Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 20

Phiên bản Dịch · 3588 chữ

Chương 56

Ma Y huyền bí, tới đâu để tìm? [1] Hoàng cung Ngôn quốc, Ngự thư phòng. Trong phòng hiện có ba người đang ngồi, và

một kẻ thì nôn nóng tới mức đứng ngồi không yên.

Không sai, cái người cứ đi tới đi lui hết nhảy lên rồi lại ngồi xuống hoài ấy chính là tôi, cũng không phải là không hề chú ý tới hình tượng trong con mắt người khác, mà tôi đây chẳng phải đang sốt ruột đến mức sốt vó lên đó sao! Tính mệnh Sở Sở nhà tôi sắp lâm nguy đó, tôi quýnh lên dậm chân liên hồi ấy thế mà mấy vị đại gia kia lại cứ ung dung mà ngồi phẩm trà, một điều trà, hai điều trà, chẳng hề chán cái thú về trà ấy.

Tôi thấy tình cảm đồng chí Hiên Viên Tiêu này đối với Sở Sở nhà tôi sao lại có thể hờ hững thế chứ? Hắn đáng lẽ ra cũng phải nóng vội như tôi mới phải chứ?

Tôi liền phi đến trước mặt Hiên Viên Tiêu, giương mắt dữ tợn nghiêm mặt xét hỏi hắn: “Sở Sở rốt cuộc là bệnh gì? Lúc trước chẳng phải vẫn rất mạnh khỏe đó sao? Ngươi thay ta chăm sóc nàng kiểu gì thế, hả? HẢ?! Ngươi nói đi chứ? Nói đi chứ?! Sao ngươi lại vẫn có thể tuyệt nhiên không chút cấp bách như vậy!” Tôi chưa hết giận, dứt khoát bước lên phía trước, gắt gao túm lấy cổ áo vàng được thêu hoa lệ rực rỡ của tên thất phu Hiên Viên Tiêu kia:“Ngươi dám nói ngươi không phải thay lòng đổi dạ?! Cái hành động này của ngươi thực là phá hỏng hết hình tượng Trần Thế Mỹ rồi a!!!”

Hiên Viên Tiêu giật nảy mình, vừa muốn mở miệng giải thích gì đó, thì ngay lúc ấy, lão cáo già Vô Ngôn ý cười trong trẻo đi vào, phía sau còn dẫn theo một người, tôi liếc mắt nhìn lên, kìa, đó chẳng phải là Ất của tôi hay sao?! Quả nhiên là bị bọn hắn giam giữ mà! Đồ tiểu nhân thâm độc!

Thả Hiên Viên Tiêu ra, tôi vội chạy đến bên

mình Ất, quan sát từ đầu đến chân hắn, sờ sờ phía trước, rồi lại lần mò sờ soạng đằng sau, thiếu mỗi điều là cởi nốt quần áo của hắn ra mà nhìn thôi, mặt Ất nhất thời đỏ ửng như quả cà chua.

“Khụ khụ......” Đông Phương Cửu khẽ nhíu mày, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lăng nhi, chẳng lẽ Âu Dương lại ngược đãi thuộc hạ của nàng hay sao?” Tầm mắt lướt qua đôi ngân sắc đầy lửa giận của Âu Dương Vân, khúc khích cười, tựa như đang thị uy: Mất đi lòng tin, đâu phải sẽ dễ dàng mà lấy lại như thế?

“À......” Tôi thuận theo đáp, kéo kéo tay Ất, hỏi không ngừng: “Sở Sở thế nào rồi? Đêm qua sao ngươi lại không nói với ta!”

“Trưởng công chúa......” Ất có chút ngập ngừng. Hắn tự biết không kịp thời bẩm báo bệnh tình của Thượng Quan Sở Sở với Thượng Quan Lăng nhất định là tội nặng, bất luận có nguyên nhân gì đi nữa, “Thuộc hạ không bảo vệ tốt được cho Sở Sở quận chúa, xin chủ tử trách phạt!” Quỳ gối, chắp tay mà nói.

“......Thôi quên đi, đứng lên mau... Ta không nên giận cá chém thớt với ngươi.” Nâng Ất dậy, ôn tồn hỏi: “Sở Sở thật bệnh nặng lắm à?”

Ất suy nghĩ một chút, đáp lời: “Từ khi hồi cung thân thể Sở Sở quận chúa liền ngày càng suy nhược, khoảng ba ngày sau thì nằm bất tỉnh trên giường.”

Ta quay người nhìn về phía Hiên Viên Tiêu, ánh mắt lạnh buốt, vô cùng giận dữ truy vấn: “Sở Sở cùng ngồi thuyền trở về với ngươi, vì sao nàng gặp chuyện mà ngươi lại vẫn bình yên vô sự?”

Lông mày Hiên Viên Tiêu phút chốc cau chặt lại, đôi đồng tử sắc kim hiện lên một tia hỏa quang, thanh âm lạnh lùng nói: “Hừ, ngươi hiện đang hoài nghi ta?” Không đợi Thượng Quan Lăng trả lời, lại nóixa xăm: “Nàng còn chưa rời khỏi Ngôn quốc thì đã trúng độc rồi.” Đầu hơi cúi xuống che khuất ánh nhìn sắc bén của hắn.

Tôi sửng sốt, rồi giống như kiểu phản xạ có điều kiện mà nhìn hướng vào Vân tiên nhân, trong đôi ngân mâu thoáng hiện lên nét kinh ngạc. Xem ra chắc không phải là Âu Dương Vân làm, có điều... Ha ha, Vân tiên nhân cũng có thể là diễn kịch nha...

Tới gần Hiên Viên Tiêu, tôi hỏi: “Ngươi làm thế nào mà khẳng định Sở Sở trong lúc rời đi thì trúng độc? Nếu ngươi đã biết nàng trúng độc tại sao lại không mau chóng truyền ngự y giải độc cho nàng chứ?!”

“Lăng nhi, cứ từ từ.” Đông Phương Cửu thản nhiên từ trên ghế đứng dậy, khoan thai đi đến cạnh bên Thượng Quan Lăng, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán nàng, nhu hòa nói: “Nàng hỏi gấp gáp như vậy, nhiều như vậy, Hiên Viên huynh cũng không biết nên đáp câu nào trước đâu.” Dứt lời, đôi phượng mâu đen thẫm sâu thẳm thấu hiểu chiếu thẳng vào ánh mắt vàng kim của Hiên Viên Tiêu.

Cùng lúc đó sắc kim xẹt qua tức thì lóe lên sát khí, nhưng lát sau đã lại không còn thấy gợn sóng. Hiên Viên Tiêu nhìn chằm chằm vào đôi bích mâu của Thượng Quan Lăng, thật lâu sau mới lại mở miệng: “Nói chung, ta không cần phải lừa ngươi.”

Tôi phẫn nộ! A, ngài chỉ với một câu ‘Không cần phải’ là giải đáp được hết thảy vấn đề của tôi hay sao? Rõ thật là có cái khí phách của bậc đế vương mà, rất tốt đấy nhỉ! Xoay ngay lưng lại, không thèm nhìn hắn, chỉ cần nhìn thêm một lần nữa thôi, tôi nghi nắm tay của tôi sẽ vọt lên mà đập bể cái mũi cao cao tự tại của hắn lắm!

“Chỉ có Ma Y mới có khả năng chữa trị được.” Đúng lúc Thượng Quan Lăng xoay người, Hiên Viên Tiêu thản nhiên bồi thêm một câu.

“Ma Y?!” Tôi lại cấp tốc quay phắt lại, đối mặt với Hiên Viên Tiêu: “Vậy thì mau mau mời Ma Y tới chữa cho Sở Sở đi!”

Vô Ngôn nhẹ cười một tiếng, nói: “A~~ Té ra Kim đế lần này tới đây đích thị là vì Sở Sở quận chúa a, Vô Ngôn còn tưởng rằng Kim đế một mình tới là bởi đại hôn của vương thượng nhà ta chứ, ha ha.” Đôi mắt uốn cong thành hình lưỡi liềm, híp mắt cười cười, nhìn thoáng qua cái người mặt không chút biểu tình đang ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn – Âu Dương Vân, rồi lại nhìn về phía có hàn khí tỏa ra – Hiên Viên Tiêu, trong ánh mắt không có lấy một chút sợ hãi, mà chỉ như là khiêu khích.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 57

Ma Y huyền bí, tới đâu để tìm? [2]

Tôi ngoảnh đầu nhìn vào cặp mắt cáo già của Vô Ngôn, ước đoán ý nghĩa trong lời nói của lão......

À, phải rồi! Ma Y vốn là người Ngôn quốc mà! Chính mình viết ra sao lại có thể quên được chứ, thảo nào mà Hiên Viên Tiêu muốn tới Ngôn quốc thế.

Nhưng vậy hình như không được đúng lắm nha, theo như nhân vật mà tôi viết thì tên kia đích thị là một kẻ điên ngao du bốn biển. Còn tại sao lại kêu Ma Y chắc chắn là một kẻ điên? Là bởi muốn khiến cho tên kia chữa bệnh so với lên trời còn khó hơn gấp vạn, muốn hắn cứu người thì nhất định phải giải đáp được câu hỏi xảo quyệt mà hắn đề ra, cho dù có trả lời đúng đi chăng nữa hắn cũng chưa chắc đã thèm chữa cho bạn, còn phải xem tâm trạng của hắn thế nào đã, với lại cứ cho là hắn đồng ý chữa cho bạn đi, thì trong quá trình điều trị nếu hắn đột nhiên mà thấy khó chịu, rất có thể bạn sẽ được trực tiếp đi gặp Diêm vương luôn! Đấy bạn xem, thế không phải một tên điên thì là gì? À, mà cũng có thể là bệnh thần kinh đó.

“Lỡ đâu Ma Y không hề ở Ngôn quốc.” Tôi lắc đầu, thở dài, “Ai biết được hắn lại tới chỗ nào chơi đùa rồi chứ......”

Đôi phượng mâu đen thẫm của Đông Phương Cửu chợt trừng lớn, rồi lại cười yếu ớt nhìn Thượng Quan Lăng, vẻ mặt cố che đậy ý không thể tin được trong đáy mắt, giọng điệu như trêu chọc nói: “Ồ, ngay cả tiểu Lăng nhi của ta cũng biết Ma Y không ở Ngôn quốc.”

Nhận thấy sự lay động trong ánh mắt Đông

Phương Cửu từ phía sau, Hiên Viên Tiêu hình

như cũng lờ mờ hiểu được chút gì... Ngày ấy

hắn cùng Đông Phương Cửu ở trên mái Sở Dật các...

Bỗng nhiên, Hiên Viên Tiêu kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Lăng.

“Ta sao lại không biết chứ? Ta dù sao cũng là công chúa của Ngọc quốc nha!” Nói xong, tôi nghĩ muốn đánh chính mình quá, tận dụng chút ánh sáng chăm chú nhìn về phía Âu Dương Vân lúc ấy. Cũng may, hắn chỉ hạ mắt xuống không nhìn tôi.

Hú vía, may mà Âu Dương Vân vẫn còn có chút nhân tính không lột trần tôi tại trận, nếu hắn mà tố giác tôi, tôi chắc sẽ lập tức bị Hiên Viên Tiêu đánh chết, hoặc cũng có thể là bị Đông Phương Cửu tra tấn tới chết mất thôi.

Cảm giác này cứ như có một con dao đặt ngay sau lưng, thật không hay chút nào. Mọi người đều biết bạn là kẻ bịp bợm cũng chẳng phải đáng sợ gì, cái đáng sợ chính là chỉ có một người biết bạn là kẻ bịp bợm, mà người kia còn xem bạn diễn trò lừa những người khác, tới khi nào thấy đùa giỡn nhàm chán không còn hững thú nữa rồi, sẽ đem những lời bịa đặt của bạn vạch trần từng chút một để tìm kiếm niềm vui mới.

Tâm tình Đông Phương Cửu, có phần hỗn loạn. Dĩ nhiên, trong lòng hỗn loạn không phải chỉ có mình hắn.

“Hiên Viên huynh thực chắc chắn tin rằng Ma Y du ngoạn đã trở về rồi chứ?” Âu Dương Vân đợi đúng thời điểm mới hỏi, hắn vừa nhìn thoáng qua liền hiểu ngay tâm tư Thượng Quan Lăng lúc này. Cảm xúc trong lòng hắn lại có phần không như thế, nói đơn giản đó là sự hài lòng, hắn hết sức vui vẻ vì chỉ có mình hắn biết bí mật, một bí mật có thể khiến một người ở lại bên cạnh hắn. Đó là nguyên do mà Âu Dương Vân nở nụ cười, những tia sắc bạc trong ánh mắt khẽ dao động.

Hiên Viên Tiêu thấy nét mặt Âu Dương Vân nhất thời nghi hoặc, rồi nhân tiện nói: “Không biết, cho nên mới muốn hỏi Âu Dương.” Âm điệu vừa phải, ngữ khí ôn hoà.

“Tiếc là, Âu Dương cũng không biết.” Mỉm cười lãnh đạm, tựa như chuyện không liên can đến mình.

Vô Ngôn nói chen vào: “Ma Y tuy là người Ngôn quốc ta, nhưng Vô Ngôn lại chưa từng may mắn gặp qua Ma Y lần nào. Thực đáng tiếc a, đáng tiếc a...” Lắc đầu lia lịa, giống như hắn thật sự kính trọng Ma Y nhường ấy vậy.

Đông Phương Cửu im lặng không lên tiếng, lặng lẽ suy tính. Nhưng cũng không suy ra được điều gì về Ma Y.

Hiên Viên Tiêu sớm đã dự đoán kết quả như vậy, cho nên lúc hắn xuất phát đã dặn dò hai đại ảnh vệ của mình đi tìm tung tích Ma Y, nhưng mãi đến tận hôm nay hắn vẫn không nhận được chút xíu tin tức gì. Có chút nóng ruột thật, dù sao Sở Sở bị trúng độc nặng thế nếu không được giải kịp thời thì...

“Ta biết hắn ở đâu rồi!” À ha! Tôi biết, tôi biết! Vốn sau khi tôi ‘xuyên’ tới ở chương hai, Hiên Viên Tiêu sẽ phải đưa Sở Sở hơi thở mong manh đi khắp nơi bằng mọi giá tìm kiếm bóng dáng Ma Y, cuối cùng hắn cũng đã gặp được Ma Y trong một nơi thâm sơn cùng cốc của Lương quốc, tiếp đó lại bị tên Ma Y kia làm khó đủ đường, nhưng rốt cuộc Sở Sở trong tình trạng hấp hối tưởng chừng không thể qua khỏi cũng đã sống lại.

“Hắn ở đâu?”

Đông Phương Cửu đột nhiên hoàn hồn trở lại, Hiên Viên Tiêu ngay lập tức truy vấn, Vô Ngôn híp mắt như cười, Âu Dương Vân ngân mâu khẽ run.

Tôi lôi Đông Phương Cửu qua, nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Lương quốc ngươi có phải có một ngọn núi tên là...Cửu Trọng sơn không?”

Đông Phương Cửu giật mình sửng sốt, tiếp theo chậm rãi gật đầu.

“À ha, vậy thì đúng rồi, Ma Y lão nhân đang ở đó đấy!” Tôi hưng phấn vỗ tay bôm bốp, khẽ nhếch miệng cười rồi kéo Ất đang một phen ngạc nhiên quá độ ra, lớn tiếng hỏi: “Ất, ta rất lợi hại phải không? Hắc hắc, làm thuộc hạ của ta cũng mở mày mở mặt lắm chứ nhỉ?!”

Tôi chính là biết rõ mấy người đều không biết cái bí mật này mà!

Oa ha ha ha, tôi cảm giác như sự hồi sinh của tôi giờ mới được bắt đầu!

Phật viết: Vui quá hóa buồn.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 58

Yêu là trước kia, phiền là hiện tại!

Tất cả dường như đều cùng đồng loạt hỏi tôi một câu giống hệt nhau — Tôi làm thế nào mà biết được Ma Y hiện đang ở Cửu Trọng sơn của Lương quốc chứ.

Quả nhiên là vui quá hóa buồn mà?

Ha ha, thế nhưng cũng quá coi khinh bản lĩnh của mẹ kế tôi rồi, dựa vào cái lưỡi liến thoắng của tôi thì thiếu gì mấy cái lời nói dối?!

Do đó mà tôi kể – trong một đêm phong hoa tuyết nguyệt...... Khụ khụ...&$%......&^%#@......

Sau cùng tóm lại chính là, tôi với một mỹ nữ tỷ tỷ đã tu đạo hơn hai trăm năm có giao tình không nhỏ, tỷ tỷ này lại có năng lực tiên tri, là côấy nói cho tôi biết tăm tích của Ma Y đấy, bởi côấy đoán tôi sẽ có ngày phải thỉnh cầu Ma Y, nên mới đem hành tung Ma Y sớm nói cho tôi biết. Kỳ thực, người mà tôi luôn miệng kêu

‘tỷ tỷ’ chính là một tôi nữa, điểm ấy tôi tin Âu

Dương Vân chắc chắn hiểu được.

Tất nhiên với một con ‘sói’ và một con ‘hồ ly’, dám chắc sẽ không dễ dàng mà hoàn toàn tin vào cái lý do thoái thác của tôi đâu, thế là liền hỏi tôi hành tung của tỷ tỷ tu đạo, tôi đây làm sao mà nói được chứ, vì thế, tôi bảo rằng côấy thích vân du tứ hải, hơn nữa nói không chừng côấy đã sớm đứng vào hàng tiên ban rồi cũng nên!

Bọn họ đều á khẩu không nói thêm được gì, chỉ có Âu Dương Vân là liếc mắt nhìn tôi với một thâm ý khác, đối với hắn cũng không thấy sợ, nên tôi cứ thế hung hăng mà nhìn lại hắn.

Vậy là, trải qua một cuộc ‘Hội nghị đại biểu

toàn dân’ cùng nhất trí thông qua, vào ngay ngày hôm sau đúng chính ngọ(giữa trưa) liền giương buồm xuất phát thẳng tiến Cửu Trọng sơn của Lương quốc.


Hôm sau, tại bến tàu Vân Kinh.

“Công chúa, chúng ta lên chiếc thuyền nào bây giờ?”

Phía sau truyền đến tiếng Ất nhỏ giọng hỏi, tôi ngoảnh lại cười với hắn: “Chúng ta ngồi thuyền ngươi đem tới là được rồi.”

Ất hơi nhíu mày, có phần khó xử nói: “Công chúa, thuộc hạ ngồi thuyền tới... không có.”

“À......” Tôi gật gật đầu, tiếp tục từ tốn tiến về phía trước, đi tới thuyền rồng có quốc huy rực rỡ của Kim quốc liền bước tránh qua.

Một người đi qua sát bên tôi mang theo một cơn gió, sau cùng còn phất tay áo hừ lạnh với tôi một tiếng.

Hừ cái gì mà hừ! Sẽ không thèm ngồi thuyền của anh đâu!

Tôi chỉ vào một con thuyền khác mang chữ

‘Cửu’ to tướng đang lay động trong gió, nghiêng đầu khẳng định với Ất: “Đi, chúng ta lên chiếc thuyền này! Con thuyền này càng lớn, càng xa hoa, càng thoải mái, lại càng an toàn!” Tôi xoay người khẽ liếc Hiên Viên Tiêu đang phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi, cố ý khuếch đại âm lượng khiêu khích nói:“Quan trọng là trên con thuyền này không có – cái người trông chướng mắt đó nha!”

Trong kim mâu của Hiên Viên Tiêu lửa giận dâng lên cuồn cuộn, sải từng bước dài đi tới lạnh giọng hỏi: “Thượng Quan Lăng, cô nói cái gì?!”

Tôi cười hì hì với hắn, bĩu môi nói: “Lời hay không nói hai lần!” Vung tay lướt qua hắn hướng thuyền Đông Phương Cửu mà đến.

“Đứng lại!”Hiên Viên Tiêu hét lớn một tiếng, như làn gió lạnh thấu xương gào thét, tứ phía tràn ngập khói mù dậy lên nồng đậm.

Dựa vào cái gì chứ? Tôi không dừng lại, ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại, để cho anh đối diện với cái ót sau gáy a! Ha ha!

Cảm giác phía sau có sự chuyển động khác thường, vừa quay đầu liền chứng kiến ngay tên thất phu Hiên Viên Tiêu kia tung chưởng đánh vào ngực Ất nhà tôi, còn chưa đợi tôi mở miệng chửi hắn, tên thất phu ấy đã lại nhanh chóng bắt lấy tay tôi, trong phút chốc cánh tay đã bị nắm chặt.

“A!—Thả...thả...... tay... ra.” Tôi mặt nhăn mày nhó, thực là đau đến mức lông mày cũng sắp chạm vào nhau đến nơi rồi, “Đau, đau... đau quá a...” Chết tiệt! Hạ thủ hung ác như vậy, cẩn thận không tôi giết bà xã nhà anhbây giờ?!

Đột nhiên, một đạo chưởng phong từ trên đầu tôi xẹt qua, hướng thẳng cánh tay đang siết chặt của Hiên Viên Tiêu đánh xuống, rồi đỡ lấy tôi vào trong lồng ngực mềm mại.

Tôi còn hoảng hồn chưa kịp định thần, chợt nghe thấy thanh âm thâm trầm của Đông Phương Cửu vang lên bên tai: “Hiên Viên huynh, động thủ phải cẩn thận!”

“Đúng đúng, ngươi nói ta đâu có động thủchứ?! Có biết là quân tử động khẩu không động thủ không hả?! Ngươi là cái đồ thất phu! Tên thất phu chính hiệu!” Xoa xoa vết tích ửng đỏ trên cổ tay, tôi trợn mắt dữ dằn chửi hắn:“Hừ! Ngươi khi dễ nữ nhân, ngươi có phải là nam tử hán đại trượng phu nữa không đó?! Vậy mà ngươi lại vẫn có thể đứng đầu một đất nước cơ đấy, thật là mắc ói quá đi...”

Mắt thấy ma trảo Hiên Viên Tiêu lại hướng vào tôi, liền vội vàng từ trong lòng Đông Phương Cửu nhảy phắt ra trốn sau lưng hắn, miệng như cũ vẫn không chịu buông tha: “Ngươi còn dám đụng đến ta, ta sẽ không gả Sở Sở cho ngươi đâu!” Hừ! Cho Kim quốc các ngươi không có triều đại tiếp theo luôn!

Đông Phương Cửu một tay nắm chặt Thương Quan Lăng đang kêu gào không ngừng ở đằng sau, một tay luôn chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón cơn phẫn nộ của Hiên Viên Tiêu, chính vì vậy lại càng không thể đi thuyền Kim quốc của cái tên Hiên Viên Tiêu mắt vàng đang trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta được.

“Hắn lên thuyền của ngươi làm gì?!” Tôi ngây người, quay vào Đông Phương Cửu nói: “Đừng cho hắn lên thuyền của ngươi mà!”

Đông Phương Cửu khẽ cười một tiếng, hỏi: “Tiểu Lăng nhi không thích Hiên Viên huynh?”

“Không phải là không thích, mà là phiền! Ta thấy hắn rắc rối lắm!” Tôi nói rành mạch từng chữ một.

“Thế à?” Đông Phương Cửu như vô tình thốt ra một câu: “Ta sao lại nhớ rõ lúc trước Lăng nhi có nói là rất yêu rất thương hắn nhỉ.”

Tôi kinh ngạc, hồi lâu sau mới hoàn hồn được, nuốt nuốt nước miếng rồi mở miệng: “Đó là trước kia...” Tiếp theo liền xoay người bước nhanh lên thuyền.

Đông Phương Cửu thở dài, lắc đầu, cũng chậm rãi bước lên boong tàu, khẽ lẩm bẩm: “Lăng nhi, nàng bao giờ mới có thể nói thật với ta đây.”

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.