Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1604 chữ

Trong mắt Địa Ương hiện lên chút bất mãn, nếu không phải Hàn Yên ra chủ ý, sao Hàn Phong lại chết, sao bọn họ phải lo lắng không thể nào giải thích với Hàn Lập.

Tất cả mọi chuyện đều là kết quả Hàn Yên đưa tới, nhưng bây giờ Hàn Yên lại trách cứ ông ta!

"Địa Ương, tôi cảnh cáo ông, cho dù ông chết, tôi cũng không chết được." Hàn Yên

bước đến trước mặt Địa Ương, mặt trầm như nước nói.

Địa Ương cười lạnh, nói: "Cô chủ, ý cô là muốn tôi gánh tiếng oan giúp cô hả? Cô cảm thấy chủ nhân sẽ tin Hàn Phong chết chỉ liên quan tới một mình tôi sao?"

Hàn Yên cắn chặt răng, Địa Ương không có lý do gì để giết Hàn Phong, lại càng không có lá gan, cách này hiển nhiên không thể thực hiện được.

Nhưng cô ta không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng địa vị của mình ở nhà họ Hàn!

"Hàn Tam Thiên, chỉ có anh ta mới có thể giúp chúng ta gánh tiếng oan, tại sao ông không thể nghĩ ra cách để cho anh ta!" Hàn Yên nói.

Sau khi Địa Ương trầm tư một lát, nói: "Cô chủ, cậu chủ mua một căn hộ bên cạnh nhà Hàn Tam Thiên."

"Đúng vậy, như thế thì sao?" Hàn Yên nói.

Địa Ương cười lạnh, nói: "Đợi chủ nhân tới thành phố Thiên Vân, chúng ta sẽ nói cho ông ấy biết đã rất lâu rồi cậu chủ không tới tìm cô, có điều lại nói chỗ ở của cậu chủ cho ông ấy biết, tất nhiên chủ nhân sẽ tới đó, lúc ấy, cô cứ nói cô không biết gì cả, tin rằng hiển nhiên chủ nhân sẽ nghĩ rằng mọi chuyện có liên quan với Hàn Tam Thiên, Thích Y Vân còn có thể trở thành quân cờ để chúng ta lợi dụng, Hàn Tam Thiên vì phụ nữ mà giết cậu chủ, lý do này đã đủ chưa."

Hàn Yên cẩn thận suy nghĩ một chút, thật sự đã tìm được lý do, nhưng không đầy đủ, có điều trong tình huống này, cô ta không còn lựa chọn nào khác.

"Chỉ có thể làm như vậy." Hàn Yên nói.

Ngày hôm sau, sân bay thành phố Thiên Vân, Hàn Lập từ máy bay riêng xuất hiện

lối đi VIP, trên máy bay, Hàn Lập đã bị nhiều tiếp viên hàng không nháy mắt quyến rũ, loại đàn ông trung niên giàu có như ông là đối tượng được rất nhiều phụ nữ hướng tới, nhưng Hàn Lập có yêu cầu vô cùng cao với sắc đẹp, cũng không đặt những thứ dong chi tục phấn này vào mắt, thậm chí nhìn cũng không có hứng thú, cảnh này khiến mấy vị tiếp viên hàng không thất vọng.

"Cha." Sau khi ra khỏi sân bay, Hàn Yênlập tức thân mật kéo tay Hàn Lập, đóng vai một đứa con gái ngoan ngoãn.

Hàn Lập cười nhạt một tiếng, nói: "Xem ra con sống ở đây không tệ nhỉ, tăng cân rồi."

Hàn Yên lập tức dừng bước, hoảng sợ che mặt nói với Hàn Lập: "Cha, con béo lên thật hả?"

Đối với người phụ nữ có yêu cầu cực cao như Hàn Yên mà nói, hai chữ béo lên như sấm sét giữa trời quang, còn đáng sợ hơn gặp quỷ.

"Béo lên không phải là chuyện tốt ư, con căng thẳng như vậy làm gì." Hàn Lập cười

nói.

Hàn Yên lắc đầu như trống bỏi, nói: "Sao lại là chuyện tốt chứ, chẳng lẽ cha không biết cú sốc lớn nhất đối với phụ nữ chính là béo lên à."

Hàn Lập cười bất đắc dĩ, nói: "Đối với một người cha mà nói, thấy con gái mình béo lên chính là chuyện tốt."

Sắc mặt Hàn Yên đắng chát, gần đây cô ta đâu có ăn thả cửa, sao lại béo lên chứ,

xem ra sắp tới phải khống chế nghiêm ngặt ăn uống của bản thân.

"Đúng rồi, Hàn Phong đâu, sao nó không tới?" Hàn Phong hỏi.

Hàn Yên đã sớm biết Hàn Lập sẽ hỏi vấn đề này nên trước khi nhận điện thoại cô ta đã chuẩn bị tốt tâm lý, giờ phút này nghe thấy câu hỏi của Hàn Lập, cô ta vẫn khống chế được nét mặt của mình, không thay đổi chút nào.

"Đến thành phố Thiên Vân lâu như vậy, con chỉ gặp nó một lần là thôi, lần trước đột nhiên nó nói với con muốn tự tay đối phó Hàn Tam Thiên, sau đó thì biến mất." Hàn Yên bất đắc dĩ nói.

Hàn Lập cau mày, chẳng lẽ cú điện thoại Hàn Phong gọi cho ông chỉ là nhiệt huyết tạm thời thôi hả?

"Thằng nhãi này, cả ngày chỉ biết quấn lấy phụ nữ, kêu nó cút tới gặp cha." Hàn Lập lạnh lùng nói.

"Cha, cha đừng tức giận, độ tuổi này của nó, ham chơi chút cũng là bình thường, con gọi cho nó ngay." Dứt lời, Hàn Yên móc điện thoại ra.

Hàn Phong đã chết, cú điện thoại này chắc chắn không gọi được, vì vậy lúc Hàn Yên nhíu mày, cô ta đã bắt đầu đóng kịch.

"Cha, điện thoại không bắt máy." Hàn Yên

nói.

Hàn Lập vừa định nổi giận, Hàn Yên đã nói đỡ cho Hàn Phong: "Cha, cha đừng tức giận, về khách sạn trước đã, con lập tức kêu người đi điều tra xem nó ở đâu."

"Con đấy, từ nhỏ đã bênh vực nó, nếu không phải con cưng chiều nó, nó dámngạo mạn như vậy hả?" Hàn Lập bất đắc di noi.

Hàn Yên cười nhạt một tiếng, nói: "Con chỉ có mỗi đứa em trai này thôi, không cưng chiều nó thì cưng chiều ai được nữa."

Sau khi trở về khách sạn, Hàn Yên giả bộ kêu người ra ngoài nghe ngóng tin tức của Hàn Phong, mà Hàn Lập thì hỏi Hàn Yên về chuyện của Hàn Tam Thiên.

Loại tiểu nhân vật này, Hàn Lập không đặt vào mắt, một con kiến có thể bóp chết bất kỳ lúc nào, thật sự không đáng để Hàn Lập coi trọng.

"Cha, cha không cho con giết anh ta, con chỉ có thể đối phó anh ta từ mặt khác, nhưng cha yên tâm đi, hiện tại con đã khống chế được phân nửa giới kinh doanh ở thành phố Thiên Vân, Hàn Tam Thiên không còn đường sống, chỉ cần cho con thêm chút thời gian, nhất định anh ta sẽ tới tìm con quỳ xuống cầu xin tha thứ." Hàn Yên nói.

"Cha không giết cậu ta là vì dầu sao trên người cậu ta cũng chảy dòng máy nhà họ Hàn, tuy rằng cha không muốn thừa nhận loại phế vật đó là người nhà họ Hàn,nhưng sự thật chính là sự thật, chỉ cần cậu ta chịu sửa họ, không dùng chữ Hàn nữa, cho cậu ta một đường sống, xem như thương hại cậu ta rồi." Hàn Lập thản nhiên nói, đó là bố thí của ông cho Hàn Tam Thiên.

"Cha, cha đúng là giàu lòng thương người, loại người như anh ta, sao đáng để thương hại chứ." Hàn Yên khinh thường nói.

Hàn Lập cười nhạt một tiếng, hỏi: "Cậu ta không phản kháng à? Ngay cả một chút rắc rối cũng không mang tới cho con sao?"

"Thành phố Thiên Vân có một thôn Thành Trung, vốn con định mua chỗ đó xây dựng lại, nhưng anh ta vì muốn nâng cao sức ảnh hưởng của công ty minh ở thành phố Thiên Vân nên đang âm thầm thu mua, chắc là muốn lợi dụng chuyện này để phản kích, có điều con thấy hết mấy trò khôn vặt của anh ta rồi, vì vậy cho dù anh ta mua được thôn Thành Trung thì đó cũng chỉ là một vùng bỏ đi không thể khai thác mà thôi, đập một đống tiền vào bị mắc kẹt, cho dù anh ta không muốn nhận thua cũng không được." Hàn Yên nói.

Hàn Lập lắc đầu, người được nhà họ Hàn

thủ đô gửi gắm hy vọng, thế mà vô dụng như vậy, ông còn tưởng rằng Hàn Tam Thiên có thể mang đến cho ông ta chút ngạc nhiên, không ngờ rằng lại bị Hàn Yên xoay vòng vòng.

Xem ra phế vật chính là phế vật, căn bản không thể trông chờ loại người này sẽ tạo nên kỳ tích gì.

"Việc này, để cho Hàn Phong làm đi, xem như cho nó cơ hội luyện tập, đã đến lúc em trai của con nên trưởng thành rồi." Hàn Lập nói.

Trong lòng Hàn Yên lập tức cực kỳ bất mãn, cô ta gần như đã hoàn thành mọi chuyện, bây giờ lại muốn Hàn Phong tới tiếp nhận, như thế chẳng phải tương đương với không bỏ chút công sức nào lại trực tiếp cướp công lao của cô ta sao?

"Cha, lần trước con đã nói hết kế hoạch cho nó biết, bây giờ không có con nhúng tay vào, chỉ đợi nó tới thực hiện mà thôi." Hàn Yên nói.

Hàn Lập nhẹ gật đầu, vẻ mặt cảm thán nhìn Hàn Yên nói: "Cha biết nhất định trong lòng con rất oán hận, nhiều năm qua con vẫn luôn thể hiện bản thân, mà năng lực của con quả thực khiến cha lau mắt

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.