Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1791 chữ

“Không thể nào.” Tô Nghênh Hạ nói như định đóng cột, Hàn Tam Thiên là chồng cô, Thích Y Vân là người bạn tốt nhất của cô, làm sao bọn họ có thể ở cùng một chỗ được?

"Nghênh Hạ, con có bị mù không. Bằng chứng đang ở trước mặt, mà con vẫn muốn giúp cậu ta ngụy biện à?" Tưởng Lam nói một cách giận dữ. Bà thực sự không thể hiểu được là Tô Nghênh Hạ bị đầu độc bởi cái gì, mà cứ một mực tận tụy với Hàn Tam Thiên như vậy. Chẳng lẽ cô không biết là Hàn Tam Thiên sẽ gây hại cho nhà họ Tô như thế nào sao?

Hơn nữa, hiện tại, cậu ta đúng là đã có người khác ở bên ngoài... Sự thật đã rõ rành rành, chẳng lẽ còn không đủ để khiến Tô Nghênh Hạ hoàn toàn cắt đứt với cậu ta?

"Đây là Y Vân. Y Vân là người bạn tốt nhất của con Cô ấy không thể có mối quan hệ mập mờ với Tam Thiên được." Tô Nghênh Hạ nói.

Nghe thấy chữ Y Vân, Tưởng Lam cảm thấy bất ngờ. Cô chỉ nhìn thấy người phụ nữ trong bức ảnh đúng một lần. Làm sao có thể biết đó là Thích Y Vân?

"Từ khi nào mà con lại nhìn người kém như vậy? Cô gái Y Vân kia trông rất bình thường, sao có thể là người trong bức ảnh được."

Thích Y Vân với cặp kính mắt trông thực sự rất bình thường. Nhưng Tô Nghênh Hạ biết rất rõ về việc Thích Y Vân trông như thế nào sau khi tháo kính ra. Làm sao cô có thể thừa nhận là mình sai.

"Mẹ, đây thực sự là Y Vân. Hai người bọn họ có thể chỉ là cùng nhau ăn cơm mà

thôi." Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam nghiến răng. Bà đã vất vả chờ cơ hội để chờ tấn công Hàn Tam Thiên. Ngay cả khi đó là Thích Y Vân, thì chẳng lẽ là giữa bọn họ không có gian tình gì ư?

"Người gần nhất vẫn có thể là người nguy hiểm nhất. Những điều con vừa nói không sai. Nhưng con cảm thấy là một người đàn ông và một người phụ nữ có thực sự chỉ là đang cùng nhau đang ăn tối không?"

Hàn Tam Thiên đã gặp Thích Y Vân một cách riêng tư. Điều này thực sự hơi sai, nhưng Tô Nghênh Hạ sẵn sàng tin vào Hàn Tam Thiên. Sau tất cả, với kinh nghiệm của Tô Nghênh Hạ trong ba năm qua, cô không tin Hàn Tam Thiên sẽ làm loại chuyện này.

"Mẹ, con tin họ. Nếu không có gì khác, con sẽ trở về phòng và nghỉ ngơi." Tô Nghênh Hạ đặt điện thoại xuống và đi thẳng vào phòng.

Tưởng Lam nghiến răng. Bà không cam lòng. Bà đã nghĩ rằng bức ảnh này là đủ để Tô Nghênh Hạ nhận ra bộ mặt thật của Hàn Tam Thiên, nhưng bà không nghĩ là con bé lại vẫn cứ hồ đồ như vậy.

"Con gái của ông thực sự không bình thường. Sự thật đã ở trước mặt rồi mà nó vẫn tin vào tên phế vật kia." Tưởng Lamnói với Tô Quốc Diệu một cách giận dữ.

Tô Quốc Diệu nói: "Có lẽ họ thực sự chỉ đang cùng nhau ăn tối?"

Tưởng Lam nhìn chằm chằm vào Tô Quốc Diệu một cách dữ dội, nói: "Ngay cả khi hai đứa chúng nó chỉ là ăn cơm, thì tôi cũng muốn giữa chúng xảy ra chuyện gì đó. Tôi sẽ không để Hàn Tam Thiên rác rưởi này bước vào nhà họ Tô một lần nữa."

Tô Quốc Diệu thở dài. Mặc dù người đứng đầu khu biệt thự Đỉnh Vân là Tô Nghênh Hạ, nhưng Hàn Tam Thiên là 20:00 10 591

người đã mua ngôi biệt thự này. Đây là một sự thật không thể phủ nhận. Nhưng Tưởng Lam hoàn toàn bỏ qua điều này.

"Bà cứ gây rắc rối cho thỏa thích đi. Chắc là phải ngôi nhà này bị phá hủy hoàn toàn thì bà mới thấy vui được." Tô Quốc Diệu nói một cách bất lực.

Tưởng Lam nắm lấy tai của Tô Quốc Diệu một cách mạnh mẽ, chỉ hận là không thể kéo chúng ra ngoài.

"Tôi là vì lợi ích của gia đình này. Ông nghĩ tôi giống ông à? Không quan tâm đến mọi thứ, chỉ biết ăn, uống và chờ chết?" Tưởng Lam hét lên.

Nếu là trước đây, Tô Quốc Diệu đã rất đau khổ và cầu xin sự thương xót. Nhưng hôm nay, Tô Quốc Diệu nhìn vào Tưởng Lam với vẻ mặt không thay đổi.

"Tôi đã kiên nhẫn với bà đủ rồi, Tưởng Lam. Tôi cảnh báo bà lần cuối, đừng động đến tôi. Tôi cũng là một người đàn ông có nhân phẩm. Nếu bà nghĩ tôi vô dụng, bà có thể ly dị tôi." Trong cuộc sống, chưa bao giờ có một thái độ cứng rắn như vậy.

Tưởng Lam nhìn Tô Quốc Diệu một cách kinh ngạc. Người đàn ông đê tiện này lại

dám nói chuyện với bà như vậy!

"Được rồi, ly hôn thì ly hôn. Tôi sẽ rời đi vào ngày mai. Nếu ông dám nói điều đó, thì sau này cũng đừng cầu xin tôi như một tên nhu nhược." Tưởng Lam nói một cách lạnh lùng.

Tô Quốc Diệu mỉm cười một cách buồn bã. Trước đây, Tưởng Lam từng đe dọa ông là sẽ ly hôn. Và lần nào cũng Tô Quốc Diệu nhận sai và thỏa hiệp trước. Có vẻ như bà ấy đã coi điều này là đương nhiên.

Nhưng lần này, Tô Quốc Diệu sẽ không

thỏa hiệp nữa. Ông không quan tâm đến việc địa vị của mình trong gia đình thấp đến mức nào. Nhưng giờ đây, Tưởng Lam ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, ông không còn có thể sống kiểu này nữa.

"Dậy sớm vào ngày mai đi, và chúng ta sẽ đến Cục Dân chính." Tô Quốc Diệu nói một cách nhẹ nhàng. Thay vì quay lại phòng ở tầng hai, ông đi đến phòng mà Hàn Tam Thiên từng sống.

Tưởng Lam cười khẩy. Bà không tin rằng Tô Quốc Diệu thực sự dám làm điều này. Bà tin rằng Tô Quốc Diệu chắc chắn sẽ lại đến để cầu xin sự thương xót.

Tất nhiên, Tưởng Lam cũng không sẵn lòng ly hôn. Ở tuổi của bà mà ly hôn, thì chắc chắn sẽ bị chê cười. Bà không muốn trở thành trò cười của người khác.

Trở về căn phòng trên tầng hai, khi thời gian dần trôi qua, Tưởng Lam đang nằm trên giường ngày càng trở nên bồn chồn.

Đã gần mười hai giờ rồi, mà Tô Quốc Diệu thậm chí vẫn còn chưa xuất hiện. Tên đàn ông rác rưởi này, ông thực sự dám ly dị bà sao?

Sao có thể như thế được!

Ông ta không thể có lá gan đủ lớn để ly hôn được. Ông ta có thể sẽ không còn gì.

Tưởng Lam vẫn còn thức đến hai giờ, nhưng Tô Quốc Diệu vẫn không xuất hiện. Dù vậy, trong lòng bà vẫn nghĩ rằng Tô Quốc Diệu sẽ cầu xin sự tha thứ, chỉ là lần này mất nhiều thời gian hơn trước thôi.

"Muốn tôi sợ sao? Tô Quốc Diệu, ông không đủ khả năng để làm điều này." Sau khi tự nói với chính mình, Tưởng Lam ngủthiếp đi một cách yên bình, bà chắc chắn rằng sau khi mở mắt vào sáng mai, Tô Quốc Diệu sẽ đem bữa sáng đến cho bà rồi thành thật xin lỗi.

Trong căn phòng kia, Tô Quốc Diệu rất kiên định. Trong lòng ông không có một chút dao động nào, đến nỗi ông không còn sợ ly hôn, mà còn cảm thấy một kiểu nhẹ nhõm. Dường như chỉ có việc ly hôn, mới có thể giúp ông tìm lại được cuộc sống của chính mình.

Ông có thể sẽ thực sự không còn gì. Nhưng ít nhất thì ông có thể lấy lại phẩm giá của mình như một người đàn ông. H 20:01 10 ®

Lần này, Tô Quốc Diệu sẽ trở thành một người đàn ông - hiên ngang đối diện với mọi thứ!

Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy, Tưởng Lam không thấy bữa sáng của mình. Bà cũng không thấy Tô Quốc Diệu. Bà lập tức tức giận.

Bà vội vã đi ra phòng khách. Thấy Tô Quốc Diệu đang dùng bữa ở bàn ăn, Tưởng Lam lập tức hét lên: "Tô Quốc Diệu, ông thậm chí còn không mang bữa sáng lên tầng cho tôi. Ông muốn tôi muốn

tha thứ cho ông à, không có cửa đâu."

Tô Quốc Diệu quay đầu lại một cách hờ hứng và liếc nhìn Tưởng Lam, nói: "Khi nào thì tôi phải xin bà tha thứ cho vậy? Tôi có làm gì sai không? Đừng nghĩ rằng mọi việc bà làm đều đúng, và người sai luôn là người khác. Bà luôn luôn để người khác xin lỗi mình. Nhưng lần này, tôi sẽ không làm thế, và tôi cũng sẽ không bao giờ làm thế nữa.

"Tô Quốc Diệu, giả vờ trước mặt tôi thì có ích lợi gì? Không phải là tôi vẫn biết hết mấy thói quen rác rưởi của ông sao?", Tưởng Lam nói với giọng chế nhạo.

Hiện tại, Tô Quốc Diệu cảm giác như cuộc sống của chính mình đã được giải phóng, khiến mọi thứ đều nhẹ nhõm. Ông anh

mỉm cười và nói: "Thói quen rác rưởi của tôi, có thể là bà hiểu rất rõ. Nhưng lần này, bà nghĩ sai rồi. Nhanh ăn đi. Sau bữa sáng, chúng ta lập tức đi ly hôn. "

Tưởng Lam bước mấy bước đến trước Tô Quốc Diệu. Bà tát Tô Quốc Diệu một cái tát thật nặng vào mặt và nói: "Ông còn

muốn giả vờ với tôi à? Tô Quốc Điệu, lập tức quỳ xuống và xin lỗi tôi, nếu không thì tôi sẽ không tha cho ông."

Tô Quốc Diệu đứng dậy, giơ tay phải ra, nhìn chằm chằm vào nó một cách cẩn thận và nói với Tưởng Lam: "Bà chưa nếm thử cái tát của tôi."

Giọng nói của ông trầm xuống. Tô Quốc Diệu tát vào mặt Tưởng Lam. Tiếng kêu của cái tát vang khắp phòng khách.

Tưởng Lam bị tát xong thì nhìn Tô Quốc Diệu một cách sửng sốt.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.