Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao Hùng!

Phiên bản Dịch · 1512 chữ

Chương 100: Cao Hùng!

" Ôi! Đúng là đại mỹ nhân! Xem ra tin đồn trước đây đều là thật !”

" Đương nhiên, chúng tôi nói không sai chứ, nếu hôm nay không đến, thì các cậu không có may mắn được chiêm ngưỡng rồi, haha!”

A, đáng tiếc cô ấy bị Cao Hùng nhìn trúng rồi, nếu không thì nói không chừng tôi vẫn còn một cơ hội!"

Mọi người nhìn thấy Trần Hân trong nháy mắt, lập tức trở nên phấn khích.

Đại học Đông Hải là trường đại học tốt nhất của thành phố Đông Hải, và xếp ở top 5 trên toàn quốc.

Một ngôi trường như vậy, thành thật mà nói, tất nhiên không thiếu người đẹp.

- Không nói đến khóa tân sinh viên này mà bất kỳ khoá nào trước đó đều có ít nhất mười mấy người dep

Ai lại không thích có nhiều người đẹp chứ?

Lúc này, trên sân khấu, Trần Hân kìm nén sự kích động, chăm chú vào từng động tác nhảy múa.

Chỉ là, ánh mắt cô, hướng về phía khán đài, dường như đang kiếm tìm gì đó.

Mặc dù Chu Dương từng nói sẽ đến xem màn trình diễn của cô nhưng đến giờ vẫn chưa thấy anh xuất hiện.

Trần Hân không trách Chu Dương, cô chỉ đang nghĩ rằng anh nhất định đã đến, và đang ngồi bên dưới, im lặng chăm chú nhìn cô.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Hân bỗng nhiên vui mừng, khiêu vũ càng nhẹ nhàng thanh thoát.

Lập tức cả đại lễ đường tràn ngập tiếng la hét chói tai cổ vũ cho Trần Hân Chẳng mấy chốc, điệu nhảy đã kết thúc.

Sau khi Trần Hân rời khỏi sân khấu, rất nhiều sinh viên không nỡ, ánh mắt họ vẫn luôn dõi theo hướng cô rời đi.

Phía sau sân khấu. “Hân Hân, tối nay em rất đẹp!”

Một nam sinh viên cao to nhìn thấy Trần Hân quay về sau sân khấu, liền đi thẳng về phía cô mỉm cười nói.

" Ôi, hội trường Cao Hùng vẫn đẹp trai ấm áp như vậy!”

" Đúng vậy. Nếu hội trường Cao Hùng có thể dịu dàng với tôi một lần, cho dù có chết, tôi cũng đồng

" Thôi đi, nhìn cái bộ dạng này của cậu, đời này cũng không có hy vọng đâu!”

  • Thực sự ghen tị với tân sinh viên này!"

Nhìn thấy Cao Hùng đi về phía Trần Hân, không ít nữ sinh trong cánh gà đều âm thầm ngưỡng mộ, ánh mắt ghen tị nhất thời đều hướng về phía cô.

Trần Hân nhíu mày, cô không thích loại cảm giác này.

Bất kể là nam sinh viên trước mặt này hay là ánh mắt của những nữ sinh khác, đều có ý không tốt với cô.

Bỗng chốc, Trần Hân nghĩ đến Chu Dương.

Chỉ trong ánh mắt Chu Dương, cô mới cảm nhận được một thứ tình cảm thuần khiết, đó là sự yên mến, tin tưởng.

Không giống với Cao Hùng trước mặt, ánh mắt vô cùng phức tạp.

" Tôi nói rồi, tôi với anh không thân thiết, phiền anh gọi tên đầy đủ của tôi.

Trần Hân lạnh lùng nói.

Đối với Cao Hùng, người mà cô không hiểu tại sao lại xuất hiện trước mặt mình, Trần Hân căn bản không có chút hứng thú.

Ngay cả khi gần đây cô biết được một ít thông tin về Cao Hùng từ một vài người bạn, Trần Hân cũng không có chút thiện cảm nào với hắn.

Cao Hùng gọi cô thân mật như vậy, không chỉ không khiến Trần Hân cảm thấy gần gũi, ngược lại còn sinh ra cảm giác chán ghét.

Ánh mắt Cao Hùng ngừng lại, thái độ lãnh đạm của Trần Hân khiến hắn rất không vui.

Nhưng rất nhanh, hắn không thèm để ý đến cảm giác này nữa.

" Trần Hân, điệu múa tối nay của em rất đẹp, đợi buổi lễ kết thúc, chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé, coi như anh giải tỏa mệt mỏi cho em”

Cao Hùng cười tự tin.

Trước giờ hắn thường dùng chiêu này, lần nào cũng vô cùng thuận lợi.

Không biết có bao nhiêu nữ sinh, đều bị khuất phục dưới chiêu này của hắn.

" Hừm! Cho dù Trần Hân cô có thanh cao đến đâu, cuối cùng cũng sẽ có một ngày trở thành đồ chơi của Cao Hùng tôi.”

Trong lòng Cao Hùng thầm nghĩ.

  • Thật ngại quá, tôi không có thời gian, mọi người cứ đi đi."

Trần Hận lạnh nhạt đáp, trực tiếp lướt qua Cao Hùng, quay trở lại bàn trang điểm.

  • Được, vậy hôm nay chúng ta đến khách sạn Huy Hoàng, ở đó tôi có người quen..”

" Cái gì? Em không đi !”

Cao Hùng chắc chắn Trần Hân sẽ đi, ngay cả địa điểm cũng đã nói ra.

Nhưng bỗng nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Trần Hân. " Trời ơi, Trần Hân này cũng quá kiêu ngạo rồi? Ngay cả lời mời của hội trường Cao Hùng cũng không di!"

" Đúng vậy, cô ta tưởng mình là ai vậy, Cao hội trưởng mời cô ta, chính là cho cô ta thể diện!"

" Cao hội trưởng, anh yên tâm, Trần Hân không đi, tỷ muội chúng em nhất định sẽ đi!"

Mọi người thấy vậy, lập tức lên tiếng khiêu khích, châm chọc

Bọn họ đố kỵ với sự quan tâm mà Cao Hùng dành cho Trần Hân, hiện tại thấy cô từ chối Cao Hùng, ai ai cũng nhìn thấy hy vọng, vội vã thể hiện mình trước mặt Cao Hùng.

" Đủ rồi! Tôi từng nói muốn mời các cô sao? Cút hết đi cho tôi!”

Cao Hùng trầm giọng quát, nhìn bóng lưng Trần Hân, ánh mắt hắn tràn ngập sự hung dữ và tham lam.

  • Xin hỏi, Trần Hân có trong đây không?"

Ngay lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên sau cánh gà.

Cao Hùng vừa bị Trần Hân từ chối, đang rất không vui.

Nhìn thấy hai thanh niên mặc đồ bình thường bước vào, nói muốn tìm Trần Hân, trong lòng hắn càng thêm phẫn nộ buồn bực.

" Đến lão tử tôi cũng bị cô ta từ chối, hai tên nhà quê nghèo nàn các người cũng dám cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga sao?"

Trong lòng thầm mắng mỏ, Cao Hùng chán nản hất tay.

  • Không có, các người là ai? Cánh gà là nơi quan trọng, những người vô công rồi nghề không được phép vào! Người đâu, là ai cho họ vào? Không muốn làm nữa à?"

Cao Hùng quát lớn.

  • Bạn sinh viên này, chúng tôi hình như chưa đắc tội gì với cậu? Chúng tôi chỉ đến tìm người, cậu cần thiết phải như thế sao?"

Chu Dương cau mày hỏi.

Hai người vừa tiến vào là Chu Dương và Ngưu Xuyên.

Thấy Trần Hân rời đi, Chu Dương lập tức đi theo cô ra sau cánh gà, đúng lúc ngoài cửa không có ai, nên anh trực tiếp đi vào.

Ai biết được, vừa tiến vào, mới hỏi một câu liền gặp phải tình huống này.

Nếu tại nơi khác, có người dám nói với Chu Dương như vậy, anh nhất định sẽ không đơn giản chỉ cùng đối phương giảng đạo lý.

Nhưng hiện tại không giống vậy, đây là trường đại học Đông Hải, mà lại còn ở sau cánh gà của đại lễ đường.

Bên trong tất cả đều là bạn học của Trần Hân, Chu Dương không muốn vì anh mà khiến cho Trần Hân khó xử với bọn họ.

" Tôi chỉ là nhìn thấy các người rất phiền, không được à? Trần Hân là người mà loại người như các người có thể gặp sao? Cút cút cút!"

Cao Hùng không muốn nói nhiều với Chu Dương và Ngưu Xuyên, trực tiếp xua đuổi bọn họ.

" Anh Chu Dương." Đúng lúc này, giọng nói của Trần Hân đột nhiên vang lên. " Chu Dương anh thực sự đã đến rồi, em rất vui!"

Trần Hân vừa rồi thay trang phục trong phòng thay đồ, nghe thấy bên ngoài đang có người tìm mình, liền có chút suy đoán.

Khi nghe thấy giọng nói của đối phương, trái tim nhỏ bé không ngừng đập thình thịch.

Bởi cô đã nhận ra người đến tìm mình chính là Chu Dương.

Trần Hân hân hoan, chạy chậm về phía Chu Dương, xinh xắn đứng trước mặt anh, cúi đầu, gương mặt ngại ngùng.

  • Điệu nhảy vừa rồi của em, anh nhìn thấy rồi, rất

đẹp!”

Chu Dương nhìn Trần Hân, trong lòng có chút rung động muốn kéo cô gần lại một chút.

Nhưng anh kiềm chế bản thân mình rất tốt, chỉ là dang tay, xoa nhẹ đầu cô.

" Thật sao? Anh Chu Dương, anh cũng cảm thấy em khiêu vũ đẹp sao?"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đại Gia (Bản Dịch) của Linh Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.