Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1794 chữ

Rốt cuộc điều gì đã khiến anh ta thay đổi như thế?

"Không phải Thích Y Vân dạy cậu những lời này chứ?" Hàn Yên hỏi.

"Cô ta là một người phụ nữ thì lấy tư cách gì mà dạy em làm việc, mặc dù em thích

cô ta. Nhưng trong cảm nhận của em cô ta cũng chỉ cao cấp hơn đồ chơi một chút thôi." Hàn Phong thản nhiên nói.

Không phải là Thích Y Vân thì còn có nguyên nhân gì khác nữa chứ? Hàn Yên nghĩ không ra, nhưng nếu cô ta biết được ai đã làm điều này thì chắc chắn cô ta sẽ khiến người đó biến mất khỏi đây.

"Chị, chuyện đối phó với Hàn Tam Thiên cứ để em giải quyết. Em nói với chị trước sau đó sẽ nói cho bố biết, em tin chắc rằng bố sẽ cho em cơ hội. Chị nên tận dụng thời gian này chăm sóc da của mình thật tốt, chị nhìn chị đi, mệt mỏi đến mứchốc hác, khiến em rất đau lòng." Hàn Phong quan tâm nói.

Hàn Yên miễn cưỡng cười một cái, nói:"Cậu nên hiểu thật rõ chuyện này không dễ như cậu tưởng, chị sợ cậu sẽ không chịu nổi đau khổ đâu."

Hàn Phong đứng dậy, đi đến sau lưng Hàn Yên, khoát tay lên vai Hàn Yên, nhẹ nhàng xoa bóp, nói:"Chị, phần khổ này để em chịu cho, chị chịu thay em nhiều năm như thế rồi, sao em có thể nhẫn tâm tiếp tục khiến chị chịu khổ được."

Biểu cảm của Hàn Yên thêm phần u ám,

sau khi Hàn Phong rời khỏi phòng, nắm tay siết chặt trong nháy mắt ngay cả biểu cảm cũng trở nên hung hăng một cách kì

Chỉ một lúc sau, Hàn Phong nhanh chóng nhận được điện thoại của bố, cho biết chuyện ở thành phố Thiên Vân hiện giờ đều sẽ giao cho Hàn Phong toàn quyền quyết định, điều này khiến Hàn Yên càng thêm tức giận.

Mặc dù bố cô ta đã nói rất nhiều lần việc trong cảm nhận của ông, hai chị em cô ta địa vị ngang nhau. Nhưng Hàn Yên biết rõ, kiểu ngang hàng này trên cơ bản không tồn tại, Hàn Phong rõ ràng là được coi trọng hơn cô ta nhiều. Nếu không vì sao kế hoạch cô ta vạch ra lâu như thế chỉ vì một câu nói của Hàn Phong mà giao hết cho anh ta.

"Hàn Phong, vốn cậu có thể vui vẻ tận hưởng cuộc sống này nhưng bây giờ kết cục của cậu chỉ có thể là chết. Đừng trách chị, đều do cậu ép chị phải làm thế." Hàn Yên nghiến răng nói, cô bồi dưỡng Hàn Phong trở thành một tên ăn hại, tránh việc chị em trở mặt với nhau nhưng hôm nay Hàn Phong muốn tranh giành vị trí người thừa kế với cô ta, Hàn Yên buộc phải dùng đến những thủ đoạn của mình.

Bí mật lên kế hoạch nhiều năm như thế,

Hàn Yên sẽ không cam tâm giao lại vị trí đó cho Hàn Phong, cô ta phải có được thứ mình muốn bằng mọi giá.

Trong phòng, vẻ mặt của Hàn Phong không còn về chuyện này không liên quan đến mình, sau khi bị một câu nói của Thích Y Vân làm cho tỉnh ngộ, anh ta hiểu rõ hiện giờ việc bản thân cần làm là gì.

Phụ nữ đương nhiên quan trọng nhưng vị trí người thừa kế càng quan trọng hơn.

Có được quyền kiểm soát nhà họ Hàn, anh có thể có được nhiều phụ nữ hơn nếu anh ta muốn.

"Chị, chị đừng nghĩ đến việc tranh giành với tôi, chung quy chị cũng chỉ là một người phụ nữ, nên biết sự thật sớm một chút, thừa kế nhà họ Hàn tuyệt đối không thể để một người phụ nữ đảm đương được." Hàn Phong nói thầm.

Lúc này, cửa phòng bị mở ra, Địa Ương bước vào.

Hàn Phong không nhìn đến ông ta, nói thẳng:"Tôi biết ông rất thích chị tôi, nhưng bây giờ trước mặt bạn đang có hai con đường."

Trong lúc Hàn Phong dừng lại, Địa Ương không lên tiếng mà yên lặng lắng nghe.

"Thứ nhất, nếu tiếp tục giúp chị tôi, nhưng sau khi tôi trở thành người thừa kế của nhà họ Hàn, ông đừng mong ở viện dưỡng lão của nhà họ Hàn."

"Thứ hai, nếu ông giúp tôi, tôi đảm bảo về già ông không phải lo gì cả."

Địa Ương cúi đầu, trong lòng ông ta càng hướng về Hàn Yên, bởi vì tất cả mọi người ở nhà họ Hàn đều biết rõ, Hàn Yên có năng lực hơn Hàn Phong.

Nhưng Địa Ương cũng biết rõ, một khi Hàn Phong thừa kế vị trí chủ nhân của gia đình này này, ưu thế mà gã có tuyệt đối hơn Hàn Yên.

Nếu Hàn Yên muốn trở thành chủ nhân của gia đình này thì cần phải cố gắng gấp trăm lần, nhưng nếu Hàn Phong muốn thì chỉ cần cố gắng gấp đôi.

Dựa vào điều này, khả năng thắng của Hàn Phong cao hơn.

"Sao tôi có thể tin là cậu không phải là ham muốn nhất thời?" Địa Ương hỏi.

Đối với câu hỏi này, Hàn Phong cũng không ngạc nhiên, có lẽ mọi người ở nhà họ Hàn ai cũng nghĩ thế, nhưng hiện giờ gã đã nghĩ thông, đối với anh ta, vị trí chủ nhân quan trọng như thế nào, hơn nữa Hàn Yên nuông chiều gã nhiều năm như thế, không phải thật lòng muốn thế. Chỉ là không nghĩ đến việc gã muốn trở thành chủ nhân của gia đình này, điều này khiến Hàn Phong rất bất mãn với Hàn Yên, vì thế gã không thể để Hàn Yên toại nguyện.

"Lời hứa đối với ông không có ý nghĩa, mặc kệ tôi có nói gì, ông cũng nghĩ ngờ.

Vì thế, nếu ông không thể cân nhắc, tôi sẽ để sự lựa chọn trước mặt ông, xem ông muốn tin tưởng ai hơn." Hàn Phong cười

nói.

Loại người như Địa Ương, kẻ thù nhiều vô kể, một khi ông ta già đi nằm một chỗ, nếu muốn một cuộc sống an nhàn thì cần phải dựa vào một người có quyền thế.

Gia đình họ Hàn có thể cho ông ta một cuộc sống an nhàn, điều này không có gì để nghi ngờ, nhưng nếu rời khỏi nhà họ Hàn, ông ta không thể tưởng tượng nổi mình sẽ bị bao nhiêu người đuổi giết. Có lẽ cuối cùng, ông ta chỉ còn là một cái xác chốn đồng không mông quạnh, đây không phải điều Địa Ương mong muốn.

Đây là một canh bạc, liên quan đến việc khi về già có thể yên ổn đánh bạc không?

"Tôi xem trọng Hàn Yên hơn, nhưng nếu so sánh thì cậu có ưu thế hơn, cậu muốn tôi giúp cậu làm gì?" Địa Ương hỏi

Hàn Phong nghe thế thế, cười đắc ý, giống như một người ăn xin, trong nháy mắt đã rõ ràng hết mọi chuyện, chỉ khác một điều người ăn xin chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng ông ta có thể lấy lại những gì thuộc về mình

"Theo tôi đi gặp chị tôi." Hàn Phong nói.

Địa Ương gật đầu, không từ chối việc này.

Ai quan trọng hơn thì phải xem cuối cùng ông ta nhận được cái gì, tuy làm thế rất có lỗi với Hàn Yên nhưng đối với loại người như Địa Ương mà nói, ông ta tìm lợi ích cho bản thân mình, đơn giản việc trung thành với Hàn Yên cũng không có ý nghĩa gì. Ông ta không thể dùng tương lai của mình để đổi với việc trung thành với Hàn

Yên.

Lúc Hàn Phong quay lại, bên cạnh gã còn có Địa Ương, không cần gã mở miệng, Hàn Yên đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Địa Ương đến đây là theo yêu cầu của cô ta, xem ra hiện giờ, Địa Ương đứng bên cạnh Hàn Phong có nghĩa là đã muốn trở thành người của Hàn Phong.

"Địa Ương, bị ông phản bội ngược lại rất thoải mái." Hàn Yên lạnh lùng nói.

"Thưa cô, đây cũng là bất đắc dĩ thôi, cậu chủ muốn trở thành người thừa kế của gia tộc, bất kể là ai cũng không thay đổi được

sự thật này." Địa Ương nói.

Hàn Yên không cam lòng nghiến răng, âm mưu nhiều năm như thế, sao có thể phá sản vì Hàn Phong thay đổi ý định được, cô ta tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.

"Em trai tốt của chị, uổng công chị đối xử tốt với cậu như thế, bây giờ cậu lại muốn tranh giành với chị." Hàn Yên nhìn Hàn Phong nói.

"Chị, lý do vì sao chị đối xử tốt với tôi nhiều năm như thế, không lẽ bản thân chị không biết sao?" Trước kia tôi không hiểu được, nhưng bây giờ tôi đã biết được lý do, chị không cần phải giả vờ nữa." Hàn Phong cười giễu, nói.

Hàn Yên hít sâu, nói:"Hi vọng cậu sẽ không làm bố thất vọng, chị cũng sẽ không can thiệp vô chuyện này, dù sao chúng ta cũng là chị em, chị không hi Vọng chuyện này phát triển đến mức câu chết chị sống."

"Cảm ơn chị." Hàn Phong nói xong, dẫn theo Địa Ương rời khỏi phòng.

Tại thôn Thành Trung, sau khi Hàn Tam Thiên đến nhà Dương Hưng, Dương Hưng nói cho anh nghe những chuyện gần đây, bây giờ chỉ còn hai hộ gia đình là chưa thuyết phục được, hầu như toàn bộ các hộ dân trong thôn này đã được Hàn Tam Thiên thuyết phục được.

"Cậu Tam Thiên, cậu cứ yên tâm, trong ba ngày nữa, tôi nhất định sẽ thuyết phục được hai hộ này." Dương Hưng cam đoan với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên vẫn luôn chú ý đến năng lực làm việc của Dương Hưng, thông qua đàn em của Mặc Dương, mọi nhất cử nhất động của ông ta đều nằm trong phạm vi quan sát của Hàn Tam Thiên, không thể không nói, tuy Dương Hưng xưng vương xưng bá trong thôn nhưng năng lực của ông ta cũng không thể xem thường, gần như ngang bằng với Lâm Dũng, chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, anh ta cũng có thể làm một trợ thủ đắc lực trong tương lai.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.