Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món quà sinh nhật! (1)

Phiên bản Dịch · 1626 chữ

Chương 55: Món quà sinh nhật! (1)

"Khiến Chu tiên sinh và Tạ tiểu thư chê cười rồi, tiểu tử Trương Tước, không biết có phải đã làm chuyện gì không nên làm không?"

Trương Huy cười hỏi, ánh mắt lại hung hãn nhìn vào Trương Tước.

"Cái đó thì không có, chỉ là có lẽ có chuyện gì đó với vị Tô tiểu thư này."

Chu Dương không biết phải làm sao chỉ cười.

Giữa Trương Tước và anh thực sự không có mâu thuẫn gì, cũng không có phát sinh xung đột nào.

Hơn nữa, Trương Huy cũng là một người quen lâu năm của Chu Dương, anh tự nhiên sẽ không nói dối, khiến Trương Tước phải chịu trừng phạt nào đó .

Loại chuyện như thế, không phải là điều anh sẽ làm ở tuổi này.

“Vậy thì tốt.”

Trương Huy thở ra một hơi dài, cục đá trong tim ông ta cũng được đặt xuống.

Ông ta chỉ sợ Trương Tước đụng đến Chu Dương, khiến Chu Dương giận cá chém thớt với ông.

Nếu như thế, đối với mĩ phẩm Mĩ Tư, nhất định sẽ nảy sinh ảnh hưởng rất không có lợi, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa và lợi ích của mĩ phẩm Mĩ Tư.

Tuy nhiên, khi Trương Huy thấy Trương Tước vẫn như trước bộ dạng không phục, ông ta liền tức giận.

“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không nhanh cút đi! Cứ chỗ này làm mất hết thể diện, về nhà tao sẽ dạy dỗ lại mày."

Thấy người ta dạy dỗ con trai, thành thật mà nói, Chu Dương có chút ghen tị.

Nếu căn cứ theo thông lệ bình thường, anh và Tạ Linh Ngọc đã kết hôn được ba năm, như thế nào thì cũng nên có một đứa con rồi.

Nhưng vì anh đến ở rể nhà họ Tạ, cho nên chuyện này mới bị chậm chạp không có kết quả.

Nghĩ đến điều này, Chu Dương không thể không cảm thán.

Chẳng mấy chốc, bữa tối sinh nhật chính thức bắt đầu.

Sau khi MC giới thiệu xong chủ nhân buổi tiệc, tất cả ánh sáng trong sảnh Bồng Lai lập tức tắt hết.

Sau đó, một ánh sáng nhỏ màu vàng được phát sáng lên từ bên trong cầu thang.

Ngay lập tức có càng nhiều bóng đèn vàng nhỏ xoay quanh cầu thang có tay vịn xoay tròn phát sáng.

Mà trong đó, có một cô gái nhỏ toàn thân mặc màu vàng ngỗng bước chầm chậm xuống cầu thang.

Mượn ánh đèn mờ nhạt, Chu Dương chỉ có thể mơ hồ thấy đại khái dáng vẻ của thiếu nữ.

Mặc dù không biết rốt cuộc trông như thế nào, nhưng thân hình rất không tệ, mảnh khảnh, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

"He he, Tiểu Hân đẹp lắm, không cho phép anh nảy sinh bất kỳ suy nghĩ kì lạ nào với cô ấy!"

Chu Dương đang nhìn thẳng về phía trước, mà giọng nói của Tô Hiểu Manh bất thình lình vang lên.

Ngay sau đó, Chu Dương cảm thấy một sự mềm mại truyền đến cánh tay anh.

Cúi đầu nhìn xuống, Chu Dương phát hiện ra không biết Tô Hiểu Manh từ khi nào lại kéo tay anh

lên.

"Tôi không có hứng thú với một cô gái nhỏ tuổi như vậy."

Chu Dương rút tay ra, cười nhẹ.

Thực tế không cần Tô Hiểu Manh nói, Chu Dương cũng sẽ không có nảy sinh bất kỳ ý nghĩ kì lạ nào.

Dù gì đối phương cũng chỉ có mười mấy tuổi, đều không biết có trưởng thành hay chưa.

"Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã đến bữa tiệc sinh nhật của tôi."

Tiểu Hân nhìn về phía khán giả dưới sân khấu đưa ra một lời chào nhẹ nhàng, tư thế rất thanh lịch, giọng nói càng thêm mềm mại.

Tiếp theo, không có gì hơn chính là một thứ thường gặp tại các bữa tiệc sinh nhật.

Cảm ơn cái gì, mong muốn cái gì...

Đối với mấy cái này, Chu Dương không có chút hứng thú nào cả.

Trong lúc rảnh này, Trương Huy tìm đến Chu Dương, thảo luận về các vấn đề tiếp theo của dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa, tìm hiểu về bước chuẩn bị tiếp theo của công ty Danh Dương, trong lòng cũng an tâm đi không ít.

"Này, sắp phải tặng quà rồi, các người đã chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Tiểu Hân?"

"He he, tôi đã sớm chuẩn bị rồi, lần này, tôi đặc biệt chọn một đôi bông tai Phỉ Thúy, cái này tôi đã mua từ cửa hàng Phỉ Thúy Hiên, Tiểu Hân nhất định sẽ thích nó."

"Thô tục! Thô tục không chịu được! Phỉ Thúy cái đồ phổ thông như vậy làm sao có thể xứng với Tiểu Hân được? Lần này tôi đã chi rất nhiều tiền để tìm một mảnh san hô đỏ, Tiểu Hân nhất định sẽ thích nó."

Một số người tụ tập lại với nhau thì thầm thảo luận, trên mỗi khuôn mặt đều là biểu cảm tự tin.

"Hiểu Manh, cậu chuẩn bị món quà gì?".

Lúc này, Hoan Hoan cũng nhìn sang Tô Hiểu Manh, tò mò hỏi.

"He he, tôi tự may một túi hương, Tiểu Hân nói bất kể tôi tặng gì, cô ấy đều sẽ thích nó."

Tô Hiểu Manh đắc ý nói, từ trong túi lấy ra một cái túi thơm, đặt biệt bày ra trước mặt mọi người.

Chỉ nhưng mà, sau khi Tô Hiểu Manh lấy túi thơm ra, đột nhiên thu hút một trận cười vang.

Không chỉ là Hoan Hoan, mà những người khác cũng cười vang.

"Đây là món quà Tô Hiểu Manh câu chuẩn bị à, cái này cũng quá mất mặt rồi đó?"

“Chính vậy á, bản thân tự may, cái này cũng quá xấu rồi, ngay cả là cho ăn xin, sợ rằng người ta cũng không cần."

"Hiểu Manh, cậu vẫn nên chuẩn bị một món quà mới đi, nếu để Tiểu Hân biết rằng cậu tặng cô ấy một thứ xấu xí như vậy, cô ấy nhất định sẽ tức giận."

Một số người nét mặt coi thường, mỗi người đều

đặt món quà do bản thân chuẩn bị ở vị trí nổi bật, so sánh với món quà của Tô Hiểu Manh, sự phân biệt cao thấp quá rõ rệt.

"Đúng rồi, Tước thiếu gia, cậu chuẩn bị món quà

gi?"

Lực chú ý của mọi người lại đến trên người Trương Tước.

Trương Tước với tư cách là một người rất có địa vị trong mọi người, món quà của cậu ta tuyệt đối phi thường.

"Hừ! Các người phải xem cho kĩ vào, đây là món quà tôi đã chuẩn bị!"

Trương Tước cười lạnh lùng, từ trong lòng cẩn thận rút ra một cái hộp gỗ, chỉ là cái hộp gỗ này trông hơi cũ.

"Đây là cái gì, sẽ không phải là một mảnh gỗ mục nát chứ?"

Nhìn thấy cái hộp gỗ này, mọi người đều nghi ngờ, ngay cả Hoan Hoan cũng tò mò nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ. "Hừ! Cái thứ không có kiến thức, nhìn cho kĩ, cái này rốt cuộc là gì!"

Trương Tước khinh thường nói, sau đó mở thằng hộp gỗ, lộ ra thứ đồ bên trong.

Đột nhiên, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút sâu sắc, từng người một trong mắt phát sáng nhìn vào thứ trong tay Trương Tước.

Mà Chu Dương cũng tò mò, anh thăm dò nhìn qua, nhưng bất ngờ cũng bị thu hút lại.

Đó là một viên đá quý màu xanh thẫm đang nở rộ, nằm bên trong cái hộp gỗ cũ này, phát ra ánh sáng rực rõ mờ ảo.

"Hừ! Đây chính là Đại Dương Xanh! Cha tôi đã phải bỏ ra nỗ lực rất lớn mới tìm thấy nó."

Trương Tước dáng vẻ chấn động của mọi người, vô cùng đắc ý nói.

"Đây là một trận bảo thời Victoria, lần trước tôi nghe Tiểu Hân nói rất thích, tôi đặc biệt nhờ vả ba tôi, tuần trước mới cầm được đến tay, cái này chính là do ông chủ của cửa hàng Phỉ Thúy Hiên đem đến tặng.

Sau khi nghe lời giới thiệu của Trương Tước, mọi người thậm chí còn kinh ngạc hơn, mọi người đều để mê nhìn "đại dương xanh".

Mà Chu Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, đột nhiên nghĩ ra lúc đó khi đi mua quà cho Tạ Linh Ngọc và mẹ Tạ, tại cửa hàng Phỉ Thúy Hiên từng gặp Trương Huy, còn có quản lý của cửa hàng Phỉ Thúy Hiên

“Có vẻ như lúc đó bọn họ đang bàn về "đại dương xanh" này."

Nhưng Chu Dương còn chưa thoát ra khỏi ký ức của mình, Trương Tước đã đưa mũi nhọn chia về phía anh.

“Này, mày cùng đến với Hiểu Manh, mày có chuẩn bị món quà nào chưa."

Mọi người cũng tò mò nhìn Chu Dương, khuôn mặt mong chờ xem anh có thể lấy ra loại quà gì.

Chu Dương nghe thấy vậy, trong lòng lại có chút ngượng ngùng.

Trước khi đến đây, anh đã lo lắng về điều này, đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của người khác, bản thân không có chuẩn bị quà, thì thật hết sức thiếu lễ độ.

“Ha ha, đừng nói mày không chuẩn bị quà nha? Hay là nói, mày chỉ muốn đến đây ăn uống miễn phí?"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đại Gia (Bản Dịch) của Linh Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.