Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1801 chữ

Hàn Phong cũng không biết Hàn Tam Thiên là ai, bởi vì sau khi tới Thiên Vân, gã trầm mê vào tửu sắc, căn bản không dây tới chuyện Hàn Yên đối phó Hàn Tam Thiên, nên chưa gặp mặt Hàn Tam Thiên.

Hàn Phong cực kì vui vẻ khi nghe Hàn Tam Thiên nói thế, gã cũng bỏ địch ý của mình với đối phương.

Hàn Tam Thiên vừa tới thang máy thì nghe thấy một giọng nói vui vẻ: "Trùng hợp thế, lão Hàn cũng xuống tầng sao?"

Nhìn thấy Dương Mạnh, Hàn Tam Thiên nở nụ cười nói: "Đúng vậy, cô đi đâu đó?"

“Trong nhà hết muối, tôi đang chuẩn bị cơm nên phải đi mua." Dương Mạnh nói.

Hai người đi vào thang máy, Dương Mạnh liền nhắc tới chuyện hàng xóm mới, còn nói đối phương tiêu tốn hai mươi triệu làm phí chuyển nhà. Chuyện này càng khiến Hàn Tam Thiên chắc chắn tên kia biết Thích Y Vân ở đây nên mới mua căn phòng bên cạnh, trùng hợp cái gì, căn bản là mưu đồ của gã.

"Lão Hàn, anh đoán thử xem hàng xóm mới của chúng ta vì sao phải tốn tiền mua căn phòng đó đi." Dương Manh hỏi Hàn Tam Thiên.

"Nếu cô đã hỏi thế, nhất định biết cái gì rồi? Gợi ý cho tôi thử xem." Hàn Tam Thiên đã gặp qua Hàn Phong, sao không biết mục đích của đối phương, nhưng Duong Manh đang hứng thú như thế, anh không tiện cắt đứt, coi như giúp cô thỏa mãn dục vọng.

"Vì chị Phỉ Nhi đó, người hàng xóm mới này chắc chắn là người theo đuổi chị Phỉ Nhi.” Dương Manh nói.

“Hử?" Hàn Tam Thiên kinh ngạc nghẹn cười, chuyện từ tận đầu tận đâu sao có thể liên quan tới Mễ Phỉ Nhi? Hơn nữa gã đã đi tìm Thích Y Vân, thực sự theo đuổi Thích Y Vân mới đúng.

“Không phải Mễ Phỉ Nhi nói cho cô đúng không?" Hàn Tam Thiên cười hỏi.

“Tôi đoán thôi, chẳng qua chị Phỉ Nhi cũng đồng ý với suy nghĩ của tôi, nói cách khác, làm gì có người nào ngu ngốc tiêu nhiều tiền như thế mà không có mục đích." Dương Mạnh tỏ vẻ đương nhiên.

Hàn Tam Thiên xác nhận đối phương có

mục đích, Dương Manh nghĩ vậy cũng không sai, chỉ tiếc đối phương không phải Mễ Phỉ Nhi.

"Xem ra Mễ Phỉ Nhi lại bắt đầu mơ mộng hão huyền rồi, nếu thế tôi sẽ không phá vỡ ảo tưởng của cô ấy." Hàn Tam Thiên cười nói.

"Gì mà mơ mộng hão huyền? Chuyện này không phải ảo tưởng, mà là sự thật." Dương Mạnh nghiêm túc, trong suy nghĩ của cô, Mễ Phỉ Nhi là một người như có lực hấp dẫn vạn vật, bởi vì cô cũng gặp không ít người điên cuồng theo đuổi Mễ Phỉ Nhi, hành vi của bọn họ không phải người bình thường hiểu nổi.

"Ừ, đúng rồi, chính xác một trăm phần trăm, còn thật hơn cả chân châu nữa." Hàn Tam Thiên liên tục gật đầu.

Mễ Phỉ Nhi đang trong nhà chìm đắm ở ảo tưởng của mình, thậm chí cô đã muốn xin nghỉ không đi làm vì lo lắng vị hàng xóm kia gõ của cô lại không có nhà, làm mất cơ hội gặp mặt.

Mễ Phỉ Nhi thậm chí còn có ý nghĩ không để người đó có cô một cách dễ dàng, càng không dễ lấy, người đàn ông càng quý trọng, cho cô cần thể hiện bộ dạng lạnh lùng, làm cho người đó biết theo đuổicô khó khăn như thế nào.

Không thể không nói, Mễ Phỉ Nhi không thoát khỏi ảo tưởng của mình, thậm chí nghĩ kế làm như thế nào để gây khó dễ cho người kia, để người đó biết quý trọng cô.

Thời điểm Thích Y Vân đối mặt với Hàn Phong thì biểu hiện cực kì lạnh nhạt, trước kia không có người trong lòng, cô không có hảo cảm gì với loại người như Hàn Phong, kiểu người nhà giàu ăn chơi trác tác như này trong mắt cô trừ bỏ biết tiêu tiền còn không có tài cán gì cả, hơn nữa Thích Y Vân rất hiểu người như này chắc chắn không biết yêu là gì.

Trong mắt loại người này, họ chỉ coi phụ nữ như đồ chơi, không bao giờ có tình cảm thực sự.

Hiện giờ, Hàn Tam Thiên đã chiếm vị trí cực kì quan trọng trong lòng Thích Y Vân,

dưới tình huống như thế, cô càng thấy Hàn Phong mất điểm.

Hàn Phong dùng mọi thủ đoạn cũng không khiến Thích Y Vân nhường này, khiến Hàn Phong cảm thấy khó chịu, bất kì loại phụ nữ nào cũng không có tư cách cao ngạo trước mặt gã, chỉ cần gã muốn, dù có phải dùng thủ đoạn đê tiện, Hàn Phong cũng cướp được.

Chẳng qua gã tự nguyện cho Thích Y Vân đãi ngộ đặc thù, bởi vì đây là người phụ nữ đầu tiên khiến gã động lòng thực sự.

"Em biết không, nếu là người phụ nữ khác, dám dùng thái độ này đối xử với tôi, vậy cả đời người đó đừng hy vọng tốt hơn. Nhưng tôi thực sự thích em, chỉ nên tôi nguyện ý cho em đặc quyền." Hàn Phong nói.

Thích Y Vân lắc lắc đầu, có vẻ uể oải Âu xìu, bởi vì tâm tư của cô đã đặt hết lên người Hàn Tam Thiên.

"Anh không phải cho tôi đặc quyền, tôi không thích anh." Thích Y Vân trực tiếp nói.

Hàn Phong trầm trọng, nói: “Do tôi không đủ ưu tú sao? Chẳng lẽ em không vừa mắt với thực lực này họ Hàn Hàn?"

“Nhà anh rất có tiền, có tiền đến lỗi nhà họ Thích phải ngước đầu lên nhìn, nhưng chuyện này quan trọng sao? Đối với tôi tiền không phải quan trọng nhất." Thích Y Vân bình tĩnh nói.

Hàn Phong bật cười, có rất nhiều người phụ nữ đã nói qua lời này, những người đó tự xưng thanh cao, không cúi lưng với tiền tài, nhưng cuối cùng thì sao? Sau khi biết thân phận thực sự của Hàn Phong, những người đó chẳng phải quỳ phích dưới chân gã hay sao.

Cho nên Hàn Phong tin tưởng, trên đời này không có người nào không hám giàu, chẳng qua tiền nhiều hay ít mà thôi.

Gia tộc họ Hàn tại Mỹ đủ khiến bất kì người phụ nữ dao động.

“Tiền không quan trọng, nhưng nhà họ Thích chẳng phải giờ đang gặp khó khăn vì không đủ tiền sao, nên mới không có biện pháp giải quyết còn gì?" Hàn Phong cười lạnh.

Nhà họ Thích gặp phiền toái chắc chắn có nhà họ Hàn đá chân sau, nên từ phương

diện khác, nhà họ Thích cùng nhà họ Hàn là kẻ thù của nhau.

Thích Y Vân cuối cùng cũng nhìn qua Hàn Phong, nói: “Nếu anh biết nhà họ Thích hiện giờ đang gặp khó khăn, như vậy anh phải biết rõ nhà họ Hàn đã làm chuyện gì, anh nghĩ dưới tình huống như thế, tôi sẽ thích anh sao?"

“Chỉ cần em chịu theo anh, anh sẽ giải quyết chút phiền toái này cho em.” Hàn Phong đắc ý nói.

Thích Y Vân cười khinh thường, Hàn Phong tuy là người nhà họ Hàn, nhưng cô

biết rất rõ Hàn Phong chỉ là kẻ ăn không ngồi rồi, gã không có tư cách tham dự mọi quyết định của nhà họ Hàn, thứ gã được sử dụng chỉ có tiền tài cùng địa vị người nhà họ Hàn với người ngoài mà thôi, trong nhà họ Hàn, Hàn Phong không có bất kì quyền lợi nào.

“Anh thật sự có tư cách quyết định chuyện là họ Hàn?" Thích Y Vân cười hỏi.

Hàn Phong chột dạ trong lòng, nhưng gã không thể hiện ra ngoài, gã thực sự không có tư cách tham dự vào việc nhà họ Hàn quyết định, nhưng gã nói dối là sở trường của gã, chỉ cần lừa Thích Y Vân tới tay,giải quyết được hay không còn quan trọng sao?

"Tôi là con của gia chủ đương nhiệm nhà họ Hàn, có tư cách kế thừa chức gia chủ tiếp theo, cô nghĩ tôi không có tư cách quyết định chuyện nhà họ Hàn sao?" Hàn Phong cười nói.

Thích Y Vân không rõ chuyện nội bộ nhà họ Hàn lắm, nhưng có một chuyện cô biết rất rõ, mỗi lần có hoạt động lớn, gia chủ nhà họ Hàn đều mang Hàn Yên theo, từ chuyện này có thể xác định Hàn Yên có địa vị cao hơn Hàn Phong, lực khống chế càng nhiều hơn Hàn Phong.

"Người thừa kế? Tôi thấy Hàn Yên có tư cách hơn đó." Thích Y Vân nói.

Hàn Phong nghệt người, gã chưa bao giờ cảm thấy Hàn Yên sẽ làm gì chủ, tuy rằng chị ta có năng lực không tệ, nhưng chị ta chỉ là phụ nữ mà thôi, phụ nữ sao có thể làm gia chủ?

Chính vì điều này nên Hàn Phong chưa bao giờ để ý tới thành tích của Hàn Yên, bởi vì gã tin tưởng chỉ dựa vào thân phận đàn ông này, Hàn Yên sẽ không tranh nổi với gã.

"Chẳng lẽ em không rõ sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ sao? Chị của tôi là phụ nữ, chị ấy không thể nắm được chức gia chủ." Hàn Phong nói.

Thích Y Vân nở nụ cười khinh thường, Hàn Phong nghĩ mình là đàn ông nên không cố kỵ gì cả, nhưng gia tộc lớn như nhà họ Hàn, dù không giao cho phụ nữ nắm quyền, cũng không thể giao cho kẻ vô dụng như gã.

“Hơn nữa chị tôi đối với tôi rất tốt, sao chị ấy có thể đoạt chức gia chủ với tôi được."

Hàn Phong tiếp tục nói.

“Chị anh đối với anh tốt về phương diện nào? Anh làm gì cô ta cũng mặc kệ anh sao?" Thích Y Vân hỏi.

“Đương nhiên, tôi muốn chơi thế nào, chị ấy sẽ để tôi chơi thế đó, chưa bao giờ muốn quản tôi, còn yểm trợ giúp tôi, nếu tội phạm lỗi, chị sẽ giúp tôi cầu tình, tình chị em như này con một như cô không hiểu nổi đâu." Hàn Phong cười nói.

Thích Y Vân lắc lắc đầu, Hàn Phong như kẻ ngu, gã cho rằng Hàn Yên làm vậy là tốt với gã?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.