Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1628 chữ

Khóe miệng người đó cong lên, cười lạnh nói:"Tao là đàn em của Lâm Dũng, hơn nữa còn là trợ thủ đắc lực, mày dám động vào tao, không nghĩ đến hậu quả à?"

Những lời này khiến Hàn Tam Thiên thoáng ngạc nhiên, sắc mặt của những người vây xem thì trắng bệch.

Không ít người hi vọng Hàn Tam Thiên nhanh chóng chạy thoát, bởi vì nếu động đến đàn em của Lâm Dũng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, dùng nắm đấm cũng không phải là cách.

Nhưng không ai dám mở miệng khuyên Hàn Tam Thiên rời đi, lòng họ nóng như lửa đốt, nếu bị liên lụy, khả năng tận nhà nát cửa sẽ rất cao.

"Sợ rồi sao? Nếu sợ thì nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi tạo." Nhìn thấy Hàn Tam Thiên ngây người, người đó đắc ý nói.

Hàn Tam Thiên ngẩn người không phải vì sợ hãi, anh chỉ cảm thấy kì lạ, nếu người này thật sự là đàn em của Lâm Dũng, hơn nữa theo lời anh ta thì còn là trợ thủ đắc lực, chắc chắn sẽ thường xuyên ra vào thị trấn kỳ quái, mà nếu thường xuyên xuất hiện ở đó thì chắc chắn Hàn Tam Thiên đã thấy qua anh ta.

Hàn Tam Thiên chỉ nghĩ được một lý do duy nhất, chính là người này đang khoác lác, có thể anh ta có quan hệ với Lâm Dũng, nhưng không phải là đàn em thân cận của Lâm Dũng.

"Anh lợi hại vậy sao, ngay cả Lâm Dũng

cũng biết." Hàn Tam Thiên cười nói.

Khi nghe bản thân được tâng bốc, vẻ đắc ý trên mặt càng thêm sâu, nói:"Bây giờ đã biết tạo lợi hại thế nào rồi chứ? Còn chưa chịu quỳ xuống xin lỗi sao?"

Hàn Tam Thiên thản nhiên lắc đầu, nói:"Cho dù Lâm Dũng ở đây, anh ta cũng không có tư cách bắt tôi xin lỗi, anh nghĩ gì thế?"

"Tên nhóc, mày dám vô lễ với anh Dũng sao?" Người kia nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Tam Thiên, không nghĩ đến việc mượn danh Lâm Dũng nhưng người này

vẫn không chịu thỏa hiệp, chiêu này trước kia dùng rất tốt.

"Hay anh làm cho Lâm Dũng đến đây, xem anh ta có dám bắt tôi xin lỗi không." Hàn Tam Thiên nói.

Trong mắt người kia hiện lên chút hoảng hốt, gã nói mình là đàn em của Lâm Dũng, chuyện này hoàn toàn bịa đặt vì thế làm gì có tư cách để Lâm Dũng có thể ra mặt vì gã.

Không lẽ Hàn Tam Thiên biết gã bịa chuyện nên mới ngang ngược như thế?

"Ha, loại tiểu nhân như mày mà cũng có tư cách gặp anh Dũng à?" Người kia nói.

Hàn Tam Thiên càng thêm chắc chắn việc gã ta khoác lác, mượn danh Lâm Dũng làm không biết bao nhiêu chuyện xấu. Dù sao cũng không có gì làm thế thì nên để Lâm Dũng đến đây dọn dẹp một chút.

"Anh không gọi, thế để tôi gọi." Nói xong, Hàn Tam Thiên lấy điện thoại ra.

Cảnh này khiến những người vây xem càng thêm xôn xao, chẳng lẽ anh quen biết Lâm Dũng sao? Nếu thật sự là thế, thì

quá thú vị, nếu Lâm Dũng thật sự đến đây, không biết anh ta sẽ giúp ai.

"Chuyện này càng trở nên kích thích, thật sự liên quan đến Lâm Dũng."

"Theo tôi thấy, hai người này có thể đều đang khoác lác, sao bọn họ có thể tùy tiện muốn gọi Lâm Dũng là gọi chứ?"

"Tôi không nghĩ thế, anh ấy gọi thật, nếu Lâm Dũng không đến không phải là tự làm xấu mặt mình sao?"

Về chuyện Hàn Tam Thiên có thể gọi Lâm Dũng đến hay không, những người vây xem chia làm hai phe, có người cho rằng anh khoác lác nhưng có người lại cảm thấy anh có thể gọi Lâm Dũng tới.

Lúc này, trong lòng người tự xưng là đàn em Lâm Dũng cực kì phức tạp. Hàn Tam Thiên lấy điện thoại ra, gã không thể chắc chắn có thật thế không, nhưng gã thật sự là bịa chuyện.

Nếu Hàn Tam Thiên gọi được Lâm Dũng đến đây, thế thì những chuyện anh ta bịa đặt trước kia đều đổ sông đổ biển, sau này không thể ngẩng đầu lên với bạn bè.

Hoa Cánh Tay Đại Hán đi đến bên cạnh

người kia, hỏi:"Cậu là đàn em của Lâm Dũng, nhưng cậu ấy là bạn tốt của Lâm Dũng, không lẽ cậu chưa từng gặp cậu ấy sao?"

Người kia miễn cưỡng nói:"Ông tin anh anh ta sao? Tôi lấy điện thoại ra rồi nói mình quen biết Mặc Dương, ông tin à?"

Hoa Cánh Tay Đại Hán lắc đầu liên tục, Mặc Dương thuộc hàng những nhân vật có tiếng, sao có thể quen biết nhân vật nhỏ bé như họ chứ.

"Ý của cậu là cậu ấy khoác lác sao?" Hoa Cánh Tay Đại Hán nói.

"Chắc chắn là thế." Người kia chắc chắn như định đóng cột, trong lòng gã cũng hi vọng Hàn Tam Thiên bịa chuyện, nếu không chuyện gã nói dối sẽ bị lộ ra với mọi người.

Điện thoại được kết nối, Hàn Tam Thiên nói với Lâm Dũng:"Ở đây có người tự xưng là đàn em của anh, muốn tôi quỳ xuống xin lỗi, cậu nói xem chuyện này xử lý như thế nào?"

Lâm Dũng còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, dù sao giờ cũng là sáng sớm, anh ta

vừa ngủ không lâu, nhưng khi Hàn Tam Thiên nó thế, cả người liên tỉnh táo hơn gấp trăm lần.

"Anh Tam Thiên, không thể nào." Lâm Dũng hỏi lại, dám mượn danh của anh ta làm chuyện bậy, khẳng định là đàn em thân cận, nhưng nếu là đàn em thân cận thì không có chuyện không biết Hàn Tam Thiên.

"Anh tự đến đây xử lý đi." Hàn Tam Thiên nói.

"Được, tôi sẽ đến ngay." Dứt lời, Lâm Dũng nhanh chóng mặc quần áo, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.

Sau khi Hàn Tam Thiên cúp máy, nhìn người kia cười nói:"Lâm Dũng sẽ đến ngay, anh muốn chạy đi ngay bây giờ hay là tiếp tục chờ?"

Cơ bắp trên mặt người kia thoáng run lên, biểu hiện của Hàn Tam Thiên càng tự ti thì gã lại càng thấy chột dạ.

"Sao tao phải chạy chứ? Mày đừng có hù tạo." Người kia giả vờ bình tĩnh trả lời, nếu bây giờ gã bỏ chạy, không kể đến mất mặt thì sau này ai còn để ý đến gã nữa.

"Có chút can đảm, nhưng nếu anh nói tôi khoác lác thì anh đã sai." Hàn Tam Thiên nói, sau đó đi đến chỗ đặt bánh quẩy cùng sữa đậu này, mua cho mình một phần.

Theo biểu hiện ngoài mặt, dáng vẻ bình tĩnh tự tin của Hàn Tam Thiên càng khiến những người vây xem tin tưởng, ngược lại biểu cảm của người kia càng thêm khó coi, hơn nữa cơ thể gã ta đang run rẩy, rõ ràng là đang chột dạ.

Ban đầu, những người đi mua bữa sáng đều là nhân viên văn phòng, dự định mua xong bánh quẩy và sữa đậu nành sẽ đếncông ty, nhưng bây giờ không có ai rời đi cả, mọi người đều muốn xem kết quả cuối cùng là gì.

Hôm Tề Nhiễm đến trễ, lúc cô đến, Hàn Tam Thiên đã dùng xong bữa sáng. Cô không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì nhưng không khí ở hiện trường bây giờ có chút kì lạ, khiến cô cảm thấy hơi kì lạ.

Đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, Tề Nhiễm hỏi:"Người lần trước đến tìm anh trả thù à?"

"Đúng thế, nhưng không thành công." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Tề Nhiễm chột dạ liếc nhìn Hoa Cánh Tay Đại Hán, thấp giọng hỏi:"Không thành công là sao, bọn họ đang làm gì thế?"

"Chờ xem kịch hay." Hàn Tam Thiên cười

nói.

Kịch hay?

Tề Nhiễm không biết được nguyên nhân là gì, nhưng hôm nay cô tới đây là muốn cảm ơn Hàn Tam Thiên, bởi vì việc hợp tác giữa công ty của cô với bất động sản Nhược Thủy đã được đàm phán. Tuy cô là nhân viên mới nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ này thì sẽ không có nhiệm vụ sau, được ông chủ coi trọng vì thế đã được thăng chức. Hơn nữa, Hoàng Đình Đình đã bị sa thải, điều này có thể nói là được lòng người.

"Khi nào anh rảnh, tôi muốn mời anh một bữa." Tề Nhiễm hỏi.

Hàn Tam Thiên biết công ty của cô đã đàm phán được với bất động sản Nhược Thủy, Tề Nhiễm mời anh ăn tối chắc chắn là muốn cảm ơn anh, nhưng thật ra lúc Hàn Tam Thiên làm chuyện này, không hề muốn được trả công.

"Không cần, mặc dù đã đàm phán hợp tác, nhưng có thể duy trì hay không còn phải chờ xem thực lực của công ty cô, vì thế cô nên lo cho công ty đi." Hàn Tam Thiên đã thay đổi số phận của Tề Nhiễm chỉ bằng một câu nói, nhưng việc anh làm cũng chỉ có thế, anh không thể cứ giúp cô mãi được.

"Vấn đề của công ty chắc chắn nên quan tâm nhưng cảm ơn anh cũng là việc nên làm, hai chuyện này không thể chậm trễ được." Tề Nhiễm kiên quyết đáp lời.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.