Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 4070 chữ

Chương 28

Thần hộ Ngôn quốc, trời chọn vương phi

Ngôn Vân Lăng năm thứ hai, ngày mồng 3 tháng 10. Trời quang, gió nhẹ.

Ngôn quốc tân vương – Âu Dương Vân, hiệu

Vân Lăng đế, kế vị tròn hai năm.

Vì chọn lựa vương phi, văn võ bá quan đều tề tựu tại Thần Chỉđài.

Thần Chỉ đài, nơi quốc sư qua nhiều thế hệ của Ngôn quốc xem sao, đoán vận, cúng tế, cầu phúc, lắng nghe thần chỉ.

Tất cả mọi người đều nín thở, Thần Chỉ đài lại càng yên tĩnh khác thường, bởi quốc sư đã nhận được thần chỉ ‘Thần hộNgôn quốc, trời chọn vương phi’ — Thần linh vì Ngôn quốc tuyển một vị vương phi, từ nay về sau long phượng tường hòa, muôn đời thái bình.

Điều này đối với thần dân Ngôn quốc mà nói, đích thị là một chuyện vô cùng thiêng liêng trọng đại, từ quan lại cho đến vạn dân đều đang trông chờ thần linh chọn lựa, mong mỏi một vị vương phi có năng lực bảo hộ Ngôn quốc muôn đời thái bình an khang.

Chủ trì chính giữa Thần Chỉ đài không phải Ngônvương, mà không ai khác chính là quốc sư Vô Ngôn, Âu Dương Vân nét mặt không chút biểu tình đứng bên cạnh Vô Ngôn.

Chần chừ lại tham ngủ, nên tôi với Sở Sở đến muộn.

Aizz, lại là tôi... biến thành tiêu điểm chính cho người người chú mục rồi! Khẽ thở dài, chậm rãi bước lên Thần Chỉ đài.

Ha ha, tình thế thật hùng vĩ nha! Trên Thần Chỉ đài là mấy ông ‘tai to mặt lớn’, còn dưới Thần Chỉ đài tất cả đều là thần dân Ngôn quốc phủ phục xuống.

Lão cáo già Vô Ngôn bây giờ còn có tâm tình làm ‘Thần chỉ’ sao? Hắn không ‘nhớ mong’ tiểu đệ tử của hắn à? Rõ thật là vô tình mà!

Tôi hưng phấn khiêu khích nhìn về phía Vô Ngôn, vô cùng kiêu ngạo cười với hắn. Cho ông tức chết thôi!

Không ngờ tới Vô Ngôn cũng rất tiêu sái đón nhận ánh mắt tôi, nở một nụ cười thản nhiên với tôi, ánh mắt hắn thực giống như hết thảy đều xem tôi không ra gì. Trong lúc đó đột nhiên không hiểu sao, lòng bỗng thấy bất an. Lẩn tránh cái nhìn của lão cáo già, chẳng qua là tôi không muốn đối diện với một cái mặt nạ mà thôi.

Lặng lẽ ngắm nhìnVân tiên nhân, hắn vẫn cứ lạnh lùng lãnh đạm như trước, cho dù hôm nay là ngày tuyển phi trọng đại của hắn, nhưng trên mặt hắn, tôi thực tìm không thấy một chút cảm xúc nào, cứ như thể sự việc hôm nay không liên quan gì tới hắn.

Vân tiên nhân dường như cảm giác được tôi đang nhìn hắn, quay đầu nhìn tôi nở nụ cười ảm đạm. Mắt tôi lập tức sáng như sao, ai nha, trời ạ, tôi thực quá may mắn đi, đây là lần thứ hai Vân tiên nhân cười với tôi nha! Đáng tiếc, người tốt như vậy, tiên nhân xinh đẹp như vậy lại sắp kết hôn, sắp đón dâu, sắp có vương phi rồi! Tôi... tôi... tôi vỡ mộng rồi!!!

Tôn chỉ của tôi là – Đàn ông đã kết hôn sẽ thành ‘chú’, tuyệt đốikhông đoạt lại để YY!

Sau này trong giấc mộng của tôi sẽ thiếu mất hắn rồi! Aiz, aizz, aizzz, tôi thực là đáng thương...

Ôi chao?! Sao tất cả mọi người đều nhìn tôi vậy?!

“Lăng nhi, đừng thở dài nữa, đợi chút nữatrở về cho muội ngủ tiếp.” Sở Sở thì thầm bên tai tôi, chảy mồ hôi, hóa ra là do tiếng thở dài của tôi quá lớn! Vội vàng cúi đầu với bộ dạng vô tội... Mấy người không nhìnthấy tôi, không nhìn thấy tôi!!!

Không biết lão gia hỏa Vô Ngôn này âm mưu làm cái gì nữa, mãi một lúc lâu, hắn vẫn chẳng nói câu nào, thật sự là xứng với tên của hắn!

Đám người bọn tôi dù gì cũng lai lịch cao quý, hắn lại dám bắt bọn tôi ở đây đợi cái Thần chỉ khỉ gió mà thần linh không có thực kia sẽ ban cho hắn. Ông nói đợi thì tôi phải đợi chắc, lại còn dám bắt tất cả bọn tôi phải đứng mà chờ. Ông đang kéo cờ à! Dám bắt bà đây đứng chờ! Con bà nó, đúng là cái đồ điên, đồ thần kinh!

Dáng đứng của tôi, càng ngày càng không ra cái thể thống gì hết, nét mặt, phỏng chừng cũng càng ngày càng khiến cho người ta sợ hãi. Không còn cách nào khác, tôi là trạch nữmà, có thể ngồi thì tôi sẽ không đứng, có thể nằm tôi tuyệt đối sẽ không ngồi, nếu không phải vì tìm không ra tư thế khác thoải mái hơn cả nằm, tôi cũng sẽ không vừa chộp được cơ hội là nhào ngay lên giường!

Dưới ánh nắng chói chang như vậy, cứ ngây ngốc ‘đứng phạt’, đối với tôi mà nói chính là

‘ngược đãi’ lộ liễu mà! Ngược đãi! Trời ạ, từ trước đến nay chỉ có tôi ngược người khác, há lại có người ngược được tôi?! Ách, thật là bất mãn quáđi!

“Lăng nhi......” Giọng nói bất đắc dĩ của Sở

Sở lại bay tới. Được rồi, tôi sẽ kiên trì.

Vốn định quay lại mỉm cười một cái với Sở Sở, ánh mắt của tôi và Hiên Viên Tiêu lại không cẩn thận giao nhau, kỳ quái chính là tên thất phu này tuy rằng đứng nghiêm trang, nhưng hình như thần thái lại không ở bên hắn, sắc mặt thậtkhó coi nha! Ngay cả sắc vàng kim trong suốt trong đôi mắt như hòn bi kia cũng thiếu đi vẻ uy hiếp. Thế này là sao vậy? Hay là hắn giống tôi cũng ngủ không được ngon?!

Tên ngốc Đông Phương Cửu khóe miệng cười lạnh dường như có thâm ý, suồng sã đánh giá tôi, hình như là cân nhắc nếu đem tôi đi nấu, trước tiên nên ăn từ đâu mới tốt. Rét run a!

Có điều bọn hắn ngược lại đều nhẫn nại rất tốt, không thấy chút dấu hiệu buồn bực nào. Nhưng thật là khổ thân tôi!

Cuối cùng, vẫn là có người chờ không được, không biết kẻ ‘vô ý’ của một tiểu quốc nào đã ‘nhỏ giọng lầm bầm’ một câu, nhưng tất cả bọn tôi đều nghe thấy được.

Vô Ngôn hình như không nghe thấy, chậm rãi hướng Âu Dương Vân thi lễ, rồi thanh âm trầm tĩnh uy nghiêm nói: “Thần chỉ —”

Bốn phía lập tức im bặt, ngay cả tiếng hít thở cũng mỏng manh.

“Thần nói — vương phi ngay trước mắt!”

“Mẹ nó......” Tôi muốn nói, lừa ai vậy, vừa mới lên tiếng, liền bịt ngay miệng lại. Ngàn vạn lần không thể chính diện chiến đấu với ‘tên điên hết thuốc chữa lại mê tín độc hại’ Vô Ngôn được.

Quả nhiên, trên dưới đài lại sóng dậy xôn xao, mọi người đều không biết là có đúng hay không.

Ngay trước mắt? Chỗ nào? Chỗ nào vậy? Trước mắt tôi chính là một đám người, ách, hầu như tất cả đều là mấy đại cô nương đôi tám không thôi?! Xoa xoa mắt, cẩn thận nhìn lại dưới đài... Thật sự, chủ yếu đều là con gái! Vô Ngôn làm cái gì vậy?!

“Vô Ngôn quốc sư, nữ tử trước mắt ông không tới một vạn thì cũng có đến tám nghìn?”

A ha, không biết vị ‘bằng hữu’ nào không sợ chết đã nói ra nỗi lòng tôi, haha, tôi sẽ nhớ kỹcậu, những năm tháng về sau tôi sẽ ghi nhớcậu tới tận lúc xuống địa ngục... Khụ khụ...

Lén nhìn Vô Ngôn một cái, muốn xem một chút lão cáo già này bực bội biến thành cái bộ dạng gì, không nghĩ tới hắn lại thẳng thừng nhìn chằm chằm tôi!

Chảy mồ hôi, đâu phải tôi nói! Thật mà! Là người kia! Người kia! Đôi mắt tôi gắng sức ra hiệu chỉ rõ cho Vô Ngôn ‘vị trí người đắc tội

vớiổng’. Vô Ngôn, ông nhìn cho cẩn thận, người thứ tư bên tay phải tôi, là tên kia nói ông!

Ánh mắt Vô Ngôn cong lên như vầng trăng khuyết, từ trong ngực lấy ra một chiếc vòng, ừm...xem xét đánh giá đích thị là vòng ngọc, hoặc là ngọc bích, màu sắc thực trong veo, toàn bộ đều xanh biếc, ừm... Này, tôi lại đi nghiên cứu cái quái gì vậy chứ!

Bước xuống, hắn sao lại đi về phía khách quý của bữa tiệc là bọn tôi nhỉ? Vân tiên nhân cũng không có ở bên cạnh nha.

Không đúng, hình như là hắn... hắn... đi về phía tôi?!...

OMG, ông trời ơi, ông lại muốn làm cái gì nữa đây??!!!

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 29

Lời lẽ chí lý, nhất định phải nghe!

Địch tiến ta lui...... Ủa? Cái gì mềm vậy?! Nhìn lại, thiếu chút nữa hồn phi phách tán!

“Ai... Xin lỗi nha!” Mồm nói vậy nhưng chân tôi đã đạp lên chân Hiên Viên Tiêu mất rồi, nhìn đôi mắt vàng kim chớp động dị quang, trái tim tôi trở nên buốt giá, sống lưng lạnh toát! Thằng cha này đứng sau lưng tôi từ khi nào vậy?!

“Hừ......”Hiên Viên Tiêu lạnh lùng nhìn

Thượng Quan Lăng.

“Ta nói xin lỗi rồi mà!” Hắn... có báo thù không đây, không phải chỉ là đạp hắn một cước thôi sao? Một cước yếu xìu, cũng không què cẳng được mà?!

“Tiểu Lăng nhi của ta, xem ra nàng thật sự chán ghét Hiên Viên huynh mà. Ha ha.” Tên Đông Phương Cửu đến cạnh Thượng Quan Lăng cười tủm tỉm nói, ánh mắt ‘lơ đãng’ liếc ra phía sau tôi......

Đông Phương Cửu nhìn gì vậy?! Tôi cúi đầu xuống...... Trời ạ!

“A! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Tôi vội vã bỏ chân ra. Thì ra vừa rồi chân tôi không rời khỏi nơi ‘mềm mại’ kia......

Cùng lúc đó, Vô Ngôn cũng đã cười nhạt tiến đến đằng sau Thượng Quan Lăng.

“Công chúa.” Vô Ngôn nhẹ giọng gọi.

“Hả? Gì......” Hít sâu một ngụm khí lạnh. Tôi đã nói Vô Ngôn ông lúc đeo mặt nạ thì đừng có đến gần tôi vậy mà, muốn hù chết người ta sao!

“Công chúa.”

“Vô Ngôn quốc sư, có gì phân phó?” Tiếp tục lui về phía sau.

Vô Ngôn chậm rãi tiến về phía trước, tới gần: “Công chúa có vừa ý với chiếc vòng này?”

“......” Chẳng lẽ muốn tặng mình?! Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng xanh biếc kia, thật sự trông mà thèm, có điều tôi không dám nhận nha! Có câu danh ngôn chí lý: Không có cái bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống, nếu thật sự có bánh rơi xuống, thì đó nếu không phải là một cái thòng lọng thì cũng là một cái bẫy sập! Tôi làm sao dám nhận đây!

“Nếu công chúa thích, sao không đeo thử một lần?” Vô Ngôn ‘vô tình’ đưa chiếc vòng đến trước mắt Thượng Quan Lăng.

“Vô Ngôn quốc sư, chiếc vòng tay này bổn vương rất vừa ý, không bằng tặng cho bổn vương, thế nào?” Đông Phương Cửu cười dài nhìn Vô Ngôn.

“Ha ha.” Vô Ngôn vẫn mỉm cười nhìn Thượng Quan Lăng, phớt lờ lời nói của Đông Phương Cửu:“Công chúa, thử một chút có sao đâu?”

Tôi muốn mình tỉnh lại, tự kiểm điểm bản thân, tôi ngoại trừ là một trạch nữ, còn...trăm phần trăm là một tín đồ shopping... Mỗi lần nhận được tiền nhuận bút, tôi lập tức tiêu sạch sành sanh, thấy thích đồ gì ‘trái tim’ sẽ cứ quấn quít bên vật đó, nên tôi nhất định phải mua mới có thể vác được ‘trái tim’ về nhà... Cho nên mỗi lần nhìn thấy hóa đơn tín dụng kếch xù, trái tim nhỏ bé của tôi lại thiếu chút nữa đình chỉ hoạt động. Mỗi lần như vậy, tôi đều ảo tưởng có một ông chồng vô địch sét đánh — đẹp trai lại giàu có —! Đáng tiếc chỉ là ảo tưởng thôi, chỉ trong tích tắc là tan biến......

“Cái.... cái đó.........” Tôi đây chỉ thử một chút rồi sẽ trả lại ông... Nhất định vậy...Ông phải nhớ nhắc nhở tôiđó....

Đoạt lấy chiếc vòng trong tay Vô Ngôn. Hừ, Đông Phương Cửu tưởng có thể tranh cướp đồ với tôi sao. Nằm mơ!

Oa kaka, vui quá! Thiệt vui ghê! Thật đẹp nha! Tôi thích!......

Ôi chao, xem này, chiếc vòng này thật vừa vặn với cổ tay tôi nha!

Xem này, đây rõ ràng là ông trời chuẩn bị lễ vật cho tôi mà!

Vòng tốt phải được đại mỹ nữ đeo,đó làgiai thoại từ xưa nha!

Khư khư, vật này thật nhiều màu sắc ghê! Xem, vật này đỏ rực, càng làm tôn thêm vẻ trắng nõn của tay tôi nha! Aha ha ha......

Không, không đúng! Rõ ràng vừa rồi cái tôi cầm chính là chiếc vòng xanh biếc mà?! Làm sao lão hồ ly Vô Ngôn lại lừa gạt tôi, lại lén

‘đánh tráo’ chiếc vòng hòng đùa giỡn tôi! Hay cho cái loại gian thương ông! Bàđây liều mạng với ông!

“Vô Ngôn!” Tức rồi nha!

Tuy rằng sắc đỏ thẫm càng làm cho tôi thích, nhưng mà... nhưng mà không nên thừa dịp này ép giá, càng phải giảm chút chút mới được! Hắc hắc.

Ánh mắt Vô Ngôn không che giấu nổi vẻ hưng phấn cùng vui vẻ, thanh âm của hắn có chút kích động: “Công chúa gọi Vô Ngôn, không hiểu có chuyện gì?”

“Ông — bịp bợm!” Tôi ngẩng cao đầu, lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc chỉ trích gian thương, “Rõ ràng là chiếc vòng xanh biếc, thế nhưng giữa ban ngày ban mặt ông lại đánh tráo!”

Ôi, đau! Ai?!... Vân... Vân...Vân tiên nhân... Tôi trừng mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm

Vân tiên nhân, nhất thời quên mất đau đớn trên

cổ tay.

Đôi mắt màu bạc của Vân tiên nhân lần đầu tiên có thần thái, đẹp quá......

“Âu Dương huynh, bổn vương cho rằng nếu ngài không buông Tiểu Lăng nhi ra, cổ tay của nàng có thể sẽbị phế bỏ.” Đôi đồng tử đen thẫm của Đông Phương Cửu xẹt qua một tia sát khí.

Âu Dương Vân giật mình, buông Thượng

Quan Lăng ra.

“Ui......” Thật sự đau quá, bàn tay Vân tiên nhân cũng thật mạnh mẽquáđi.

Vừa lúc đó, ‘Thần chỉ’ giáng xuống.

Vô Ngôn đứng giữa Thần Chỉ đài, gió nhẹ lướt qua, tóc đen tung bay, nhẹ nhàng phất phơ tựa tiên giáng trần.

“Cung nghênh — vương phi!”

Nói xong xoay người, đối mặt......

Quỳ xuống. Quốc sư Ngôn quốcthi hành nghi lễ tối cao với quân chủ.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 30

Tuyển phi kinh biến, kẻ trốn người bắt

Chuyện quái lạ nhất trên đời, không phải một ngày bỗng nhiên bạn trúng số năm trăm vạn, mà là một người nào đó cầm tờ vé số trúng năm trăm vạn giơ ra trước mắt bạn, và nói: Mau mau nhận lấy đi chứ.

Khi nhìn thấy lão cáo già Vô Ngôn này quì gối trước tôi mà tung hô ‘Cung nghênh vương phi’, tôi thật sự choáng váng.

Thứ nhất, tôi thế nào cũng không nghĩ tới, Vô Ngôn dám giở trò quỷ với tôi, vương phi trời chọn chó má kia không ngờ lại là tôi.

Thứ hai, dù gì thì gì tôi cũng sẽ không đồng ý làm vương phi, cho dù tôi rất có thiện cảm với Vân tiên nhân, nhưng thiện cảm có thể đơn thuần là tình hữu nghị, hay cũng chỉ là tán thưởng mà thôi. Hoặc là, thiện cảm của tôi dành cho Vân tiên nhân nằm giữa hai cái này! Nhưng nói chung, tôi không thuộc về nơi này, sớm muộn gì cũng phải quay về, nhất định rồi sẽ trở về, tôi không phải vương phi, lại càng không muốn trở thành vương phi.

“Ta nghĩ quốc sư Vô Ngôn chắc chắn là lầm lẫn ở đâu rồi, bổn cung tuyệt đối không thể là vương phi.” Gặp biến không sợ, tôi sắp xếp lại suy nghĩ, cười điềm tĩnh. Dường như thấy trong đôi mắt bạc của Vân tiên nhân phút chốc tối sầm lại, lòng tôi cũng không được thoải mái, dù gì cự tuyệt dứt khoát như vậy, nhất định gây tổn thương cho hắn. Nhưng, tôi thực không còn lựa chọn nào khác.

“Vương phi nói sai rồi, vương phi trời chọn của Ngôn quốc làm sao lại sai được chứ.” Vô Ngôn không một chút kinh ngạc, cười rất khoái chí.

Đôi mắt đen thẳm của Đông Phương Cửu lóe lên tia sắc bén, hắn lạnh lùng không chút khách khí nói với Vô Ngôn: “Quốc sư, tiểu Lăng nhi đã sớm bằng lòng làm vương phi của ta rồi, cho dù trời có chọn để làm vương phi Ngôn quốc ngươi, cũng đã là chậm một bước!” Đông Phương Cửu không chút khách khí.

Chắc xỉu quá~ Tôi ưng thuận khi nào chứ? Rõ ràng chúng tôi chỉ là hợp tác, hợp tác thôi! Haizzz! “Đông Phương Cửu, ngươi —” Đừng có nói lung tung nha! Có điều, không đúng, như vậy cũng coi như một lý do để cự tuyệt. Tôi rốt cuộc có muốn vạch trần Đông Phương Cửu đang nói dối hay không đây?!

“Có bằng chứng không?” Vô Ngôn cười ha hả nhìn Đông Phương Cửu.

“...... Khụ......” Đông Phương Cửu xoay người đối mặt với Thượng Quan Lăng, nháy mắt ra hiệu, lại quay sang nói với Vô Ngôn:“Chẳng lẽ tiểu vương cùng tiểu Lăng nhi định chuyện chung thân mà còn phải được mọi người phê chuẩn sao?!”

Lời này của Đông Phương Cửu đúng là một ngòi nổ kích nổ trái bom đang chờ sẵn nãy giờ, trên Thần Chỉ đài đã bắt đầu hỗn loạn, tiếng thổn thức, tiếng xì xầm, thậm chí có cả tiếng cười nhạo khi xem kịch vui, hết đợt này đến đợt khác.

“Đúng vậy.” Một giọng nói thâm trầm, lạnh lẽo lại có cảm giác bức bách vang lên. Hiên Viên Tiêu không thèm đếm xỉa đến ánh mắt mọi người, trả lời câu hỏi vu vơ của Đông Phương Cửu.

Tôi và Đông Phương Cửu, cộng thêm lão cáo già Vô Ngôn, cùng lúc hóa đá, chỉ có Vân tiên nhân phản ứng nhanh chóng, lạnh lùng nhìn về phía Hiên Viên Tiêu, chờ câu nói tiếp theo của hắn.

“Thượng Quan Lăng là trưởng công chúa của Ngọc quốc, công chúa tuyển phò mã, đương nhiên là phải được sự chấp thuận của hoàng đế Ngọc quốc.” Tròng mắt vàng của Hiên Viên Tiêu long lanh đầy trí tuệ.

Ái chà, không nghĩ tới, tên thất phu Hiên Viên Tiêu này mà cũng có kế sách hữu dụng nha! Ha ha! Ân nhân của tôi! Tôi yêu anh! A ha ha ha! Ngất, lời nói vừa rồi coi như không có nói nha! Ai mà thèm yêu hắn! Vậy không phải đồ ngốc hay sao!

Ách...... Xin lỗi Sở Sở, tôi không phải cố ý......

“Hôn sự của bổn cung, dĩ nhiên phải được Ngọc đế chấp thuận, bổn cung không thể, cũng không có quyền tự ý quyết định.” Tôi nhìn Vô Ngôn, đặc biệt chân thành giải thích cho hắn nghe, tôi cũng tỏ vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

“Bổn vương sẽ đích thân viết thư cho Ngọc đế, thỉnh công chúa về tiểu các nghỉ ngơi trước.” Giọng nói của Âu Dương Vân tựa như âm thanh thiên nhiên bay tới, vẫn không có một chút cảm xúc nào, nhẹ nhàng điềm đạm, thực hợp với lễ tiết, rất là chu toàn.

Ngẩng đầu nhìn về phía Vân tiên nhân vừa đi khuất, rất muốn giải thích rõ ràng, nhưng lại bị nghẹn lại trong họng không thốt nên lời. Haizz, cự tuyệt thì cũng đã cự tuyệt rồi, rõ ràng như thế, còn muốn giải thích cái gì nữa đây?! Không biết là càng bôi thì càng đen ư.

Một giờ sau, vương cungNgôn quốc, trong tiểu các của Thượng Quan Lăng.

“Sở Sở, thu xếp xong chưa?”

“Rồi......” Thượng Quan Sở Sở có chút phân vân, hỏi: “Lăng nhi, chúng ta thật sự ra đi không từ biệt sao?” Như vậy dường như không được tốt cho lắm.

“Đúng.” Nếu nói ra còn có thể đi được sao?! “Nếu như vậy, Ngọc quốc chúng ta không

phải sẽ trở thành kẻ địch với Ngôn quốc ư?”

Thực ra, Âu Dương Vâncũngkhông kém chút nào, tại sao Lăng nhi lại không cân nhắc hắn chứ? Thượng Quan Sở Sở không biết tại sao thế nhưng cũng rất hy vọng Thượng Quan Lăng có thể bằng lòng hôn sự này, không chỉ là chuyện có lợi đối với Ngọc quốc, mà hình như cũng là chuyện tốt đối với bản thân cô ấy mà.

“Cái này.... cũng không còn cách nào khác!” Tôi quay đầu nhìn Sở Sở, hỏi một cách khó hiểu: “Sở Sở, tỷ sẽ không hy vọng muội ở lại đảo quốc tứ phía đều là biển sớm muộn gì cũng có thể bị Hiên Viên Tiêu nhà tỷ thâu tóm đó chứ?!” Tôi vừa cúi đầu tiếp tục thu dọn các vật dụng của mình, vừa tiếp tục nói dông dài: “Muội với Âu Dương Vân này hoàn toàn không biết gì về nhau, làm sao có thể gả cho hắn được! Hơn nữa...” Hơn nữa tôi không phải người thế giới này, sớm muộn gì cũng phải về nhà hưởng phúc, ai lại muốn làm cái chức vương phi vô tích sự này chứ?! Đáng được mấy đồng nhân dân tệ?! Có thể đổi lấy du thuyền biệt thự BMWs hay sao?! Dẹp!

“À......” Thượng Quan Sở Sở không nói thêm gì nữa. Không hiểu nhau, sau khi cưới có thể từ từ tìm hiểu được mà......


Vương cungNgôn quốc, trong tẩm cung của

Âu Dương Vân.

“Vương, có tính toán gì không?”

“Bổn vương phải xuất cung một chuyến, mọi chuyện trong cung trong hai ngày này làm phiền vương thúc.”

“Vương muốn dùng cách riêng giữ công chúa lại sao?” Vô Ngôn cười giảo hoạt, phân nửa là trêu đùa hỏi:“Vương, không sợ sau này công chúa sẽ oán trách sao? Không, không, là vương phi! vương phi Ngôn quốc ta! Ha ha...”

“Vương thúc — đủ rồi!” Âu Dương Vân đập bàn đứng lên, có chút tức giận, “Bổn vương thực sự kính trọng vương thúc, cũng không phải vì thân phận quốc sư, hy vọng vương thúc có thể hiểu rõ!” Con ngươi bạc không còn gợn sóng, nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.

“Thần — hiểu rõ.” Vô Ngôn chậm rãi bước đến bên cạnh Âu Dương Vân, khom người cúi đầu. Hắn nở nụ cười, là nụ cười hài lòng. Bởi Âu Dương Vân những khi ở riêng với hắn, đều tự xưng là ‘vương’. Ngôn quốc cần một hoàng đế như vậy, mới có thể thống nhất được tứ quốc.


Ngôn quốc Vân Kinh, Tiên Nguyệt phường. “À, Bích Quân chủ tử, lần này ngài trở lại

sớm thật.” Tiên Tiên sau khi thi lễ rất biết điều không tiến lên, đứng cách Bích Quân xa hai trượng, nịnh nọt vấn an.

“Ừ.” Bích Quân trả lời giọng lãnh đạm.

“Chủ tử lần này vẫn còn muốn chờ ai sao?” Đôi mắt đỏ sậm của Bích Quân thoáng hiện

chút sát ý, toàn thân toát ra hàn khí, khiến cho tú bà Tiên Tiên lập tức quỳ gối xuống đất.

“Chủ tử, chủ tử xin tha cho nô gia lần này, nô gia không dám nói lung tung nữa!” Tiên Tiên trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Không có lần sau, bằng không — lưỡi sẽ không còn đâu.” Bích Quân đứng dậy rời đi.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.