Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2033 chữ

Chẳng nhẽ là, anh biết mình không phải đối thủ của ông lão này, nên mới muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ sao?

“Anh Tam Thiên có chuyện gì vậy!” Thấy cảnh tượng như vậy Chuột Chũi cũng cực kỳ kinh hãi, nhịn không được hỏi Đao Thập Nhị, trước kia dù Hàn Tam Thiên đối mặt với cao thủ cũng rất nhẹ nhàng đã giải quyết xong, mà ông lão này nhìn qua đã gần đất xa trời rồi, vì sao anh lại quỳ xuống chứ?

“Chuột Chũi, hóa ra đầu óc của anh không dùng được, chẳng lẽ anh đã quên anh Tam Thiên vì ai mà đến Địa Tâm sao?" Đạo Thập Nhị thản nhiên nói.

“Bởi vì ông nội của anh ấy...” Chuột Chũi nói chưa dứt lời đã ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Hàn Thiên Dưỡng, ánh mắt của gã hiện lên khiếp sợ cùng vui sướng.

“Đây là, đây là ông nội của anh Tam Thiên hả?” Chuột Chũi nói.

Đao Thập Nhị nhẹ gật đầu, tuy rằng anh ta chưa từng nhìn thấy, nhưng mà anh ta có thể khẳng định thân phận của Hàn Thiên Dưỡng, trừ điều này ra thì còn có lý do gì mà Hàn Tam Thiên quỳ xuống chứ?

Chuột Chũi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Ôngấy còn sống, đã nói rõ anh Tam Thiên đi chuyện này không có uổng phí, bây giờ phải tìm được phương pháp rời khỏi nơi

này.”

Hàn Tam Thiên quỳ trên mặt đất, dập đầu thật mạnh, nói: “Ông nội, thực xin lỗi, cháu trai đã tới chậm, để cho ông chịu khổ rồi.”

Hàn Thiên Dưỡng lộ ra vẻ già nua tiều tụy, nhưng trên mặt ông cũng lộ ra vẻ mặt rất vui mừng, ông vừa cười vừa nói: “Có thể nhìn thấy cháu, là ông đã rất vui mừng rồi, nhưng mà...tại sao cháu lại tới nơi này, bất cứ ai bước vào chỗ này rồi, cũng đều không thể đi ra ngoài đấy.”

“Ông nội, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ dẫn ông rời khỏi đây, ai cũng không ngăn cản được con.” Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Thiên Dưỡng đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, nâng anh đứng dậy, cõi lòng đầy sự vui mừng nói: “Đã cao hơn ông rồi, cái đầu nhỏ trước kia, bây giờ đã trưởng thành rồi.”

Hàn Tam Thiên gật đầu, không biết nên nói cái gì cho phải, anh chưa bao giờ nghĩ đến thật sự có ngày hôm nay, chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể được gặp HànThiên Dưỡng.

Người duy nhất xem anh như người thân, giờ khắc này một lần nữa khiến cho Hàn Tam Thiên cảm nhận được sự quan tâm đến từ người thân.

“Ông nội, bọn họ không có đối xử tệ với ông chứ.” Hàn Tam Thiên hỏi.

Hàn Thiên Dưỡng lắc đầu, nói: “Ngoài không thấy mặt trời ra, đồ ăn ngon nước dễ uống, thời gian trôi qua cũng coi như thoải mái.”

Thoải mái?

Cuộc sống ở Địa Tâm, sao có thể có được cái gọi là thoải mái được? Hơn nữa, cảm giác không thấy mặt trời, cũng tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể chịu đựng được.

Hàn Tam Thiên biết rõ, ông nội ở đây nhất định đã ăn rất nhiều đau khổ.

“Nhà sao rồi cháu?" Hàn Thiên Dưỡng đột nhiên hỏi Hàn Tam Thiên.

Nhà họ Hàn ở Thủ Đô cũng sớm đã thay đổi lớn, nhưng mà Hàn Tam Thiên cũng không giấu diếm những chuyện này, mà là nói toàn bộ tình hình thực tế cho Hàn Thiên Dưỡng.

Lúc Hàn Thiên Dưỡng biết Nam Cung Thiên Thu đã treo cổ, Hàn Quân trở thành người tàn phế, ông cũng không chỉ trích Hàn Tam Thiên, mà là thở dài, nói: “Ông biết cháu làm vậy nhất định có lý do của bản thân mình, những năm nay, trôi qua rất đau khổ rồi nhỉ.”

Đã lâu không được quan tâm, khiến cho Hàn Tam Thiên ướt hốc mắt một lần nữa, nói: “May mắn trước kia ông nội lớn cho cháu không ít tiền tiêu vặt, nếu không có cháu đã đói chết rồi.”

Vào khoảng thời gian Hàn Tam Thiên mới bắt đầu bị nhà họ Hàn xa lánh, anh đã trải qua rất vất vả, tư cách bước vào bàn cơm cũng không có, người làm cũng thường xuyên ăn trộm cơm đưa cho anh, bị đói bụng là chuyện thường, song trong tay có chút tiền, đã giúp anh vượt qua khoảng thời gian khó khăn đó.

Hàn Thiên Dưỡng vỗ vỗ bả vai Hàn Tam Thiên, nói: “Tiền riêng của ông, đúng là bị cháu xài không ít nha.”

Hàn Tam Thiên giật mình, tới tận bây giờ anh đều cho rằng Hàn Thiên Dưỡng hoàn toàn không biết rõ chuyện này, nhưng nghe ông nói như thế, hình như ông đã sớm biết rồi.

“Ông nội, ông biết hả?" Hàn Tam Thiên vừa kinh ngạc vừa ngờ vực hỏi.

“Tiền của ông bị ít đi, sao ông không biết được?" Hàn Thiên Dưỡng cười vui nói.

“Ông...Nếu ông đã biết rõ, sao ông không đổi chỗ để tiền chứ?” Hàn Tam Thiên không hiểu nhìn Hàn Thiên Dưỡng.

“Đổi chỗ sơ cháu tìm không ra.” HànThiên Dưỡng nói.

Hàn Tam Thiên ngây dại lần nữa, sau đó ôm Hàn Thiên Dưỡng thật chặt.

Trừ trận mưa to kia, Hàn Tam Thiên khóc giống như đứa trẻ, đã hơn hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên anh không kiêng dè điều gì mà khóc rống như thế.

Ở trước mặt Hàn Thiên Dưỡng, Hàn Tam Thiên phô bày mặt yếu ớt nhất của mình ra, bởi vì khi đối mặt với Hàn Thiên Dưỡng, anh mới có thể cảm nhận được sự quan tâm đến từ người thân ở trên thế giới này, một phần cảm giác này, cho dùlà cha mẹ ruột cũng chưa từng cho anh.

“Được rồi, trước mặt bao nhiêu người, khóc rất khó coi, con cũng đừng khiến cho ông mất mặt chung một chỗ với con chứ.” Hàn Thiên Dưỡng vuốt mũi hơi cay cay

nói.

Hàn Tam Thiên vội vàng lau nước mắt, nói: “Ông nội, con đâu có khóc.”

Hàn Tam Thiên gật đầu, cười nói: “Hạt cát rơi vào mắt thôi, ông biết, ông hiểu mà.”

“Đây là chỗ nào?" Hàn Thiên Dưỡng nhìn hoàn cảnh xung quanh, không hiểu hỏi

Hàn Tam Thiên. Bởi vì ông vẫn luôn bị giam ở khu A, nên cũng hoàn toàn không biết đến tột cùng lôi đài lồng sắt đang làm

Những lời này của Hàn Thiên Dưỡng đã nhắc nhở Hàn Tam Thiên, nói cho anh biết lúc này bản thân còn đang ở trong lôi đài lồng sắt.

Nhưng mà anh không rõ tại sao Địa Tâm lại sắp xếp ông nội làm đối thủ của anh, chẳng lẽ sau khi trải qua chuyện Đao Thập Nhị, bọn họ vẫn không rõ loại phương thức này không có hiệu quả đối với anh sao?

Ngay cả Đao Thập Nhị cũng không giết, sao Hàn Tam Thiên có thể giết Hàn Thiên Dưỡng được?

Trong loa phóng thanh mãi không có âm thanh phát ra, người hạ mệnh lệnh, hình như chỉ muốn dẫn Hàn Thiên Dưỡng tới trước mặt Hàn Tam Thiên, điều này càng khiến cho làn Tam Thiên cảm thấy khó hiểu.

“Ô.” Đột nhiên Hàn Tam Thiên ngạc nhiên nghi ngờ lên tiếng, bởi vì anh phát hiện một việc bất thường kỳ lạ.

Lôi đài lồng sắt mấy lần trước, Địa Tâm sẽ cho rất nhiều nhân viên nội bộ ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào, nhưng mà hôm nay, không thấy có một bóng dáng của nhân viên nội bộ nào, những người kia giống như là bốc hơi vậy.

Bởi vì sau khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy Hàn Thiên Dưỡng, tất cả lực chú ý chỉ tập trung vào trên người Hàn Thiên Dưỡng, từ đầu tới cuối không quan tâm xung quanh xảy ra chuyện gì.

Những nhân viên nội bộ kia từ lúc đầu đãkhông xuất hiện hay là rút lui khỏi đây vào lúc nào đó?

Cho dù như thế nào, loại tình huống hôm nay lộ ra hết sức kỳ lạ.

“Anh có nhìn thấy nhân viên nội bộ của Địa Tâm không?” Hàn Tam Thiên nói với Đao Thập Nhị.

Đao Thập Nhị nhìn bốn phía, sau đó kinh ngạc liếc nhau một cái với Chuột Chũi, rất hiển nhiên hai người cũng vừa mới phát hiện tình huống này, hơn nữa tình huống như vậy, còn khiến cho bọn họ rất khiếp S”.

“Không có ai, một người cũng không có." Đạo Thập Nhị nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên vô thức kéo Hàn Thiên Dưỡng ra sau lưng, loại tình huống quái lạ này khiến anh có cảm giác vô cùng bất

an.

Bình yên trước giông bão, nghênh đón mồi hồi bình yên càng kỳ lạ hơn, tuyệt đối không thể là tình huống bình thường được.

“Hai anh cẩn thận một chút." Hàn Tam

Thiên nhắc nhở Đao Thập Nhị và Chuột Chũi.

Hai người Đao Thập Nhị và Chuột Chũi tựa lưng vào nhau, để ứng phó bất kỳ tất cả tình huống có thể bất ngờ phát sinh.

“Đạo Thập Nhị, anh nhìn những người khác một chút, có vài người có tình trạng không bình thường.” Chuột Chũi nhắc nhở Đạo Thập Nhị.

“Ánh mắt của những người này đỏ hồng, giống như là bị cái gì kích thích ấy.” Đao Thập Nhị nói.

Trong lòng Chuột Chũi trầm xuống, nói: “Bọn họ giống như bị hoóc-môn nào đó kích thích, đã ở biên giới của mất lý trí. Nếu như toàn bộ Địa Tâm bắt đầu bạo loạn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”

Đao Thập Nhị nghiến răng, nếu như tình huống giống như Chuột Chũi đã nói, hình thức bọn họ phải đối mặt đã vô cùng nghiêm trọng.

“Anh Tam Thiên, anh dẫn ông nội của anh rời đi trước đi, có lẽ những người này đã điên rồi.” Đạo Thập Nhị quát Hàn Tam Thiên.

Tuy rằng Hàn Tam Thiên không biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng nhìn ra được khác thường của những người đó, nếu thật sự đánh nhau, giữa trận hỗn chiến thế này, anh chắc chắn không thể bảo vệ tốt Hàn Thiên Dưỡng được.

“Mọi người cẩn thận một chút." Hàn Tam Thiên nói xong, lôi kéo Hàn Thiên Dưỡng đi ra lôi đài lồng sắt.

Rất nhanh, người bước vào trạng thái điên cuồng đã đánh nhau, một phần nhỏ người chưa kịp phản ứng, ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không biết cũng đã đi đời nhà ma.

Tuy rằng những người điên cuồng kia giống như là quỷ ám, nhưng mà công kích bọn họ, cũng không giống người bị điên, rất nhanh, hai người Đao Thập Nhị và Chuột Chũi bị bao vây lại.

Dựa vào bản lĩnh của hai người họ, nhất là Chuột Chũi, đối phó với những người này hết sức khó khăn.

Vào lúc này, tiếng cảnh báo của Địa Tâm vang lên, không biết tại sao của các phòng ở khu A lại mở ra cùng một lúc, những người bị nhốt trong khu A ít nhất mười năm, giờ khắc này giống như là có được tự do một lần nữa nên họ đều điên cuồng chạy ra khỏi phòng, nhưng bọn họ có chung một đặc điểm, đặc điểm đó chính là hai mắt đỏ bừng.

Địa Tâm, hình như sắp diễn ra một trận chém giết thảm thiết nhất. Và nếu Hàn Tam Thiên muốn thoát khỏi loại khốn cảnh này, thì chỉ có một lựa chọn, đó là giết sạch tất cả người ở Địa Tâm.

“Cảnh tượng lớn thế này, đã hủy trăm năm tâm huyết của nhà họ Nam Cung tôi, nhưng mà cũng đáng.”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.