” Như đinh đóng cột, một lời dứt khoát. “Người của trẫm cần xem mạch của bọn họ đã!”

“Dạ!” Thập Tứ nói rõ ràng.

Một con ngựa nâu dừng lại cách Xích Luyện hai thân ngựa.

“Bẩm bệ hạ, thân thể Sở Sở quận chúa không khỏe, muốn mời bệ hạ......” Hộ vệ nhảy xuống ngựa, quỳ trên mặt đất nói.

“Trẫm biết rồi.”Hiên Viên Tiêu thoáng đăm chiêu, chậm rãi quay đầu ngựa lại, thúc ngựa mà đi.


Năm ngày trước. Ma Y quán.

Lại là một ngày nắng đẹp, tâm tình cũng trở nên tươi tốt như ánh mặt trời, tôicười cười, sờ sờ lên mặt mình, cảm thấy độ cong của nụ cười trên miệng mình cũng không tồi.

“Lăng nhi, dậy rồi hả?”

Á, nãy giờ chỉ lo nhìn bầu trời, căn bản không chú ý tới tên ngốc đang đứng trước mặt!

“Ta chưa dậy, ngươi xem như ta đang mộng du là được rồi.” Quẹo trái, nhấc chân, tiến tới, đi ăn điểm tâm.

Đông Phương Cửu cũng không giận, đuổi theo tôi hỏi: “Tâm tình đỡ hơn chưa?”

Tôi đáp: “Chưa.”

Hắn quýnh lên, chộp lấy tay tôi, tôi bị buộc phải dừng lại.

Tôi hiểu ý hắn, cho nên nhanh chóng giải thích: “Lão nương hôm nay tâm tình không phải đỡ hơn, mà là vô cùng tốt! Aha ha ha!”

Đông Phương Cửu nhìn tôi ngây ngốc, đôi mắt phượng tròn xoe, tựa như không tin lời tôi nói.

“Lăng nhi, chẳng phải đêm qua nàng rất buồn sao?”

Tôi cười cười: “Ngươi cũng biết, điều khiến ta buồn phiền là chút chuyện cỏn con ngày hôm qua, nhưng ngày hôm qua cũng đã qua rồi, chuyện khó chịu kia cũng đi theo nó mà kết thúc rồi. Ngươi – đã – hiểu – chưa?!”

Trích dẫn lời Lăng mẹ kế: Ngày hôm qua như nước chảy về đông, phiền não đi xa không sao giữ được.

Phiền não của ngày hôm qua, thì nên trả lại ngày hôm qua.

“Lăng nhi, nếu nàng thật sự nghĩ như vậy, ta an tâm rồi.”

“Vô nghĩa, ta không nghĩ như vậy thì nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ phải cả ngày khóc sướt mướt, oán trời trách đất sao?!” Tôi lườm hắn một cái, “Ta cũng không phải Phật Tổ, không thể phổ độ chúng sinh! Hắc hắc......” Cười gian

hai tiếng, lại nói:“Thượng Quan Lăng ta ở chốn

hồng trần cuồn cuộn này có thể phổ độ chính bản thân mình không thôi cũng quá tốt rồi!”

Đông Phương Cửu lại tới nữa, cặp phượng mâu kia lại lấp lánh đưa tình...

Thực lòng tôi cảm thấy nếu hắn ở hiện đại, tuyệt đối sẽ là một minh tinh màn bạc thuộc cả phái thần tượng lẫn phái thực lực. Cái tên này biểu hiện trên mặt mỗi ngày đều giống như đang diễn kịch, hắn không thấy mệt sao ta?!

Đông Phương Cửu do dự nửa ngày, mới thu lại bộ mặt làm bộ làm tịch, nghiêm mặt nói với tôi: “Lăng nhi, nàng đi theo ta đi.”

Tôi sửng sốt một lúc, rồi hỏi hắn: “Ta đi theo ngươi làm gì? Đi đâu?”

“Ha ha, theo ta về Phượng Dương.” Phượng mâu lấp lánh, ánh mắt sáng ngời, nửa thật nửa giả dụ dỗ: “Tiểu Lăng nhi là vương phi chưa qua cửa của Đông Phương Cửu ta, thiên hạ này còn có ai mà không biết? Vương phi của ta tất nhiên là phải theo ta cùng trở về......”

“Ngươi câm miệng!” Tôi ngắt lời hắn, nghiêm túc nói với hắn: “Đông Phương Cửu chắc hẳn ngươi cũng hiểu, ngày đó ở Ngôn quốc ngươi nói như vậy nhưng talại không phản bác ngươi, thậm chí vạch trần ngươi, chỉ là để có thể rời khỏi Ngôn quốc, để khỏi làm cái chức vương phi chó má chết bầm kia! Hôm nay, ngươi cũng đừng đem mấy lời mà người thông minh cũng không xem là thật kia ra mà lừa gạt ta!”

Đông Phương Cửu cười có chút chua xót: “Lăng nhi, nàng không tin ta ư? Nói nhiều như vậy, làm nhiều như vậy, rốt cuộc nàng vẫn không muốn tin ta?!”

Tôi cũng cười: “Ngu dốt như mỗ Lăng, tâm tư của người khác ta không đoán được, lại càng không hiểu được, thật thật giả giả trên thế gian cũng không dễ dàng mà phân rõ. Không phải mỗ Lăng ta quá tự phụ, chẳng qua là thật sự không có chỗ nào cần Cửu vương gia trợ giúp hết. Không có hợp tác, đương nhiên cũng không cần nói tới cái gì là...... tín nhiệm.”

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 74

Người bị tổn thương, lại đi thêm một

“Nàng! Nàng!...” Đôi mắt phượng của Đông Phương Cửu, đen thẳm như mực, nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt tóe lửa, như thể phải ăn sống nuốt tươi tôi mới hết giận. “Ta cho rằng đêm qua đã nói rõ lòng mình, ai biết... lại là... ha ha ha ha...”

Tôi lặng lẽ chuyển ánh mắt sang nơi khác, thực sự không muốn thấy bộ dạng Đông Phương Cửu lúc này, không phải sợ ánh mắt muốn giết người của hắn, mà là sợ nhìn thấy một nét mặt khiến bản thân tôi không thể kìm lòng được.

Đông Phương Cửu xưa nay vốn là người tâm tình bất lộ, cho dù mỗi ngày hắn đều cười với bạn, bạn cũng sẽ không biết hắn rốt cuộc là thật tâm tán tụng bạn, hay là đang trêu cợt. Hắn là một ngọn núi cao không thể trèo, một đầm nước sâu không thấy đáy. Hay nói cách khác, thoạt nhìn hắn dường như đang đứng rất gần bạn, nhưng kỳ thực có thể trái tim hắn cách bạn rất xa. Không có ai có thể dò ra thâm ý của hắn từ biểu hiện trên mặt.

Tôi xoay người muốn rời đi, lại bị hắn kéo trở lại lần nữa. Lần này hắn không khống chế lực đạo trên tay. Tôi có thể cảm thấy hắn muốn bóp nát tâm tình của tôi.

“Không được đi!”

Tôi ngược lại rất bình tĩnh, tôi biết Ất chắc chắn đang ở gần đây. Vì vậy, tôi gọi: “Ất! Bổn cung sắp bị người ta xơi tái, ngươi còn không xuất hiện?!”

Quả nhiên, một khắc sau Ất đã quỳ một gối trước mặt tôi rồi.

“Công chúa!” Ất nhìn tôi, dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi.

Xem ra mấy ngày nay quan hệ giữa tôi và Đông Phương Cửu quả thực khiến kẻ khác sinh ra ảo giác rồi, nếu không vì sao đến cả Ất cũng có thể mặc kệ Đông Phương Cửu đối xử với tôi như vậy còn bản thân chỉ đứng nhìn trong bóng tối.

Tôi cả giận nói: “Còn ngây ra đó làm gì?! Không nhìn thấy hắn sắp bóp nát cổ tay của bổn cung sao?!”

Tôi vừa mới dứt lời, cổ tay đã trở nên nhẹ bỗng. Là Đông Phương Cửu buông tay ra.

Đông Phương Cửu mệt mỏi nhắm mắt, thở dài nói: “Lăng nhi, phải như thế nào nàng mới bằng lòng tin tưởng ta?”

Hắn thở dài, tôi cũng thở dài! Thật không hiểu nổi hắn có cái gì đáng để than thở chứ?! Khi không một đống mỹ nam bày ra trước mặt bàđây, nhưng bàđây lại không dám mơ tưởng dù chỉ một người, không dám có suy nghĩ lệch lạc dù chỉ chút xíu! Hắn có oan ức như tôi không?! Tôi tốt xấu gì cũng là một ‘mẹ kế tuyệt sắc’, chả hiểu tại sao lại đi tới cái thế giới hư cấu chó má này, còn phải ra trận chém giết với một tên thất phu không thể hiểu nổi, vì vạn dân mưu cầu hạnh phúc, tôi thật là oan uổng mà!

Nói thật chứ, nếu như tôi thực sự đã xuyên qua rồi, thì cũng đành chấp nhận, bà đây nhất định sẽ ổn định tâm tình cố gắng sống tốt, chơi một trận oanh oanh liệt liệt.

Thế nhưng, hoàn cảnh hiện tại của tôi như thế nào? Là ông trời đang đùa giỡn tôi, vứt cho tôi một cái không gian ‘3D hư ảo’ lớn như vậy, còn không phải chờ cho bà đây sập bẫy sao?! Chờ bà đây chơi vui vẻ rồi, an tâm rồi, trái tim của bà đây cũng không giữ nổi nữa mà dâng hiến cho một tên mỹ nam tuyệt sắc nào đó rồi, thì chắc chắn đó chính là thời khắc vĩ đại để ổng đưa tôi xuyên ngược trở về!

Chiêu này quá ác độc? Cũng chỉ có ông trời ngài mới nghĩ ra được!

Hừ! Muốn gài bẫy tôi hả?! Không có cửa đâu!

Không phải tôi mù mà không thấy sắc đẹp của Đông Phương Cửu, không cảm nhận được hắn thật lòng hay giả dối, hay có mục đích hoặc không hề có mục đích. Mà là tôi không thể, tôi không thể có được những thứ này, nếu tôi có thèm muốn đi nữa, cũng không có phúc hưởng thụ. Cho nên, tôi chỉ có thể nhân lúc còn kiểm

soát được trái tim của mình, xuống tay một

cách độc ác. Chỉ có thể như vậy.

“Đông Phương Cửu.” Tôi gọi hắn, đợi hắn mở mắt, tôi mới nói khẽ: “Phật viết: nhân sinh trên đời như thân ở bụi gai, tâm không động, người cũng không vọng động, không động sẽ không tổn thương; nếu tâm động người tất vọng động, tổn thương thân đau cốt khí, nếm đủ loại mùi đau khổ. Đông Phương Cửu, ngươi hiểu được không?”

Một hồi lâu, sắc mặt hắn tươi sáng trở lại, mỉm cười.

“Ha ha, tiểu Lăng nhi của ta...” Hắn lắc lắc đầu bất đắc dĩ cộng thêm yêu chiều, than thở: “Mà thôi, mà thôi, trước tiên cứ tùy ý nàng vậy.”

Tôi bối rối, như vậy là hắn đã hiểu, rồi bị đả kích? Hay là không hiểu, lý giải sai rồi? Vì sao phản ứng so với tôi dự đoán hoàn toàn khác biệt thế này? Khác biệt quá lớn vậy?!

Tôi giơ tay, nói: “Đừng như vậy, đây không phải chuyện cho qua là xong!” Tôi nhìn vào mắt hắn, tâm trạng có chút trống rỗng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Ta thực sự đã nói rõ với ngươi rồi, mặc kệ ngươi rốt cuộc suy nghĩ những gì, cũng đừng bao giờ nhắm vào ta nữa!”Chỉa một ngón tay ra, “Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta!— Muốn nói chuyện gì với Thượng Quan Lăng ta cũng được, ngoại trừ nói chuyện tình cảm.” Lại chỉa ra một ngón tay nữa, “Muốn mượn ta cái gì cũng được, ngoại trừ mượn bạc!”

Đông Phương Cửu nheo đôi mắt lại, gập người ôm bụng cười khanh khách không ngừng.

Tôi giận nha! Trong lòng thầm mắng: Cười, cho anh cười, sao không cười cho chết luôn đi tên ngốc kia!

“Ất, đi thôi!” Mặc kệ ngươibàđây phất ống tay áo, bỏ mặc tên ngốc nhà ngươi một mình ở đó tha hồ mà nhăn nhở!

Mới đi được hai bước, tiếng cười của Đông Phương Cửu phía sau cũng tắc nghẹn rồi ngừng lại, chỉ nghe hắn khẽ gọi một tiếng: “Y Y.”

Y Y liền bước ra từ trong bóng tối, nhỏ nhẹ đáp: “Gia, có gì phân phó?”

Mụ nội nó không ngờ lão nương vừa bị một đám người vây quanh xem ‘biểu diễn’?! Tôi giận nha! Kết quả của cơn giận chính là tốc độ bỏ đi càng nhanh hơn. Nhưng ta vẫn nghe thấy Đông Phương Cửu nói...

“Gia mệt quá, tim tổn thương, gia phải về Phượng Dương, về Cửu vương phủ của gia — chữa thương.”

“Dạ, gia.”

Đi thì đi, có gì hay lắm sao?! Lão nương mặc kệ ngươi?!

Một khắc sau. Tây uyển, Bạch Mai đình.

Bỏ cái bánh bao vừa cắn được hai miếng trong tay xuống. Chẳng ngon lành gì, không muốn ăn, vậy sẽ gầy đi, sẽ ốm yếu...

“Ất, ngươi đi gọi Yến tới, nói ta tìm hắn có việc.” Tôi nhấc mông lên, cũng rời đi. “Ta về trước, ngươi dẫn hắn đến thẳng phòng ta. Đúng rồi, bảo Yến tự mang giấy bút theo!”

Ất khẽ nhíu mày, hỏi: “Công chúa, người vẫn chưa ăn gì mà?”

“Ta không đói!” Khoát tay, tôi lỉnh đi trước. Tôi phải về trước chuẩn bị một chút, chớ để một hồi người ta đến, tôi nói được phân nửa lại tắc tịt, vậy thì mất mặt lắm.


“Cộc cộc cộc—” Có tiếng gõ cửa nhịp nhàng.

“Vào đi!” Tôi hô to, nhưng không ngẩng đầu lên, tiếp tục miệt mài viết lách.

Aizzz, có trách thì trách tôi thường ngày không chuyên cần luyện tập viết bút lông, bây giờ cầm bút viết vừa chậm vừa xấu xí. Nhìn chằm chằm vào ‘lối viết thảo’ của mình nhớ đến cái gì đột nhiên sau gáy ớn lạnh...

Nghĩ mà sợ.

Cũng may, may mà tôi chưa ‘kịp’ viết thư hồi âm cho tên đệ đệ ngốc Thượng Quan Thiên của tôi, nếu không thể nào cũng bại lộ!

Nét chữ của tôi đâu có giống Thượng Quan

Lăng?! Tôi cũng hết hồn!

~~“Công chúa...”

Tôi ngẩng đầu, mỉm cười với hai người bọn họ, nói: “Ngồi đi, ừm đúng rồi, không đúng, Ất, ngươi đừng ngồi ở đó, ngươi ngồi bên cạnh Yến kìa, hai ngươi đều ngồi ở đó đi, một lát nữa còn phải viết cái này, không có bàn sao mà viết!”

Yến Tứ Phương cười hỏi: “Công chúa gọi Yến mỗ tới là để viết thư nhà thay công chúa sao?”

Trong lòng tôi có hơi hồi hộp, nhưng nét mặt không để lộ vết tích. Xoay sang nhìn về phía Ất, nói rằng: “Đã chuẩn bị xong hết chưa? Vậy ta bắt đầu nói, ta nói một câu, hai ngươi chép lại một câu, chỗ nào nghe không rõ thì cứ ngắt lời ta, nhưng... chỗ nào không hiểu thì khoan hãy hỏi, chờ ta rảnh rỗi sẽ giải thích cho các ngươi.” Tôi đang gấp, sợ một tên ngốc nào đó sẽ không có được cái phúc ngốc này. Cũng không biết hắn thu dọn hành lý nhanh hay chậm, có thể kịp hay không đây...

Không đếm xỉa đến ánh mắt nghi hoặc của Yến Tứ Phương, tôi chậm rãi mở miệng: “Sáu sáu ba mươi sáu, số trung hữu thuật, thuật trung hữu số. Âm dương nhiếp lý, cơ tại kỳ trung. Cơ bất khả thiết, thiết tắc bất trúng.”

“Công chúa, đây là...”

Ất nhấc bút, kinh ngạc nhìn tôi, còn Yến Tứ Phương thì kinh ngạc tròn mắt, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi khẽ ho một tiếng, hỏi: “Nghe rõ chưa? Nghe rõ rồi, thì ghi đi! Ngẩn ra đó làm gì?! Bao nhiêu người muốn nghe cũng không nghe được đâu! Ha ha.”

Kéo dài âm tiết, lại bắt đầu: “Bộ thứ nhất

—«Thắng Chiến Kế»

Kế thứ nhất «Man Thiên Quá Hải» (giấu trời vượt biển) Bị chu tắc ý đãi, thường kiến tắc bất nghi. Âm tại dương chi nội, bất tại dương chi đối. Thái dương, Thái Âm. (Chuẩn bị chu đáo thì có thể thảnh thơi, cứ để tự nhiên sẽ không

bị nghi ngờ. Âm ở trong dương chứ không đối

nghịch với dương.)

Kế thứ hai «vây Ngụy cứu Triệu»Cộng địch không bằng phân địch, địch dương không bằng địch âm. (Gộp địch lại không bằng chia địch ra. Kẻ địch ở bên ngoài không bằng kẻ địch ngấm ngầm.)

Kế thứ ba «Tá Đao Sát Nhân»(mượn dao giết người) Địch dĩ minh, hữu vị định, dẫn hữu sát địch. Bất tự xuất lực, dĩ ‘tổn’ thôi diễn. (Kẻ địch đã rõ, bạn bè chưa định, dụ bạn giết địch. Không tự ra tay, dùng lời độc địa để thúc đẩy.)

Kế thứ tư «Dĩ Dật Đãi Lao» (dùng khỏe ứng mệt) Khốn địch chi thế, bất dĩ chiến. Tổn cương ích nhu. (Vây hãm thế địch, không ứng chiến. Giảm cứng rắn, tăng mềm mỏng.)

Kế thứ năm «Sấn Hỏa Đả Kiếp» (mượn gió bẻ măng) Địch chi hại đại, tựu thế thủ lợi, cương quyết nhu dã. (Kẻ địch đang tổn thất phải nhân cơ hội thu lợi, không được mềm lòng.)

Kế thứ sáu «Dương Đông Kích Tây» Địch chí loạn tụy, bất ngu. Khôn hạ đoái thượng chi tượng, lợi kỳ bất tự chủ nhi thủ chi.” (Đánh lạc hướng quân địch, tạo bất ngờ. Lợi dụng chúng không tự chủ mà chiếm ưu thế.)

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.