Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1437 chữ

Lâm Dũng hít vào một hơi, cái giá của thủthách này cũng quá cao rồi, mà thực lực của Hàn Tam Thiên cũng thực sự đáng sợ, không ngờ lại làm ra chuyện không thể tin được như thế.

"Lâm Dũng, anh đi mua cho ông cụ một bộ quần áo, đợi lát nữa đưa ông cụ về biệt thự sườn núi." Đạo Thập Nhị nói với Lâm Dũng.

Lâm Dũng thận trọng nhìn thoáng qua Hàn Thiên Dưỡng. Đây chính là nhân vật truyền kỳ trước kia của thủ đô, hơn nữa ông cũng đã "chết" từ lâu rồi, không ngờ rằng thật sự còn sống. Nếu việc này bị mấy người ở thủ đô biết, e rằng sẽ long trời lở đất.

Mặc Dương cũng có vài phần kính trọng Hàn Thiên Dưỡng, trừ việc ông là ông nội của Hàn Tam Thiện ra, còn là vì bản lĩnh của Hàn Thiên Dưỡng.

Năm đó ở thủ đô, Hàn Thiên Dưỡng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đã tạo ra vô số huyền thoại, cho dù là giới kinh doanh hay thế lực ngầm đều lưu truyền sự tích của Hàn Thiên Dưỡng. Rất nhiều người đã xem Hàn Thiên Dưỡng như thần tượng. Cho dù hôm nay, sau khi Hàn Thiên Dưỡng đã "chết" nhiều năm như vậy, danh tiếng của ông vẫn vô cùng vang đội.

"Ông cụ Hàn, đợi lát nữa tôi đưa ông về biệt thự sườn núi." Mặc Dương nói.

Hàn Thiên Dưỡng nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi Lâm Dũng mua quần áo để thay về, còn tìm tới một thợ cắt tóc. Dù sao ở Địa Tâm nhiều năm như vậy, râu tóc rối tung của Hàn Thiên Dưỡng khiến ông giống một tên ăn mày, dùng hình tượng như vậy trở về tất nhiên không ổn.

Cắt tóc, cạo râu xong, Hàn Thiên Dưỡng lập tức trở nên phấn chấn hơn rất nhiều,ngay cả khí thế cũng khôi phục không ít, vẻ không giận mà uy của kẻ bề trên này khiến Mặc Dương thân là đại ca mà trước mặt ông lại giống như một đàn em.

Khu biệt thự Đỉnh Vân, Mặc Dương chỉ đưa Hàn Thiên Dưỡng tới cửa lớn biệt

thự.

Hàn Thiên Dưỡng đi bộ vào, Thiên Vương Thịnh nhanh chóng nhận được tin tức, điều này khiến lão già Thiên Vương Thịnh kích động tới mặt đỏ tận mang tai.

Thân là người cùng thế hệ với Hàn Thiên Dưỡng, Thiên Vương Thịnh hiểu về sự tích của Hàn Thiên Dưỡng nhiều hơn người trẻ tuổi bây giờ. Vào thời đại của ông, Hàn Thiên Dưỡng gần như là một nhân vật giống như huyền thoại. Thậm chí Có rất nhiều người tôn ông thành thần của giới kinh doanh. Dù là Thiên Vương Thịnh, lúc trước cũng xem Hàn Thiên Dưỡng như thần tượng.

Thiên Vương Thịnh không thể nào tưởng tượng, nếu người ở thủ đô biết Hàn Thiên Dưỡng còn sống sẽ rung chuyển đến cỡ nào.

Có lẽ những người kia, từ nay về sau đều sống trong sợ hãi nhỉ?

Tiến vào biệt thự sườn núi, Hàn Thiên Dưỡng ấn chuông cửa.

Trước kia chuyện mở cửa này đều là Hà Đình làm, nhưng bây giờ Hà Đình gánh tội danh biến mất, trong nhà chỉ có ba người Tưởng Lam, Tô Nghênh Hạ và Thi Tinh.

Tô Nghênh Hạ vẫn còn ngây ngẩn, tất nhiên không thể kêu cô đi mở cửa.

Mà Tưởng Lam càng không có lá gan bắt Thi Tinh làm loại chuyện vụn vặt này nên đành mang dáng vẻ không tình nguyện đitới cửa.

Lúc của mở ra, Tưởng Lam nhìn thấy Hàn Thiên Dưỡng lập tức lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Lão già này, không phải gõ nhầm chứ?

"Ông tìm ai?" Tưởng Lam không khách sáo hỏi.

"Tìm con dâu tôi." Hàn Thiên Dưỡng nói.

Tưởng Lam cười lạnh, ông già nhìn giống kẻ nghèo hèn này, lại tới biệt thự sườn núi tìm con dâu ạ?

"Lão già kia, nhìn dáng vẻ nghèo túng của ông, sao con dâu ông có thể ở chỗ này?" Tưởng Lam khinh thường nói.

Hàn Thiên Dưỡng hơi nhíu mày, hỏi: "Cô là ai?"

Nghe ông hỏi thế, Tưởng Lam lộ ra ánh

mắt đắc ý, nói: "Tôi là chủ nhân biệt thự này. Ngay cả tôi ông cũng không biết mà còn tới tìm con dâu, tôi thấy ông già rồi nên hồ đồ đúng không?"

Chẳng lẽ là đi nhầm?

Không thể nào.

Mặc dù Hàn Thiên Dưỡng không quen thuộc với khu biệt thự Đỉnh Vân, nhưng biệt thự sườn núi chỉ có một cái mà thôi, sao lại đi nhầm được chứ?

Thấy Hàn Thiên Dưỡng còn đứng đấy không chịu đi, Tưởng Lam không còn kiên nhẫn nói: "Ông mau cút đi, sau này đừng có đần độn bước vào khu biệt thự sang trọng thế này, chỗ này không phải nơi kẻ nghèo như ông có thể tùy tiện tới. Lần này may mắn không bị bảo vệ phát hiện nhưng lần sau sẽ không may mắn như

vậy nữa đâu."

Dứt lời, Tưởng Lam đang chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền tới giọng nói của Thi Tinh.

"Cha!" Thi Tinh không dám tin nhìn Hàn Thiên Dưỡng. Tuy rằng bà luôn cảm thấy Hàn Thiên Dưỡng còn sống, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Hàn Thiên Dưỡng, bà vẫn không dám tin.

Tưởng Lam đứng chết trân tại chỗ!

Ông già này lại là cha của Thi Tinh?

Chẳng lẽ, con dâu mà ông muốn tìm chính là Thi Tinh sao?

Nói vậy, lão già trước mắt... ông, ông là Hàn Thiên Dưỡng của nhà họ Hàn trong truyền thuyết!

Tưởng Lam lập tức sợ tới mức tin gan run rấy.

Mở cửa của con đường kia, Tưởng Lam vùi đầu trốn trong góc của run lên bần bật, cho bà một trăm cái lá gan, bà cũng không dám chặn Hàn Thiên Dưỡng.

Tuy rằng Tưởng Lam chỉ là đàn bà con gái, hiểu biết không nhiều về chuyện ở Thủ Đô, thế nhưng sau khi bà biết rõ thân phận của Hàn Tam Thiên, bà từng cố ý đi tìm hiểu chuyện về nhà họ Hàn ở Thủ Đô.

Tuy rằng Hàn Thành không có nhiều sự tích lắm, hơn nữa còn mất sớm lúc tráng niên, nhưng mà vị Hàn Thiên Dưỡng một tay lập nên nhà họ Hàn huy hoàng, năng lực đó không phải ai cũng có tư cách khinh thường.

Càng quan trọng hơn là, Tường Lam sợ Thị Tinh động thủ với bà. Bà đã bị Thi Tinh làm ám ảnh tâm lý, trừ nói xấu vài lời sau lưng Thị Tịnh, thì ở trước mặt Thi Tinh, bà dịu dàng ngoan ngoãn giống như là một con thỏ.

Tưởng Lam thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, cũng đã phát triển đến mức cực hạn.

“Trong khoảng thời gian này con đã chịu nhiều đau khổ rồi.” Hàn Thiên Dưỡng nói với Thi Tinh.

“Tam Thiên đâu rồi, Tam Thiên không trở về cùng cha sao?" Thi Tinh hỏi.

Vốn Tô Nghênh Hạ đang ngồi trên ghế salon ngẩn người, nhưng mà khi nghe được hai chữ Tam Thiên, vụt một cái đứng dậy, chạy tới bên cạnh Thi Tinh.

“Mẹ, Tam Thiên về rồi ạ? Anh ấy đâu rồi, anh ấy ở đâu?" Tâm trạng Tô Nghênh Hạ kích động hỏi.

Nhìn Tô Nghênh Hạ đang kích động, trong lòng Thi Tinh co rút đau đớn. Tiếp xúc

mấy ngày nay, Thi Tinh đã bị cảm động bởi sự quan tâm của Tô Nghênh Hạ dành cho Hàn Tam Thiên. Đều là phụ nữ nhưng điều này đã làm bà mặc cảm.

“Cháu chính là Tô Nghênh Hạ nhỉ?” Hàn Thiên Đường đi đến trước mặt Tô Nghênh Hạ, ấm áp nói.

Tô Nghênh Hạ khẽ gật đầu theo bản năng. Cô không biết người trước mặt là ai, nhưng từ trong ánh mắt của ông cô có thể cảm nhận được sự trìu mến đến từ trưởng bối.

“Ông là Hàn Thiên Dưỡng, ông nội của Hàn Tam Thiên.” Hàn Thiên Dưỡng nói.

“Ông nội.” Tô Nghênh Hạ bất giác gọi.

Hàn Thiên Dưỡng cười hiền lành, nói: “Quyết định lúc trước của ông đúng là không sai, con có thể quan tâm Tam Thiên như vậy, ông rất vui mừng.”

Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ khó hiểu, quyết định của ông, là quyết định gì?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.