Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 3104 chữ

Kính koang ….!! Kính koang…!! –Tiếng chuông cửa nhà hắn reo liên hoàn , rõ mồn một giữa đêm mưa ^^

Hắn chạy vội xuống cầu thang , cầm trên tay cây dù rồi ào ra cửa . Gương mặt vui hơn hội .

- A !! Bác …. How are you ?? – Hắn niềm nở , không có tí gì gọi là lạnh lùng hết (^^v)

- You cái gì mà you ?? Không mời bác vào nhà à ??-Bác yến cốc đầu hắn

- Auz ~>” Bác yến theo hắn vào nhà . Vừa mới bước vào, hắn đã lắp bắp hỏi :

- Bác..Yến..!! Bác rảnh…không…?

- Làm gì….??Nói gì nói nhanh ,bác còn về cho con Ti Hoa uống thuốc .

- Hơ…sao bác biết …con có chuyện …nhờ thế ??

- Nhìn cái mặt mày là biết !!

- Hì !! Bác theo con lấy thuốc đi rồi con nói bác chuyện này!!

- Hừ..nhìn cái mặt mày bác nghi lắm nhá !!

Sau khi hắn đã lục tung cái tủ thuốc rồi đưa cho bác Yến vỉ thuốc hạ sốt ,hắn lập bập nói :

- Bác Yến yêu dấu !!Cháu nhờ bác cái này nhá …

- Umh`….!!

- Chả là con osin nhà cháu… nó dầm mưa nên sốt cao !! Cháu tính thay đồ cho nó nhưng mà ... nhưng mà … - nói tới đây , hắn bắt đầu đỏ mặt

- Nhưng mà cháu sợ, cháu là con trai mới lớn nên cháu ngại lắm chứ gì ?? – Bác yến nhái giọng hắn rồi tiếp :

- Thôi !! Mau đưa bác lên phòng nào !! Dầm mưa để lâu coi chừng vô phổi thì chết !!

- Vâng ạ !! – thật là lễ phép

Hắn dẫn bác Yến vào phòng nó :

- Cô bé dầm mưa lâu chưa ??

- hình như 6 , 7 tiếng đồng hồ rồi bác – Nói một cách bình thản như không có chuyện gì

- Cái gì ??? Mày muốn con bé chết hả??Mau ra ngoài để bác thay đồ cho con bé mau !! –Bác yến quát ầm lên rồi đủn hắn ra ngoài cửa.

Bác với lấy bộ quần áo trong cái ba-lô của nó rồi mặc đỡ vào . Bác Yến rờ nhẹ vào trán nó rồi khẽ lắc đầu . Bác mở của đi ra ngoài .

- Quân !!

- Vâng !!

- Cô bé sốt cao lắm .Sao cháu không gọi bác sĩ ??

- Haizz…cháu có gọi cho ông bác sĩ nhà cháu mà chả thấy ông ấy bắt máy.

- Ai??Ông bác sĩ “ già còn ham hố “ á ??

- Hơ..hơ… cháu không biết !! Hình như chỉ có bác mới gọi ổng là vậy !! (=.=”)

- Ông già ấy thì chán lắm !! Thôi , bác về , không con Ti hoa mong . cháu nhớ những lời bác dặn nhá

- Vâng .

- Trước tiên……..Sau cùng……Đấy…nhớ chưa ??

- Vâng ..cháu nhớ rồi…có gì cháu gọi cho bác .

Hắn tiễn bác Yến ra cổng rồi khóa cửa lại . Hắn vào phòng nó . Rờ nhẹ trán nó lần nữa :

- Vẫn cứ nong nóng nhờ !! – Lấy cái chăn đắp lên tận cổ cho nó .

Hắn chạy về phòng lấy cái máy sấy tóc . Cắm vào ổ điện rồi ngồi lên giường sấy tóc cho nó .

Hồi tưởng của hắn

[Bác yến] : Con nhớ trước tiên là lấy chăn đắp thật ấm .Rồi dùng máy sấy sấy khô tóc cô bé . Không thì sốt nặng hơn đấy

[ hắn ] : Yes sir !! -

Kết thúc hồi tưởng

------------------------

Hắn đang sấy tóc cho nó . Bàn tay hắn luồn nhẹ vô từng lọn tóc nó.Mùi thơm từ mái tóc nó cứ phảng phất quanh hắn làm hắn cảm thấy thật ấm áp – Một mùi hương quen thuộc

Hắn cảm thấy nhớ Thủy Băng – Người con gái đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng hắn yêu .

Thủy Băng cũng có những nét rất giống với nó . Đó là điều hắn nghĩ.

Thủy Băng cũng có mái tóc dài và hương thơm đặc biệt xuất phát từ chính mái tóc.Chính mùi hương này làm hắn cảm thấy quen thuộc .

Nhưng dường như cảm giác này có phần khác . Hắn không biết nó có thêm cái gì mà hình như khiến cái vật đang nằm trong lồng ngực bên trái hắn rung lên nhè nhẹ thì phải .

Cảm giác chắc gì đã đúng??

Cảm giác chắc gì đã sai ??

Những lọn tóc mềm mượt và thêm cái “khang khác” từ mái tóc nó cứ khiến tim hắn đập nhẹ nhàng

Ngồi sấy tóc cho nó mà hắn cứ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nó .

Nó cũng đáng yêu chứ nhờ .

Khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con . Làn da trắng hồng tự nhiên làm ửng hồng đôi má phúng phính . Đôi lông mày cong vút và dài làm đôi mắt nó to và rất trong sáng .

ð nói tóm lại là nó không đẹp nhưng dễ thương . ( trích nguyên văn những lời hắn nghĩ )

Tự nhiên hắn đỏ mà không biết tại sao . Có phải là tại vì nó .

Bỗng hắn tự lấy tán tán vào mặt mình một cái rõ đau =.=” :

- Mình điên thật rồi . Sao lại nghĩ con bé này giống Thủy Băng chứ . Sao giống được ?? Thủy Băng của mình tất cả mọi thứ đều hoàn hảo .Từ tính tình đến việc nấu ăn …Mọi thứ đều giỏi . Còn con bé này không biết nấu ăn thế nào chứ tính tình thì nhí nhố như con nít ( nhìn lại mình đi , Cũng loi choi mà nói ai ??)

Nhắc đến Thủy Băng là hắn lại đau nhói ở tim . Nét mặt hắn trông sầu đời kinh khủng . Hắn bắt đầu nhớ lại . Nhớ lại cái ngày hôm đấy .Cái ngày mà đã làm hắn thay đổi hoàn toàn về tính tình cũng như mọi thứ . …..

Hồi tưởng 2 năm về trước

Vào một ngày No-el cách đây đúng 2 năm . Tuyết rơi phủ kín mặt đường . Trời rét căm nhưng các cặp tình nhân vẫn khoác vai nhau đi trong niềm hạnh phúc .

Cách con đường nhộn nhịp đó không xa . Tại một nhà hàng sang trọng mang tên “ restaurant love“ cũng nhộn nhịp người không kém.

Nhà hàng này chỉ mở cửa vào những dịp đặc biệt và chỉ đón tiếp các cặp couples vào thôi .

Hôm nay là No-el nên nhà hàng chơi một bản nhạc dành tặng riêng cho các đôi tình nhân đang yêu nhau và đang có mặt tại nhà hàng này.

Bản nhạc thật hay , thật có ý nghĩa .Bản nhạc này mang tên “ the roses for me , my love“ .Bản nhạc được sáng tác từ nhạc sĩ Cheery _ candy từ rất lâu và đến giờ vẫn được lưu truyền .

Không khí hiện tại ở nhà hàng đang rất lãng mạng .Bỗng có tiếng hét từ một người con trai :

- Em nói cái gì ?? Tại sao lại như thế hả ??

- Em xin lỗi . Em thích anh nhưng em không thể đến với anh .Vì vậy chúng ta chia tay đi .-Cô gái nói với giọng bùn bã nhưng rất cương quyết

- Em nói em thích anh thì sao lại chia tay .Tại sao lại không thể đến với anh .

- Em xin lỗi…!!! Anh đừng hỏi em nữa…!!Chúng ta chia tay thế thôi ….!!! Tạm biệt anh !! – Cô gái hét lên rồi cầm giỏ xách chạy ra ngoài nơi có một chiếc xe hơi cực sang trọng đang chờ cô ấy

Người con trai như chết đứng vì cảnh tượng này . Thế là hết , mối tình đầu thanh mai trúc mã từ khi 2 người còn bé tí đã tan vỡ .Cô gái đã có người mới – Đó là những điều chàng trai ấy biết.

-----------------------------

Trong đêm giáng sinh , đáng ra là ngày hạnh phúc đối với tất cả mọi người nhưng đối với chàng trai lại là ngày đáng ghét nhất .

Sau khi đã nốc hết bao nhiêu rượu trong quán Bar và vất vưởng trên đường .Cuối cùng hắn cũng về nhà trong trạng thái say khướt.

Bố mẹ hắn lo lắng hỏi nhưng hắn chỉ lắc đầu và lên phòng

Gọi điện thoại cho cô gái nhưng không có ai bắt máy . Đã khuya, 12 h đêm rồi chứ ít chứ.

Chàng trai bực tức gọi điện cho thằng bạn để nhờ điều tra thêm về cô gái và để nghe một tràng chửi vì tội phá giờ thiêng của người bạn :

- Kiệt , mày điều tra cho tao thêm về Thủy Băng xem cô ấy đang đi đâu

- Ớ …Không đi chung cùng với đại ca sao??Mà đại ca uống rượu à??

- Nói nhiều , mau điều tra cho tao

----------------------

Và sau khi nghe được kết quả điều tra của Kiệt , chỉ trong một đêm hắn đã là con người hoàn-toàn-khác . Hắn lạnh lùng chỉ vì không muốn thích một-ai-nữa . Hắn đập phá tất cả mọi thứ và quyết định về Việt Nam để thay đổi tất cả.

----------------------

- Đại ca…theo thông tin em biết thì gia đình nhà Thủy Băng đã mất sau một vụ tai nạn cách đây đúng một tuần .Thế đại ca không biết à ??

- ……

- Cô ấy đã được một người bảo trợ đi qua Úc và sinh sống luôn bên ấy .Chuyến bay khởi hành lúc 1h đêm và sẽ bay trong vòng 5’ nữa ….Và nghe nói gia đình bảo trợ cô ấy có một người con trai cũng bằng tuổi đại ca và hắn ….cũng rất đẹp trai….

Cạch…hắn làm rơi chiếc điện thoại xuống đất …..Ừ thì hắn biết gia đình cô gái hắn thích gặp nạn nhưng hắn hoàn toàn không biết có người bảo trợ cho cô ấy đi Úc….

Nhưng chỉ vì vậy mà chia tay sao ???

Kết thúc hồi tưởng

- Nước…nước….. _ tiếng reo vô thức của nó vang lên kéo hắn về thực tại . Hắn nói :

- Gì ?? Cô nói gì nói lại tôi nghe coi .Tôi không nghe thấy =.=”

- Nướ…..c ….. _ tiếng nghe rất là bi ai

- À….nghe rồi…chờ tôi tí nhá…tôi lấy liền !!!

Hắn chạy xuống bếp lấy nước cho nó rồi chạy một mạch lên phòng

Hắn đưa ly nước trước mặt nó :

- Này!! Uống đi ! –Trông rất tự hào

- …..

- Ơ…chết !!Quên mất…Con bé này nó đang ngất sao uống được ??

- Nước…..nước !!

- Biết rồi …biết rồi …!!Nước đây…Cô không tỉnh lại sao uống hả ?? – hơi cáu rồi

- Nước…nướ….c….!!

- Chời ạ…nước …nước hoài…nè…cô không dậy sao uống hả??

- Nư…ớ…c….- giọng của nó khàn khàn đầy mệt mỏi .

Hắn chả biết làm sao bây giờ nữa,vò đầu bứt tóc mãi mà chả biết làm sao để cho nó uống nước trong khi nó đang ngất thế này nữa .Cuối cùng một cái bóng đèn lóe sáng trong đầu hắn

. Nhưng hắn khựng lại vì một lý do ….

- Không được ….dùng cách này để cho nó uống nước thì …..chết mất... không được …sao giờ ??Ngay cả đến Thủy Băng mình cũng chưa từng …làm sao có thể–Hắn đang phân vân không biết làm thế nào.Vì cái cách này coi bộ hơi nguy hiểm,tàn một phần đời trai của hắn không biết chừng

- Nước….nứ…ơ….c…

Cái tiếng kêu của nó như một động lực vô hình thúc đẩy hắn thực hiện cái “ sáng kiến “ hắn vừa đề ra .

Hắn muốn cho nó uống nước nhưng bằng cách này thì thật không dám làm….nhưng …

- Nướ…c…nước….

Nghe cái tiếng nó thảm thiết thế hắn cũng không đành lòng . Hắn tự cổ vũ chính mình bằng….một tán vô mặt mặt :

- Không sao ….không sao…cái này không có tội đâu ,cái này chỉ là giúp người…mà giúp người thì không có tội …..Hức….đành vậy thôi….

Sau cái màn tự hỏi tự trả lời ấy ,cái mặt hắn nhăn hơn bao giờ hết .

Hắn đau khổ cầm cái ly nước vừa mang lên cho nó rồi đưa lên miệng mình …

Rồi hắn từ từ tiến đến bên giường nó.Lấy một tay chống làm điểm tựa rồi dần dần kề mặt mình lại gần mặt nó => truyền nước

Thình thịch….thình thịch…..

Tiếng tim hắn đập dồn dập .Mặt hắn càng ngày càng đến gần mặt nó.Môi hắn càng ngày càng sát môi nó.Và…..cuối cùng môi hắn đã chạm vào môi nó.

Hắn như ngừng thở.Những mạch máu trong cơ thể hắn cứ rung bần bật lên .

Cuối cùng do tim đập mạnh quá nên hắn đã ngẩng mặt lên và không ngừng lấy tay chùi miệng , mặt đỏ lên :”(

- Sao kì vậy chời…..??Tự nhiên lại thế này….??Sao tự nhiên hồi hộp thế này …??

Hắn cứ một tay đưa lên ngực vừa lẩm bẩm như thằng điên ngoài chợ . Hắn đi vô trong rửa mặt . Sấp sấp nước vô mặt cho tĩnh táo rồi trở ra .

Hắn lấy tay rờ nhẹ trán nó lần nữa . Cũng bớt nóng rồi nên hắn định về phòng ngủ .

Nhưng hỡi ơi…..ngay sau khi hắn vừa mới định quay đi thì nó đã nắm lấy tay hắn ( vô thức ) .Hắn giật thót . Một luồng điện chạy qua người hắn . Hắn nghĩ nó giả vờ xỉu nên quát nó cho đỡ ngượng =.=” :

- Ya`…con bé này.Dám giả vờ hả.Lại còn nắm tay mình nữa.Buông ra mau .

- Lạnh…quá….tôi…lạnh…..- nó nói và siết chặt tay hắn hơn

- Lạnh…??Bộ cô ngất thật hả ?? (_ _”)Xin lỗi tôi tưởng cô giả bộ-Hắn biết xin lỗi hả chời

Nắm tay nó.Tay nó lạnh thật.Hắn chạy qua phòng lấy thêm chăn đắp cho nó.Nhưng nó vẫn không ngừng kêu lạnh.

Cuối cùng suy nghĩ mải hắn cũng quyết định là….

Hắn nhảy lên giường nó. Kéo nó quay mặt vào mình rồi ôm nó vào lòng , tim hắn lại một lần nữa đập thật nhanh

……Ngại ngùng…..

………….Hồi hộp……….

………………..Nhưng cũng có cái gì vui vui …………………

……………………….Nhen lên trong lòng hắn……………………..

Hắn cứ ôm nó vào lòng .Và quả nhiên nó đã không kêu lạnh nữa.

…….Và hôm ấy …...

……hắn ngủ rất ngon……

………..Chỉ vì nó…………

………..Nhờ nó………….

………..Đem lại cho hắn………..

………….một cái cảm giác……..

…………………. Bình yên………………

………Không còn nhớ đến Thủy Băng nữa………

…………..Mặc dù…….nó chả làm gì…………….

Tiếng mưa bên ngoài hòa lẫn với nhịp tim bên trong của cả hai con người . Nên mặc dù trời có thật lạnh nhưng họ vẫn cảm thấy thật ấm áp ….

-----------------------

Sáng .

Ánh nắng lên len lỏi qua những kẽ lá và hắt lên khuôn mặt hắn.Hắn lấy tay rờ trán nó :

Phù….hết nóng rồi….!!Thôi…Đi nấu cháo cho nó ăn…

Hắn về phòng vệ sinh cá nhận rồi đi xuống bếp….Gãi đầu mãi mà vẫn chả biết nấu cháo thế nào….

“ Thôi cứ nấu đại cho xong vậy , mất công nó tỉnh dậy lại không có “

Vậy là hắn đi lấy nồi nấu cháo và bắt đầu vật lộn với cái bếp.

------------>> ~ nửa tiếng sau đó ~ < Hiện tai hắn đang ngồi vắt vẻo trên ghế và…lau mồ hôi rồi tự nói một mình :

Sụp….sụp…..ôi ngon quá …..mấy ngày nhịn đói ăn mì gói cũng thấy ngon…sụp…sụp ?! Mà sao cháo thơm thế nhờ?? Đến mình còn thèm đây này . Sao bác Yến nấu cháo ngon thế không biết ?!

Hức…thì ra là hắn không nấu được nên đành qua nhà bác Yến xin cháo thế mà cứ tưởng….

Hắn bưng bát cháo lên cho nó .Nó vẫn chưa tỉnh nên hắn quyết định lấy quyển an-buml nó để trên bàn ra coi .

Hắn phì cười vì những tấm hình của nó.Những tấm ảnh trông ngộ lắm.Phần đầu thì chụp lúc nó còn bé , càng về sau thì trông có vẻ lớn hơn.

Điều làm hắn chú ý là hồi nhỏ cho tới bây giờ tấm nào nó cũng chụp rất ngộ nhưng cũng hay hay ^^~

Tấm thì nó chu chu cái mỏ , có tấm thì nó đang phồng mặt , tấm thì đang lè lưỡi…..Nhưng cái nào cũng đáng yêu hết :”>

Hắn nhẹ nhàng rút trong cuốn an-bulm một bức hình –Một bức hình nó đang làm xấu nhưng trông rất xinh rồi nhét vào túi quần . Cái mặt trông rất gian >

Đúng lúc ấy thì nó tỉnh lại.Xoa xoa cái đầu nó tự hỏi :

- Ôi mình đang ở đâu đầy ??Thiên đàng hay địa ngục??

- Đang ở nghĩa địa chờ mai táng thưa cụ !! – Hắn vẫn ngồi trên ghế nói với cái giọng điêu

- AAAAA….!!!Mẹ ơi !!! Cậu chủ làm tôi hết hồn!!!! Dám hù tôi hả ?? – Nó hét toáng lên và lấy gối quăng vô ..mẹt hắn

- YA`…cô làm gì đấy…nể cô mới ốm nên tôi không thèm chấp nhá…..

Nó lấy tay dụi dụi mắt , Hỏi hắn :

- Sao tôi ở đây ?? Tôi nhớ tôi đi rồi mà?? AAAAAAA……!!Mà sao tôi lại mặc bộ quần áo này??Hôm qua tôi mặc cái áo khác cơ mà!!AAAAAAAAAAAAAAA…..Chả lẽ…..

Nó chưa kịp nói hết thì hắn đã bịt miệng nó lại rồi đau khổ giãi thích cho nó nghe chứ không thì sập nhà .Cuối cùng nó đã hiểu.Hắn kêu nó vệ sinh cá nhân rồi bưng cho nó tô cháo bắt nó ăn rồi đi uống thuốc.Xong rồi hắn phi qua phòng hắn nằm ngủ ngon ơ.

.

.

.

Tầm 3h chiều , sau khi nó đã ăn uống và tắm rửa.Nó bỗng nảy ra một ý định :

- Ngày mai mình sẽ đi học lại .

Ừ !! Nó sẽ đi học lại .Nó đã nghỉ cả hơn một tuần rồi mà . Nhưng đồ đi học ngay cả tới cặp , vở…nó cũng chả có.Nó lục trong cái ba-lô của nó thì nó mới biết nó vẫn còn cái ví tiền,không nhiều lắm so với số tiền tiêu vặt của nó hồi trước nhưng cũng đũ mua bao nhiêu đồ để vô học

Đi một mình thì chán quá , cứ như con điên mới xuất viện ấy nên nó quyết định rủ hắn theo .....

---------------

liệu hắn có đi không.???Mà đi thì sẽ ra sao.....

Bạn đang đọc Chỉ Cần Cái Gật Đầu của Cheery_Candy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.