Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 3586 chữ

Chương 3

Dị giới cầu sinh, sửa lại tiểu thuyết (*)

(*) Dị giới cầu sinh: Cầu mạng sống trong thế giới lạ.

Khả năng chịu đau của một người có thể nâng cao một cách nhanh chóng được hay không?

Đáp án là: Có thể.

Bởi từ giây phút tôi bị lôi kéo, xô đẩy một cách thô bạo bởi tên Đông Phương Cửu – một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết của mình, ngoài mặt cũng như trong lòng tôi vẫn duy trì vẻ bình thản như trước, hay nói cách khác, ừm, chính là ‘bộ mặt của một con cá chết’, hay nói một cách văn nhã hơn thì là ‘trái tim chết lặng’.

Lâm Nhược Mai, uổng cho tình bạn chân thành thắm thiết của chúng ta, không ngờ mày lại nguyền rủa tao! Hơn nữa lại còn linh nghiệm!...... Ông trời ơi! Con nên làm cái gì bây giờ?! Làm sao mới có thể trở về?! Ai có thể nói cho tui biết đây không phải sự thật?! Không phải sự thật!......

Tôi cố thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Đông Phương Cửu, “Bốp, bốp, bốp...” không chút lưu tình tát cho mình sáu bảy cái thật mạnh, cảm thấy hai má sưng phồng nóng ran, lúc này mới chịu dừng tay......

Được rồi, tôi chấp nhận đây là sự thật. Tôi xuyên qua rồi, không những xuyên vào một lịch sử vô căn cứ thường gặp nhất, mà còn là cái

‘lịch sử’ do chính mình sáng tạo ra, ha ha ha, trong lòng bỗng chốc trở nên cô tịch......

Thân phận hiện tại đã từ tiểu Lam chuyển thành tiểu Lăng... Thượng Quan Lăng, Ngọc quốctrưởng công chúa, một ngườiđàn bà vô cùng xấu xa, mà xấu xa có lẽ cũng không đủ để hình dung cô ta, ặc, hình dung ‘tôi’.

Ngay sau giây đầu tiên chấp nhận sự thật này tôi liền bắt đầu quan sát tình hình. Cảnh tượng này là ở chương nào nhỉ?

Đông Phương Cửu xuất hiện và uy hiếp Thượng Quan Lăng, xem xét thân thể mình, tôi bị kiếm đả thương, có vẻ khá nghiêm trọng, lúc này bả vai vẫn còn hơi đau đau. Lại nhìn chung quanh, căn phòng bày trí tuy cao cấp nhưng cũng không có gì đẹp đẽ quý giá, hẳn cũng chỉ là một căn phòng hảo hạng trong khách điếm mà thôi.

Rốt cuộc là chương mấy vậy trời??!!!...... “Thượng Quan Lăng, ngươi còn muốn chơi

trò gì nữa hả?!” Đông Phương Cửu vẻ mặt

nghiêm trọng nhìn chằm chằm Thượng Quan Lăng quát. Trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này thật khó đối phó, bằng không sao Hiên Viên Tiêu lại không thể hỏi ra tung tích của Sở Sở.

A! Biết rồi! Hiên Viên Tiêu đả thương Thượng Quan Lăng, Đông Phương Cửu hỏi tôi nơi giam giữ Thượng Quan Sở Sở, đây là Chương 28: Hầu hạ a!

Hầu hạ?!!! Sấm sét giữa trời quang!

Cái chó má gì mà hầu hạchứ, là cái tên chương tôi đặt để thu hút độc giả, căn bản chính là Thượng Quan Sở Sở bị thủ hạ của Thượng Quan Lăng luân phiên......

Oh my god! Luân phiên X?!......

Tim tôi rơi cái bộp. Không được! Tôi phải đi cứu cô ta, không thể để cho cô ta có chuyện gì được! Cô ấy dù sao cũng là xuyên không tới, là người duy nhất có thể làm đồng minh với tôi!

Vì sao ư? Bạn cho rằng cứ hễ xuyên không thì sẽ có một tương lai tươi sáng sao?! Bạn thực sự cho rằng không đế thì vương à?!

Đừng để bề ngoài của cái việc xuyên không che mắt!

Thân ở dị giới, một kẻ lưu lạc ‘xứ người’ vốn chính là một ‘dị vật’, đã không cố mà che đậy, còn thỏa sức lộ ra dã tâm to lớn của mình, chẳng những không làm được gì, có lẽ còn nhanh chóng phơi thây nơi hoang mạc mà không rõ tại sao.

Vì thế, cho dù không có đồng minh, tôi cũng không thể gây thù chuốc oán khắp nơi, làm cho bốn bề đều đối địch được.

Nếu dựa theo những gì tôi viết thì tình tiết sẽ phát triển thành sau khi Thượng Quan Sở Sở bị luân phiên X, toàn bộ nam chính đều hận ‘tôi’ thấu xương, ‘tôi’ sẽ không còn đường sống, mặc dù tôi không định cho ‘Thượng Quan Lăng’ chết, bởi vì trong tiểu thuyết của tôi đạo lý đều là ‘Tai họa sống ngàn năm, người tốt sống không thọ’. Nhưng nếu tôi xuyên tới đây là thật, vậy chẳng hóa ra nội dung vở kịch này không phải tôi có thể nắm gọn trong lòng bàn tay hay sao?! Như vậy......

Tôi còn do dự cái gì nữa? Mặc kệ dựa trên quan niệm nhân tính đạo đức, hay là quan niệm sinh mệnh quý giá, tôi đều không thể để Thượng Quan Sở Sở bị loại người tàn bạo vô nhân đạo này làm hại được!

“Đông Phương Cửu, mau đi cùng ta, chậm sẽ không kịp!” Tôi bất ngờ nắm lấy tay Đông Phương Cửu, kéo hắn chạy ra cửa.

Đông Phương Cửu không thể tiếp tục giữ vững bình tĩnh nữa, hắn không còn kiên nhẫn cũng không có tâm tình mà chơi với Thượng Quan Lăng, liền nói: “Thượng Quan Lăng ngươi quả nhiên là muốn chết đây mà?!” Tay hắn bóp chặt cổ Thượng Quan Lăng, từ từ siết lại, mắt lộ ra hung quang, lạnh lùng hỏi: “Ngươi rốt cuộc đem Sở Sở giấu ở đâu hả?”

Ách....bóp chặt quá, xem ra hắn thật sự muốn giết chết tôi rồi! Ôi trời ơi, Thượng Quan Lăng tưởng tượng này thật đúng là chỉ khiến người ta căm hận mà! Haiz, nhân vật này khắc họa rất thành công......

Tôi cố chút hơi tàn, khổ sở phun ra được vài từ: “Đi – cứu – Sở – Sở!”

Quả nhiên, tay hắn ngập ngừng một giây liền buông lỏng ra.

“Khụ khụ......mau lên, bằng không coi chừng ngươi – hối hận thì đã muộn!” Tôi xoay người đi trước hắn.

Tôi chạy thẳng một mạch ra khỏi khách điếm, Đông Phương Cửu và đám thủ hạ nối gót theo sau.

Tuy tôi biết Thượng Quan Sở Sở ở đâu, đáng tiếc lại không biết đường đi! Trước tiên phải trở lại tẩm cung của Thượng Quan Lăng đã, theo như tôi viết trong sách thì tẩm cung có một mật đạo dẫn đến một căn phòng tối, đó chính là nơi ‘tôi’ không có việc gì thìlàm thường tra tấn người khác.

Tôi quay đầu nói với Đông Phương Cửu: “Về tẩm cung của ta, mau đi thôi! Cưỡi ngựa chắc sẽ nhanh hơn.”

Trông thì có vẻ như tôi đề nghị giúp gia tăng tốc độ, nhưng trên thực tế thì là che đậy sự thật mình không biết đường đi.

Nhưng mà, trở về tẩm cung của Thượng

Quan Lăng rồi, hắn có thể tin hay không?!

Lỡ đâu hắn lại cho rằng tôi muốn đem hắn lừa đến địa bàn của ‘tôi’, sau đó sẽ xử lý hắn thì phải làm sao?!

Ai da, năm nay sao mà nói thật cũng có thể bị hoài nghi vậy chứ!

Nhưng thật bất ngờ! Đông Phương Cửu gần như không chút do dự sai người đem ngựa tới, sau đó nhanh chóng đặt tôi lên lưng ngựa cùng hắn chạy về hoàng cung Ngọc quốc.

Cả đường đi không chút trở ngại. Vào hoàng cung, tôi sai người dẫn đường nên đương nhiên là không chút trở ngại, ai dám chống lại ‘tôi’ – một công chúa độc ác hung tàn cơ chứ!

Tôi không rảnh thưởng thức cảnh đẹp hoàng cung, cũng không hơi đâu để mà cảm thán tẩm cung xa hoa của ‘tôi’ nữa. Tôi dựa vào trí nhớ cùng trực giác, đứng bên giường đối diện mặt tường, xoay chiếc bình sứ xanh lớn cạnh giường một cái, quả nhiên, một mật đạo âm u liền hiện ra trước mắt.

“Đi.” Tôi đưa lưng về phía Đông Phương Cửu, không nói gì thêm liền tự dẫn đầu đi ở phía trước. Bây giờ đang lúc quan trọng, phải chạy đua với thời gian! Tôi cũng không biết mình có chậm chân hay không, nhưng nhất định phải tận ‘sức người’, còn về phần ‘số trời’ tôi không thể quản được.

Cũng may lúc viết truyện tôi không miêu tả cái mật đạo này phức tạp cho lắm, trong lòng thầm nhủ.

Trong nháy mắt cả bọn đã chạy tới bên ngoài phòng tối, nơi ‘tôi’ giam giữ Thượng Quan Sở Sở.

Đẩy cửa bước vào, há hốc mồm......

Năm sáu gã đàn ông cao lớn ở trần, có kẻ đứng, có kẻ nằm......

Tôi hô to:“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!” Miệng nói chân bước, tôi phóng tới như bay, hung hăng đẩy thằng cha đang đè trên người Thượng Quan Sở Sở ra.

Sáu gã đàn ông nghe thấy giọng Thượng Quan Lăng, tuy có thắc mắc, nhưng cũng lập tức đồng loạt đứng nghiêm, không dám lên tiếng.

Đông Phương Cửu chứng kiến cảnh tượng này hiển nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều trong khoảnh khắc, sáu tên thủ hạ của Thượng Quan Lăng đang từ đứng thành ngã lăn quay, từ người sống trở thành xác chết.

Nhìn thấy quần áo vẫn còn nguyên vẹn trên người Thượng Quan Sở Sở, tôi thở phào một hơi, hoàn hảo, cũng may chưa gặp phải chuyện gì, cảm tạ trời đất!

“Bốp!” Một tiếng vang thật lớn.

Tôi lại bị Đông Phương Cửu tát một cái hồn bay phách lạc, bên khóe miệng có dòng máu tươi chảy ra.

Shhhh...... Thật đúng là đau thấy ông bà ông vải, trên mặt đau tất nhiên là không cần phải nói, nhưng dưới mông cũng rất đau! Đồ Đông Phương Cửu hèn hạ, một cái tát thật sự là ngoan độc mà! Chờ bản cô nương xuyên không trở về rồi sẽ viết đì chết ngươi! Cho ngươi...chết bằng lục mã phanh thây luôn! Hừ!

Tôi lặng lẽ từ mặt đất đứng lên, xem ra tên Đông Phương Cửu đối với ‘tôi’ như thế cũng đã là ‘nhân từ’ rồi, nhìn xem sáu tên thủ hạ của ‘tôi’ sớm đã tắt thở từ lâu, tôi thực cũng nên cảm tạ Quan Âm Bồ Tát từ bi a!

“Yên tâm, nàng ta vẫn chưa có...... chuyện gì......” Tôi không biết xấu hổ nói thêm một câu.

Mà thôi quên đi, coi như cho hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi phải đi đắp thuốc trước đây, cái mặt này quả thực là đau muốn chết!

Còn chưa bước ra khỏi phòng tối, đã bị một

‘luồng khí’ mạnh mẽ hút trở về, lần thứ hai ném tôi xuống dưới đất.

Ôi trời ơi, cái mông của tui......

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 4

Bão táp chưa yên, phong ba lại nổi

Tôi còn chưa kịp đứng lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, bên tai đã truyền đến giọng nói băng giá của Đông Phương Cửu. Thanh âm này có thể nói là buốt giá thấu xương, khiến tôi bất giác toát mồ hôi lạnh.

“Thượng Quan Lăng, ngươi nghĩ như vậy là có thể đi rồi sao?” Đông Phương Cửu bế Thượng Quan Sở Sở trong tay, sắc bén nhìn Thượng Quan Lăng cô độc đang đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong, lạnh lùng nói.

“Chẳng lẽ ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân mà không cần ta biến đi cho khuất mắt? Không sợ ta gây trở ngại cho ngươi hay sao?!” Vốn tôi còn định nói thêm câu: ‘Đừng quên tình địch của ngươi là Hiên Viên Tiêu đó!’ Nhưng lại sợ hắn một chưởng đánh chết, đành phải nhịn xuống.

Đông Phương Cửu chỉ ngập ngừng giây lát, tiếp theo cười nói: “Thượng Quan Lăng, ngươi đúng là một nữ nhân rất thông minh, bổn vương chiếm được Sở Sở rồi, ngươi cho rằng Hiên Viên Tiêu sẽ yêu ngươi sao?”

Wow, tên hồ ly tinh nham hiểm này ngay cả nửa câu sau tôi chưa nói cũng đoán ra được, không ngờ hắn còn xảo trá hơn cả ‘hắn’ dưới ngòi bút của tôi! Cẩn thận vẫn hơn.

“Là của ta tự nhiên sẽ là của ta, không phải của ta dù có cưỡng cầu cũng không được, cho nên ta quyết định — buông tha cho Hiên Viên Tiêu.” Ánh mắt tôi hạ xuống, tỏ rõ trong lòng đã có chút hối hận. Đóng kịch cũng mệt thật, mấy lời thoại thật buồn nôn! Tôi chuyên viết ngược văn, khi nào lại biến thành sến tình rồi! Thật đáng buồn......

Ánh mắt Đông Phương Cửu sau khi quét Thượng Quan Lăng một lượt từ trên xuống dưới, mới thong thả mở miệng nói: “Thượng Quan Lăng, bổn vương thực hoài nghi......”

Hoài nghi cái gì?! Nghi tôi là giả ư?! Không phải chứ! Cho dù mấy người có hỏi tôi kiểu gì, tôi cũng biết tất cả mọi thứ ở nơi này, mấy người biết cái gì thì tôi cũng biết cái đó, hắc hắc, thậm chí cái mấy người không biết tôi cũng biết, ví như Ngôn quốc có một thần y tên là......

“Bổn vương hoài nghi rằng......Hiên Viên

Tiêu có lẽ sẽ muốn ngươi đó.”

Sặc chết! Muốn cái gì mà muốn! Đàn ông bộ giỏi lắm sao! Đợi bổn cô nương trở về sẽ viết cuốn ‘Nữ quyền thiên hạ’ ngược đãi chết hết các ngươi!

Không để ý tới hắn nữa, tôi lại bước đi.

“Làm gì thế!” Tôi quay đầu lại, thằng cha này đang bế Thượng Quan Sở Sở mà còn chụp được cánh tay tôi, rốt cuộc hắn có phải người hay không vậy!

“Sở Sở cần trị thương, mau gọi ngự y của ngươi đến đây.” Dứt lời Đông Phương Cửu bế Thượng Quan Sở Sở ra khỏi mật đạo, sau đó rất thản nhiên đặt Sở Sở nằm lên giường Thượng Quan Lăng.

Tới địa bàn của ‘tôi’ mà còn dám kiêu căng như vậy! Tôi — nhịn......

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nữ tử báo thù ba mươi năm cũng không muộn, hừm, bà đây sẽ ghi nhớ ngươi!

“Người đâu, truyền ngự y!” Tôi khoác tư thế của công chúa lên gọi to.

Đừng thấy người cổ đại giao thông lạc hậu, rồi thông tin bất tiện, chứ tốc độ cũng không hề chậm nha.

Chỉ có điều, người tới không chỉ có ngự y lão nhân, còn có một cậu nhóc xinh xắn thân mặc trường sam xanh nhạt, đầu đội kim quan.

Chẳng lẽ Thượng Quan Thiên, đệ đệ của

‘tôi’?

Tôi còn đang băn khoăn, cậu nhóc kia đã bay nhào về phía tôi, miệng hô: “Hoàng tỷ, tỷ rốt cuộc đã trở về! Hoàng tỷ bị bệnh hay sao? Mau để Lữ ngự y khám xem!”

Ặc...... Thằng nhỏ này nặng quá...làm ơn đi Thượng Quan Thiên, cậu mau mau trưởng thành có được không, còn cái gương mặt y như búp bê này nữa chứ, chẳng trách thực lực Ngọc quốc chúng ta trong bốn nước bị xem là yếu nhất, mấy tên sài lang hổ báo kia ai mà sợ cậu đây! Aish, thằng nhỏ đáng thương.

“Thiên Thiên, hoàng tỷ không sao, đệ đã là vua của Ngọc quốc thì phải có phong thái đế vương, mau buông tay ra nào, đừng ôm tỷ nữa.” Cậu mà còn ôm nữa thật sự sẽ đè chị đổ bệnh mất.

Thượng Quan Thiên vẫn nhất quyết không chịu buông Thượng Quan Lăng ra. Nhưng lúc này liền chú ý tới Thượng Quan Sở Sở đang nằm trên giường Thượng Quan Lăng, đứng cạnh bên là Đông Phương Cửu – cửu hoàng tử của Lương quốc.

“Đông Phương Cửu, ngươi tới Ngọc quốc ta làm gì?” Trong chớp mắt Thượng Quan Thiên toát ra khí thế bậc đế vương vô cùng trang nghiêm.

Đông Phương Cửu cười nói: “Bổn vương đặc biệt tới thăm bằng hữu.”

“Vậy phiền Cửu vương gia di giá tới Sở Dật các.” Thượng Quan Thiên vẫn luôn phản cảm với Đông Phương Cửu, mà cả Hiên Viên Tiêu hắn cũng không ưa, bởi hai người này luôn chống đối lại Thượng Quan Lăng.

“Ha ha, Ngọc đế, đáng tiếc...... bằng hữu bổn vương tới thăm lần này là chủ nhân của Lăng Vân cung.” Đông Phương Cửu nói xong, liền chăm chú mỉm cười nhìn Thượng Quan Lăng – chủ nhân ‘Lăng Vân cung’.

Thượng Quan Thiên nghi hoặc nhìn Thượng

Quan Lăng.

Hai người bọn họ đều đang chờ câu trả lời của tôi.

“Khụ khụ...... Thiên Thiên, Cửu vương gia đúng là đến thăm tỷ.” Tôi còn có thể nói thế nào nữa, Đông Phương Cửu đáng chết!

“Hoàng tỷ...... không phải hắn...... không phải tỷ......” Không phải hắn chán ghét tỷ, tỷ cũng chán ghét hắn sao?! Như thế nào lại biến thành bằng hữu?!

“Được rồi Thiên Thiên, việc này về sau hoàng tỷ sẽ giải thích với đệ.” Tôi đi đến bên cạnh Thượng Quan Thiên, dùng dáng vẻ tỷ tỷ thương yêu mà sờ sờ đầu của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói.

“Ừm.” Thượng Quan Thiên cũng thấp giọng đáp. Bây giờ phụ hoàng đã không còn, chỉ có hoàng tỷ là người thân duy nhất của hắn, hoàng tỷ nói cái gì hắn cũng đều nghe hết. Hắn từ nhỏ đã luôn tin tưởng Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Lăng cũng hết mực thương yêu người đệ đệ này của cô.

Thượng Quan Thiên có lẽ là người duy nhất được Thượng Quan Lăng đối xử thật lòng, yêu thương không có chút tư tâm, hoàn toàn đều là máu mủ tình thâm.

“Lữ ngự y.” Tôi kêu lão ngự y vẫn đang quỳ dưới đất.

“Có vi thần.” Lữ ngự y ngẩng đầu rồi lại cúi đầu nói.

“Lữ ngự y, ông tới xem xem thương thế của

Sở Sở ra sao.” Tôi ra lệnh.

“Dạ.”

“Sở Sở quận chúa chỉ bị thương ngoài da một chút, không có gì đáng ngại.” Lữ ngự y cung kính bẩm báo với Thượng Quan Lăng. Tuy rằng một lão ngự y đầy thâm niên như ông cũng hoài nghi sự thay đổi thái độ của Thượng Quan Lăng với Thượng Quan Sở Sở, nhưng người làm việc cho hoàng gia, nguyên tắc hàng đầu chính là chủ nhân không nói, nô tài không hỏi. Điểm ấy thì lão tuyệt đối biết rõ!

“Ừ.” Tôi gật đầu đáp lại. Giờ thì Đông Phương Cửu nhà ngươi yên tâm rồi chứ! Liếc mắt sang Đông Phương Cửu, vừa khéo chạm phải ánh mắt hắn, không biết làm thế nào tôi đành phải quay qua Lữ ngự y bồi thêm một câu: “Lữ ngự y, ông kê thêm vài toa thuốc tốt đưa tới Sở Dật các, để Sở Sở từ từ điều dưỡng.”

Lữ ngự y khom người chắp tay, trả lời: “Dạ, trưởng công chúa.”

Tôi phất tay, Lữ lão đầu thi lễ xong liền lui xuống.

Hiện tại trong tẩm cung chỉ còn lại ba người: Tôi, Đông Phương Cửu và Thượng Quan Sở Sở đang hôn mê.

Trong lúc Lữ lão đầu đang kiểm tra cho

Thượng Quan Sở Sở, Thượng Quan Thiên đã

bị tôi tìm vài lý do bảo hắn đi về trước rồi.

“Đông Phương Cửu, giờ thì ngươi đã vừa lòng chưa?”

“Ha ha.”

“Ngươi cười cái gì?! Nhanh chóng bế Sở Sở của ngươi cút khỏi chỗ ta đi.”

Không nghe tôi bảo Lữ ngự y đưa mấy toa thuốc tới chỗ Thượng Quan Sở Sở rồi sao? Đừng có ở chỗ của tôi mà đợi, nhìn thấy anh tôi ngứa mắt quá.

“Được.”

Mãi một lúc sau, tôi mới nghe được cái từ này, sau đó thấy Đông Phương Cửu ôm Thượng Quan Sở Sở dần dần xa khuất tầm mắt.

Thở dài một hơi, những uất ức trong ngực cũng giảm đi rất nhiều.

Thế giới của tôi rốt cuộc đã im ắng trở lại, tôi cần phải làm rõ suy nghĩ một chút, phải cẩn thận sắp xếp cho tương lai...

Nếu nói, người xúi quẩy uống nước lạnh cũng bị nghẹn, vậy thì tôi xúi quẩy đến mức hít thở cũng có thể bị sặc chết!

Ngay cả ghế tôi còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe thấy một giọng nói the thé, vang vọng cả Lăng Vân cung.

“Công chúa!

~~”

Tiểu thái giám này có phải chính là tâm phúc của Thượng Quan Lăng, cực kỳ được sủng ái Tiểu Phúc Tử không?! Bằng không cũng không còn ai dám ở Lăng Vân cung này mà kêu gào thảm thiết như thế.

“Tiểu Phúc Tử, ngươi nói nhỏ một chút, muốn hù chết bổn cung ư!” Tôi quát.

“Công...công chúa, Hiên Viên..... Kim quốc....Hiên Viên Tiêu đang đến đây!” Tiểu Phúc Tử quỳ bò trên mặt đất, không biết là do hắn bị Thượng Quan Lăng dọa cho sợ quá, hay là bị cái danh tự của Hiên Viên Tiêu làm kinh hồn bạt vía, mà ngay cả giọng nói cũng run lẩy bẩy.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.