Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1418 chữ

“Anh Tam Thiên, anh có gì dặn dò sao?" Kỳ Hổ hỏi. Sau lần được Hàn Tam Thiên cứu, lòng trung thành của Kỳ Hổ đối với Hàn Tam Thiên đã không còn bất cứ một tạp chất nào nữa. Đời này cho dù Hàn Tam Thiên muốn cậu lên núi đao xuống biển lửa, cậu cũng tuyệt đối không nhíu mày lấy một cái.

“Giúp tôi bảo vệ một người, tốt nhất là luôn theo sát cô ấy.” Hàn Tam Thiên nói.

Lúc trước Hàn Tam Thiên sẽ không lo về chuyện Hàn Yên sẽ nhằm vào Tô Nghênh Hạ. Bởi vì cô ta lúc nào cũng tỏ vẻ cao ngạo, tuyệt đối không muốn bản thân phải hạ mình đi làm mấy chuyện nhỏ nhặt ấy Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, Hàn Yên muốn vu oan giá họa cho anh để che giấu chân tướng sự việc, chắc chắn cô ta sẽ không từ thủ đoạn. Mà Tô Nghênh Hạ, rất có thể sẽ trở thành công cụ của Hàn Yên. Thế nên Hàn Tam Thiên phải đảm bảo sự an toàn của Tô Nghênh Hạ

Chỉ dựa vào mấy tên thuộc hạ của Mặc Dương thì chắc chắn là không đủ. Cũng chỉ có thân thủ của Kỳ Hổ mới khiến Hàn Tam Thiên yên tâm hơn một chút.

“Không thành vấn đề.” Kỳ Hổ không chút do dự nói.

Mặc Dương nhíu chặt mày, người đáng giá để Hàn Tam Thiên bảo vệ chắc chắn chỉ có một mình Tô Nghênh Hạ. Nhưng

mà ông đã sắp xếp rất nhiều người âm thầm bảo vệ cô. Tuy rằng có một lần đã xảy ra vấn đề, nhưng lần này Mặc Dương đã dặn dò vô cùng rõ ràng, nếu tiếp tục xảy ra sai lầm, những người đó chỉ có thể lấy cái chết để chuộc tội. Thế nên bọn họ chắc chắn sẽ không dám lơ là cảnh giác.

Hàn Tam Thiên đột nhiên dàn xếp như vậy, xem ra lần này mọi chuyện đã thay đổi – trở nên vô cùng nghiêm trọng.

“Có cần nói với Thập Nhị một tiếng không, để cậu ta cũng hỗ trợ đôi chút?" Mặc Dương nói.

“Tôi nghe nói sân quyền anh gần đây xảy ra rất nhiều chuyện phiền phức, thế nên sẽ không gọi cậu ta.” Hàn Tam Thiên nói. Đạo Thập Nhị quản lý sân quyền anh đã đủ mệt mỏi rồi, Hàn Tam Thiên cũng không định gây thêm phiền phức cho anh ta. Hơn nữa anh ta cũng là một người cha, chung quy vẫn phải bớt chút thời gian để chăm sóc cho con gái mình, không thể chiếm dụng toàn bộ thời gian của Đạo Thập Nhị được.

“Nếu cậu không muốn chủ động nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng lười hỏi. Nhưng nếu có gì phiền toái thì nhất định phải nói cho tôi biết, chúng ta cùng nhau đối mặt với nó.” Mặc Dương nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Yên tâm đi, trước khi tôi chết, tôi nhất định sẽ kéo theo anh, nếu không đường xuống suối vàng sẽ vô cùng cô đơn tịch mịch.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Tuy rằng đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng Mặc Dương lại dùng thái độ vô cùng nghiêm túc để đáp lại, ông gật đầu nói: “Cho dù là đường xuống suối vàng, anh em chúng ta cũng phải đi cùng nhau.”

Hàn Tam Thiên đứng lên, nói: “Đừng ra vẻ sến súa với tôi. Con mẹ nó, tôi thật sự không thể nào chịu nổi dáng vẻ gay lọ này của anh.”

Cuộc cãi vã giữa hai người còn chưa tạm dùng được bao lâu, bây giờ lại bắt đầu đối chọi gay gắt. Mặc Dương bởi vì hai chữ 'gay lọ mà giận không thể át, bắt đầu cãi cọ với Hàn Tam Thiên.

Lâm Dũng đứng ở một bên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Hai vị này đều là những nhân vật lớn ở thành phố Thiên Vân. Vừa đụng mặt nhau là y như rằng... giống như chỉ số thông minh của bọn họ đột nhiên biến mất vậy, ấu trĩ không khác gì mấy đứa trẻ mới lên ba.

Lúc Kỳ Hổ tới công ty nhà họ Tô, do không nói rõ mục đích tới đây nên bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài cửa. Kỳ Hổ vốn không thích nói lời vô nghĩa, thế nên trực tiếp đánh tới văn phòng của Tô Nghênh

Hạ.

“Anh, anh là ai?” Tô Nghênh Hạ nhìn Kỳ Hổ, hỏi với vẻ khó hiểu.

“Tổng giám đốc Tô, người này không biết tốt xấu muốn xông vào công ty, còn đánh chúng tôi một trận, cô cẩn thận một chút.”

Tuy rằng Kỳ Hổ đánh vào công ty, nhưng cậu không hề ra tay độc ác với bảo vệ, nếu không mấy người này sao còn có thể bình yên vô sự đứng ở đây chứ.

“Tôi tới là để bảo vệ cô.” Kỳ Hổ nói với Tô Nghênh Hạ nhíu mày, một người đột nhiên xuất hiện, đánh nhân viên trong công ty, còn nói là bảo vệ cô, Tô Nghênh Hạ so có thể tin được chứ.

“Anh là ai?" Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Người của anh Tam Thiên.” Kỳ Hổ đáp.

Hàn Tam Thiên!

Trong lòng Tô Nghênh Hạ không khỏi rung động, là Hàn Tam Thiên bảo cậu ta đến bảo vệ mình sao?

“Đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh ấy bảo anh đến đây bảo vệ tôi?" Tô Nghênh Hạ hói.

Kỳ Hổ lắc đầu, cũng không nói gì thêm. Nhiệm vụ của cậu chỉ là bảo vệ Tổ Nghênh Hạ tránh khỏi nguy hiểm. Còn về chuyện của Hàn Tam Thiên, cậu không dám tùy tiện nhắc tới trước mặt Tô Nghênh Hạ.

“Không có chuyện gì đâu, các anh ra ngoài trước đi.” Tô Nghênh Hạ nói với mấy người bảo vệ.

Bảo vệ nhìn Kỳ Hổ, cảm thấy không hề yên tâm về Tô Nghênh Hạ một chút nào. Ai biết mục đích thật sự của tên to con này rốt cuộc là gì?

“Tổng giám đốc Tô, tôi cảm thấy người này không có ý tốt. Cô không thể tin tưởng cậu ta một cách tùy tiện như vậy được.” Bảo vệ nói với Tô Nghênh Hạ.

Kỳ Hổ cười nhạt, nói: “Nếu tôi không có ý tốt thì mấy người đã chết từ lâu rồi, sao có cơ hội đứng ở đây nói chuyện chứ."

“Cậu đừng xem thường chúng tôi. Có dám đánh lại một trận nữa với chúng tôi không?” Bảo vệ nghiến răng nghiến lợi nói với Kỳ Hổ, trên mặt là sự không cam lòng vô cùng mãnh liệt.

Kỳ Hổ vừa dậm chân, sàn nhà trong văn phòng dường như đang rung chuyển. Sức mạnh kinh người như vậy lập tức khiến cho mấy bảo vệ sợ tới mức sắc mặt trở nên tái mét.

“Mấy người mau đi ra ngoài đi, tôi sẽ không làm hại cô ấy. Hơn nữa mấy người cũng không phải là đối thủ của tôi.” Kỳ Hổ thản nhiên nói.

Mấy bảo vệ đưa mắt nhìn nhau. Tuy rằng trong lòng không muốn chịu thua, nhưng năng lực mà Kỳ Hổ biểu hiện ra quả thực là vô cùng kinh khủng. Nếu thật sự không biết sống chết đánh nhau với cậu, thì e rằng cũng không cần tới bệnh viện nữa... mà trực tiếp đi thẳng tới nhà xác!

Mấy bảo vệ nhìn về phía Tô Nghênh Hạ. Dù sao cô cũng là bà chủ, nếu Tô Nghênh Hạ không mở miệng, bọn họ sao dám bỏ

đi chứ.

“Các anh ra ngoài đi.” Tô Nghênh Hạ gật đầu nói.

Mấy người lập tức giải tán, không dám chậm trễ một phút một giây nào.

“Anh ấy gặp phải chuyện phiền phức gì sao?”

“Hay anh ấy gặp phải nguy hiểm gì?”

“Hoặc là có người muốn đối phó với anh ấy?"

Tô Nghênh Hạ hỏi Kỳ Hổ rất nhiều vấn đề. nhưng Kỳ Hổ vẫn không hề hé môi. Bởi vì những vấn đề này đối với Kỳ Hổ mà nói, không nằm trong phạm vi mà anh có thể trả lời.

Lúc này, Thẩm Linh Dao vội vàng chạy vào trong văn phòng, câu đầu tiên chính là: “Nghênh Hạ, cậu không sao chứ.”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.