Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2576 chữ

Tô Quốc Diệu nghỉ ngơi một lúc. Ông lái xe đến công ty nhà họ Tô. Nhưng thật ngạc nhiên, Tưởng Lam không xuất hiện

đây. Điều này không giống với tính cách của người phụ nữ này.

Tô Quốc Diệu rằng bà sẽ đến công ty để gây ồn ào, rồi để Tô Nghênh Hạ đuổi ông ra khỏi nhà họ Tô.

"Bố, sao bố lại ở đây?" Khi Tô Nghênh Hạ nhìn thấy Tô Quốc Diệu bước vào văn phòng, cô hỏi ông với vẻ nghi ngờ. Từ khi cô lên làm người đứng đầu Dự án Thành Tây, Tô Quốc Diệu chưa bao giờ đến công ty.

"Bố đã ly dị mẹ của con." Tô Quốc Diệu nói.

Vẻ mặt của Tô Nghênh Hạ trông vô cùng kinh ngạc. Cô không thể tin được. Mặc dù Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam thường xuyên cãi nhau ầm ĩ, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng họ sẽ ly hôn, mặc dù là mối quan hệ này có được là vì sự khoan dung của Tô Quốc Diệu. Ông đã có thể duy trì nó. Nhưng sau khi chịu đựng nó trong nhiều năm, làm thế nào mà ông lại lựa chọn thoát ra vào lúc này?

"Bố, bố chọc giận mẹ à? Hôm nay, bố đến gặp con là để nhờ con nói giúp với mẹ sao?" Tô Nghênh Hạ hỏi.

Tô Quốc Diệu lắc đầu và nói: "Bố là người đã khởi xướng việc ly hôn. Bây giờ, bố đã đuổi bà ấy ra khỏi khu biệt thự Đỉnh Vân rồi."

Những lời này khiến Tô Nghênh Hạ càng thêm kinh ngạc hơn. Tô Quốc Diệu làm đơn xin ly hôn và cũng đã đuổi Tưởng Lam ra khỏi khu biệt thự Đỉnh Vân!

Bây giờ, không phải Tưởng Lam là người vô gia cư sao?

"Bố ơi, bó đang làm gì vậy? Nếu bó đuổi

mẹ đi, bố không sợ là mẹ không có nơi ở sao? Tại sao hai người lại ly hôn?" Tô Nghênh Hạ nhìn Tô Quốc Diệu với vẻ mặt đang cố nén giận, nói.

"Con nghĩ rằng bố nên tiếp tục chịu đựng cho đến ngày bố chết đi sao?" Tô Quốc Diệu vừa cười vừa nói một cách gượng gạo.

Tô Quốc Diệu bị đối xử như thế nào ở nhà, Tô Nghênh Hạ có thể thấy rõ. Ông thực sự đã phải ly hôn. Điều đó cho thấy, sự kiên nhẫn của ông đã đạt đến giới hạn.

Là con gái, Tô Nghênh Hạ biết mình không nên chỉ thiên vị một mình TưởngLam.

"Bố, con biết bố đã phải chịu đựng rất nhiều ủy khuất. Nhưng nếu bố đuổi mẹ đi, thì mẹ biết sống ở đâu?" Tô Nghênh Hạ nói một cách bất lực.

"Nếu bà ấy không rời đi, sớm muộn gì thì trong nhà cũng sẽ lại xảy ra chuyện gì đó. Con có biết những gì bà ấy đã làm gần đây không?" Tô Quốc Diệu nói.

"Gì cơ?" Tô Nghênh Hạ hỏi một cách tò mò.

Tô Quốc Diệu hít một hơi thật sâu và nói: "Bà ấy muốn tìm ai đó để giết Hàn Tam Thiên, nhưng không thành công. Bà ấy muốn phá hủy mối quan hệ giữa con và Hàn Tam Thiên, và bà ấy sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu còn chưa thành công. Con còn nghĩ rằng bố đã sai khi đuổi bà ấy đi không?"

Tìm người giết Hàn Tam Thiên!

Những lời này giống như là sấm sét giữa trời quang đối với Tô Nghênh Hạ.

Tuy cô biết Tương Lam không hy vọng Hàn Tam Thiên trở về nhà họ Tô, nhưng bất kể thế nào cô cũng không ngờ Tưởng Lam lại có suy nghĩ độc ác như vậy!

"Bố, điều bố nói đều là thật ư?" Tô Nghênh Hạ lạnh mặt hỏi Tô Quốc Diệu.

"Đương nhiên là thật sự. Mọi chuyện gây bất lợi cho Hàn Tam Thiên đều là bà ấy đứng đằng sau bày mưu đặt kế. Bố vì sự yên bình cho nhà họ Tô, nên mới đuổi bà ấy đi." Tô Quốc Diệu nói. Hiện nay, về mặt ý nghĩa người thật sự có thể làm chủ nhà họ Tô là Tô Nghênh Hạ, vì thế ông đuổi Tưởng Lam đi chỉ là tạm thời mà thôi. Nếu muốn Tưởng Lam không thể trở lại biệt thự trên sườn núi nữa, trừ khi là Tô Nghênh Hạ cũng đồng ý.

Con bé là chủ gia đình, chỉ sau khi con bé truyền ý muốn của mình cho phòng lý tài sản, thì Tương Lam mới không có tư cách đi vào khu biệt thự Đỉnh Vân.

"Không phải bố có ý bôi xấu mẹ mà nói dối con đó chứ." Tô Nghênh Hạ chất vấn Tô Quốc Diệu. Bây giờ, hai người bọn họ đã ly hôn, nhưng người quyết định ai có tư cách ở lại biệt thự trên sườn núi lại là cô. Cho nên, Tô Nghênh Hạ không loại trừ trường hợp Tô Quốc Diệu vì chuyện đó mà cố ý nói xấu Tưởng Lam.

"Thực tế, bố nói ra việc này, đúng là muốn

lại biệt thự trên sườn núi, nhưng bố sẽ tuyệt đối không bịa đặt sai sự thật. Con có thể phục hồi lại tin nhắn trong điện thoại mình, thì sẽ biết bà ấy làm cái gì." Tô Quốc Diệu nói. Ông đã sớm thu gom chứng cứ chính xác trong chuyện này do Tưởng Lam làm. Ban đầu, chỉ muốn nắm rõ tình hình, không muốn làm cho nhà họ Tô gà bay chó sủa, không ngờ đến giờ những chứng cớ này, lại trở thành vốn liếng để ông có thể ở lại biệt thự trên sườn núi.

"Điện thoại của con làm sao?" Tô Nghênh Hạ hỏi.

"Tưởng Lam từng dùng điện thoại di động của con liên lạc với Hàn Tam Thiên, còn hẹn gặp cậu ta. Nói cách khác, Tưởng Lam lợi dụng con hẹn Hàn Tam Thiên xuất hiện, rồi tìm người giết cậu ta, chỉ có điều không thành công mà thôi." Tô Quốc Diệu nói.

Tô Nghênh Hạ hít sâu một hơi, rốt cuộc thì Tương Lam bị gì vậy, chuyện độc ác như vậy cũng dám làm ra được!

Hơn nữa, Tô Quốc Diệu dám nói như vậy, chắc chắn không phải là nói láo, chỉ cần Tô Nghênh Hạ muốn thì lúc nào cũng có thể tra ra tin nhắn trong điện thoại.

"Tại sao mẹ lại đối xử với Hàn Tam Thiên như vậy. Lẽ nào việc mà Hàn Tam Thiên làm cho nhà họ Tô còn chưa đủ sao?" Tô Nghênh Hạ nghiến răng nghiến lợi nói Hàn Tam Thiên đã chứng minh được giá trị của chính mình, nhưng Tương Lam lại hết lần này đến lần khác nhằm vào Hàn Tam Thiên, khiến Tô Nghênh Hạ không thể hiểu được.

"Mẹ con có ham muốn khống chế nhà họ Tô rất mạnh, bà ấy dùng một cái lý do quang minh chính đại là không hy vọng nhà họ Tô bị Hàn Tam Thiên liên lụy để đối phó cậu ta. Nhưng trên thực tế, mục đích thực sự của bà ấy là không muốn

mất đi quyền khống chế nhà họ Tô. Bà ấy lo lắng sau này Hàn Tam Thiên sẽ có quyền quyết định cái nhà này. Vì vậy, bà ấy nhất định phải tìm một người khác thay

thế Hàn Tam Thiên, tốt nhất là một kẻ vô dụng giống cậu ta trước kia." Tô Quốc Diệu giải thích.

"Bố, ý bố là, Hàn Tam Thiên không nên thể hiện mặt ưu tú của mình ra ngoài?" Tô Nghênh Hạ nói.

Tô Quốc Diệu lắc đầu, nói: "Sự ưu tú của Hàn Tam Thiên hoàn toàn là không cần thể hiện ra, là ham muốn khống chế mọi thứ của mẹ con quá mãnh liệt thôi."

Tô Nghênh Hạ thở dài một hơi, nói tiếp: "Hai người đã ly hôn, chuyện này, con sẽ không tính toán với bà ấy nữa. Dù sao con cũng là do bà ấy sinh ra."

"Con có nghĩ tới, dù bà đã ly hôn với bố, thì bà ấy vẫn sẽ không bỏ qua việc đối phó Hàn Tam Thiên hay không." Tô Quốc Diệu nhắc nhở nói.

Tô Nghênh Hạ đương nhiên nghĩ tới, cô cũng biết rõ tính tình của Tưởng Lam, khả năng Tưởng Lam sẽ không từ bỏ cao đến 99%. Có điều, cô có thể làm gì được đây? Cô không nhẫn tâm làm được như Hàn Tam Thiên dồn Nam Cung Thiên Thu vào chỗ chết, thế nên chỉ đành đi một bước xem một bước.

Chẳng qua, vì không để Tưởng Lam làm bậy trong nhà, Tô Nghênh Hạ vẫn liên hệ với phòng quản lý bên khu biệt thự Đỉnh Vân, hủy bỏ tư cách tự do ra vào khu biệt thự Đỉnh Vân của Tưởng Lam.

Tô Quốc Diệu vừa mới rời khỏi không lâu, thì một người khiến Tô Nghênh Hạ càng không ngờ được tìm tới cửa. Hơn nữa đêm qua, còn bởi vì cô ấy mà cãi nhau với Tưởng Lam, không nghĩ tới hôm nay cô ấy lại tới!

"yv, cậu nghĩ gì mà đến công ty thám tụi tớ thế. Chẳng lẽ là quá chán à." Thẩm Linh Dao bám lấy bả vai Thích Y Vân, mặt mày tươi roi rói cười hỏi.

"Tớ đến tìm Nghênh Hạ bàn một số việc, cậu đi bận đi." Thích Y Vân nói.

Câu ấy khiến mí mắt Tô Nghênh Hạ giật tăng tăng, ảnh chụp tối hôm qua còn in rõ trong đầu cô. Hôm nay, Thích Y Vân tìm tới cửa, chẳng lẽ cô ta muốn ngả bài với

mình hả? Nếu thật sự là như vậy, Tô Nghênh Hạ hoàn toàn không biết nên đối mặt như thế nào.

Một bên là bạn thân lâu năm, một bên là chồng của mình.

Nếu bị hai người kia cũng phản bội, Tô Nghênh Hạ không biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối mặt.

Thẩm Linh Dao nở nụ cười, nói: "Chắc không phải hai người tính cho tớ một cái sinh nhật bất ngờ đó chứ. Tới đâu có nhắc cậu ba ngày sau là sinh nhật tới đâu."

"Thông minh, nhưng mà không có bất ngờ nha." Thích Y Vân nói.

Thẩm Linh Dao gật đầu liên tục, nói: "Rồi rồi rồi, tớ không nên quá thông minh, đi ra ngoài làm việc đây, hai người chậm rãi bàn bạc đi."

Thích Y Vân đi đến trước bàn công tác của Tô Nghênh Hạ ngồi xuống.

Tô Nghênh Hạ cúi đầu, không có can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt Thích Y Vân, hoặc là nói không dám đối mặt với chuyện Thích Y Vân sắp nói.

"Tớ chuẩn bị trở thành người đại diện phát ngôn cho bất động sản Nhược Thủy, giúp họ thành lập một hình ảnh thương hiệu có sức ảnh hưởng." Thích Y Vân nói.

Tô Nghênh Hạ cắn chặt khớp hàm, nói: "Cậu và Tam Thiên. Ngày hôm qua ăn cơm với nhau hả?"

Thích Y Vân liếc nhìn Tô Nghênh Hạ, sao cô ấy lại biết chuyện này, hơn nữa nhìn cái vẻ mặt rối rắm kia của cô, hình như đang trốn tránh cái gì.

"Chắc không phải cậu cho rằng quan hệ giữa tớ và anh ta có cái gì mờ ám đó chứ?" Thích Y Vân cười nói. Tuy cô rất muốn nói cho Tô Nghênh Hạ, giờ cô đang chung với Hàn Tam Thiên, nhưng ThíchY Vân biết, nếu thật sự làm thế, Hàn Tam Thiên sẽ lập tức đá cô ra khỏi nhà.

Đây không phải là biện pháp có thể khiến Hàn Tam Thiên đổi ý, dù cô có bịa ra nhiều chuyện hơn khiến Tô Nghênh Hạ chủ động rời đi, thì cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.

"Sao hai người lại ăn cơm với nhau?" Tô Nghênh Hạ hỏi.

"Cậu sẽ không coi lời nói ban nãy của tớ như gió thoảng qua tại chứ, tớ muốn trở thành người đại diện phát ngôn cho bất động sản Nhược Thủy, đương nhiên phảigặp ông chủ của họ rồi." Thích Y Vân nói.

Tô Nghênh Hạ ngẩng đầu, dè dặt hỏi: "Chỉ là bởi vì nguyên nhân này thôi hả?"

"Không thì sao, còn có thể bởi vì chuyện khác à, anh ta chính là chồng của cậu đấy. Lẽ nào cậu cảm thấy tớ sẽ dụ dỗ chồng cậu hay sao?" Thích Y Vân trái lương tâm nói. Có từng dụ dỗ Hàn Tam Thiên hay không, trong lòng cô biết rõ hơn ai hết. Cô cố ý thả một số quần áo lót trong phòng vệ sinh, nó cũng không là hành động vô tâm. Đáng tiếc có làm bao nhiêu, Hàn Tam Thiên vẫn không có tý hứng thú nào với cô.

"Thật hả?" Tô Nghênh Hạ lập tức yên tâm, tâm trạng cũng nháy mắt thoải mái sáng sủa lên.

"Cậu đúng là đồ ngốc. Tớ xinh đẹp như này, cần thiết đi dụ dỗ người có vợ ư?" Thích Y Vân nói.

"Ừm, đương nhiên không cần thiết rồi." Tô Nghênh Hạ liên tục gật đầu nói. Cô vô cùng sợ chuyện giống như lời của Tưởng Lam. Bởi vì như vậy, cô sẽ mất đi hai người quan trọng trong đời.

"Chuyện tớ nói ban nãy, cậu thấy thế nào, cảm thấy có thể làm không?" Thích Y Vân hỏi.

"Bây giờ, bất động sản Nhược Thủy quả thật cần gia tăng sức ảnh hưởng hình ảnh thương hiệu của mình lên ở thành phố Thiên Vân. Có điều, chuyện này không đơn giản chỉ là tìm một người đại diện phát ngôn thôi." Tô Nghênh Hạ nói. Cô không thấy tình hình tối hôm qua, nên không rõ rốt cuộc sức ảnh hưởng của Thích Y Vân có bao nhiêu.

Mặc dù Thích Y Vân không đủ để dựnglên hình ảnh thương hiệu cho bất động sản Nhược Thủy, nhưng mở rộng sức ảnh hưởng ra thì đối với cô vẫn là một chuyện dễ dàng.

Hơn nữa, chỉ cần tuyên truyền tin tức một cách thích hợp, sẽ càng tạo được hiệu quả kì diệu.

"Miễn là cậu đồng ý, thì chúng ta có thể thử xem." Thích Y Vân nói.

"Tại sao cậu lại làm như vậy?" Tô Nghênh Hạ đột nhiên phục hồi tinh thần lại. Tại sao Thích Y Vân lại muốn tham gia vào chuyện này cơ chứ? Bất động sản NhượcThủy ra sao, cũng không liên quan đến cô. Hơn nữa, sao cô biết Hàn Tam Thiên là ông chủ của bất động sản Nhược Thủy.

Chẳng lẽ quan hệ của hai người đã thân mật đến mức Hàn Tam Thiên có thể mở rộng của lòng nói hết với cô ấy ư?

Trước khi đến, Thích Y Vân cũng đã muốn làm rõ thân phận của mình cho Tô Nghênh Hạ biết, nghe Tô Nghênh Hạ hỏi như vậy, nói: "Tớ không chỉ là đang giúp bất động sản Nhược Thủy, mà cũng là đang giúp chính tớ."

"Giúp chính cậu?" Tô Nghênh Hạ càng cảm thấy khó hiểu hơn nhìn Thích Y Vân.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.