Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1610 chữ

Gã bóng lưỡng khinh thường cười, người này chết đến nơi, lại còn dám ngạo mạn như vậy.

"Đi thôi." Gã đầu bóng lưỡng đi ở phía trước dẫn đường.

Hàn Tam Thiên theo sau, bỗng cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ. Nếu Tô Nghênh Hạ

thật sự xảy ra chuyện, thì tại sao cô ấy không gọi điện thoại cho mình chứ? Hơn nữa, sao gã đầu bóng lưỡng này biết mình?

Trong phố cổ nhiều người như vậy, gã lại trực tiếp đi về phía chính mình, hiển nhiên là có sự hiểu biết đối với anh.

Hàn Tam Thiên âm thầm lưu tâm, rất nhanh, đầu bóng lưỡng đi vào một căn nhà nhỏ, chỗ này hầu như không có khách thăm quan.

"Nếu cậu không đi nhanh lên, thì tôi không đảm bảo vợ cậu sẽ có số phận gì đâu."

Gã đầu bóng lưỡng đứng ở cửa quay đầu nói với Hàn Tam Thiên.

Khóe miệng Hàn Tam Thiên khẽ nhếch lên một độ cong, tuy anh không biết rốt cuộc gã đầu bóng lưỡng này muốn làm gì, nhưng anh có thể xác định, Tô Nghênh Hạ không có ở chỗ này.

Có điều, muốn biết mục đích của gã thì chỉ đi vào mới biết được.

Hàn Tam Thiên ba bước cũng thành hai bước đuổi theo.

Đi vào trong sân, cửa vừa đóng lại, đã có

hai người chặn ở cửa ngăn lối đi, còn có mấy người chầm chậm đi ra từ trong nhà.

Tổng cộng bảy người, vẻ mặt mỗi người hung ác dữ tợn đều cho thấy bọn họ chẳng có ý tốt gì.

"Là ai tìm đám rác rưởi các người đến để đối phó tôi?" Hàn Tam Thiên cười nhạt. Tuy vóc dáng mấy người kia rất cao to, nhưng có thể thấy chỉ là mèo quào, cũng không có trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên bản lĩnh chắc chắn chẳng ra sao cả.

Có rất nhiều người trong thành phố ThiênVân muốn đối phó anh, chỉ là sẽ tìm mấy thứ rác rưởi này, chứng tỏ không hiểu biết rõ về anh.

Hàn Yên sẽ không làm như vậy, nếu cô ta muốn giết anh, chỉ cần tìm cơ hội kêu Địa Ương ra tay là được, không có khả năng kêu đám rác rưởi này ra mặt.

Chẳng lẽ là đắc tội ai trong lúc lơ đãng ở trước đây ư?

"Chết đến nơi còn muốn mạnh miệng, chúng ta đây là kẻ liều mạng không cần mạng sống đấy." Gã đầu bóng lưỡng nghiến răng nghiến lợi nói.

"Kẻ liều mạng không cần mạng sống?" Hàn Tam Thiên khinh thường cười, nói: "Các người đối phó người thường còn được, nhưng muốn đối phó tôi, với khả năng của mấy người, e rừng không làm được đâu."

"Nhóc con, mày đã ngạo mạn như vậy, thì để mấy anh đây cho mày mở rộng tầm mắt."

"Trên đường đến địa phủ, đừng quên nhắc tới mấy anh với đám cô hồn dã quỳ, có lẽ mày còn có thể tìm được bạn đồnghành đó."

"Lên hết đi."

Đám đó cùng nhau nhào lên, bao vây áp sát lấy Hàn Tam Thiên, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí có tính sát thương

сао.

Hàn Tam Thiên không dám khinh thường, tuy khả năng của đám đấy không được tốt lắm, nhưng thắng ở nhiều người. Hơn nữa, trong tay mỗi người đều có đao, một khi lơ là bị đánh trúng, thì hôm nay có lẽ anh thật sự sẽ chết trong này.

Trong một căn phòng, Tưởng Lam xuyên thấu qua cửa sổ, hồi hộp nhìn ngoài sân, không tự giác siết chặt nắm tay.

Đây chính là cơ hội tốt để giết chết Hàn Tam Thiên, dù trong lòng bà vẫn hơi lo lắng hậu quả khi sự việc lộ ra, nhưng sau đó, bà càng muốn nhìn thấy Hàn Tam Thiên ngã xuống vũng màu.

Chỉ khi Hàn Tam Thiên chết rồi, thì cuộc sống của nhà họ Tô mới có thể trở về quỹ đạo, sẽ không bị cậu ta liên lụy.

Cũng chỉ khi Hàn Tam Thiên chết, Tô

Nghênh Hạ mới dựa theo s bà, theo đuổi hạnh phúc mới.

"Nghênh Hạ, mẹ làm mọi thứ, đều là vì tốt cho con, đừng trách mẹ, muốn trách thì trách cậu ta không biết lượng sức mình, lại dám đối đầu với Hàn Yên, còn liên lụy nhà họ Tô chúng ta." Tưởng Lam lầm bầm lầu bầu nói.

Vốn dĩ, Tưởng Lam rất có lòng tin, nhưng khi phe đầu bóng lưỡng có hai người ngã xuống đất không dậy nổi, thì trở nên lo lắng thấp thỏm.

Lẽ nào nhiều người như vậy cũng khôngphải đối thủ của tên vô dụng kia ư?

Tại sao cậu ta lại mạnh như vậy!

Ở nhà họ Tô, ngay cả Tô Hải Siêu cũng đánh cho cậu ta không dám đánh trả cơ mà.

Nếu cậu ta lợi hại như vậy, tại sao lúc đó

không đánh trả cơ chứ?

Gã đầu bóng lưỡng nhìn thấy người của mình ngã xuống cũng vô cùng kinh ngạc hoảng sợ. Nhiều người vây đánh như vậy, thế mà không có chút ưu thế nào, trái lại còn bị Hàn Tam Thiên làm xáo trộn vị trí

Hơn nữa, cậu ta càng đánh càng hăng, khí thế càng ngày càng mạnh, còn bên

mình, rõ ràng là rất kiêng kị cậu ta, nên ra tay cũng bắt đầu cẩn thận.

"Đừng sợ, người này đã sắp hết sức rồi, lên cho tao, giết tên vô dụng kia." Gã đầu bóng lưỡng thét to một tiếng, dẫn đầu xông lên trước.

Những người khác thấy thế, cuối cùng cũng nhấc lên can đảm.

Hàn Tam Thiên đứng tại chỗ, không nhúc nhích tý nào, chỉ nói một câu: "Cần gì phải tự tìm đường chết, đám rác rưởi cácngười, sao làm sao có thể là đối thủ của tôi được."

"Hôm nay, tao muốn lột da rút gân mày, khiến mày chết không toàn thây." Gã đầu bóng lưỡng lớn tiếng quát.

Mấy người hợp lực bao vây nhào về phía Hàn Tam Thiên, lúc này đây, Hàn Tam Thiên không tính nương tay nữa, bởi vì đã không còn bất cứ ý nghĩa gì để tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

Khi trong sân khôi phục im lặng, chỉ còn một mình Hàn Tam Thiên đứng được, toàn bộ đám đầu bóng lưỡng đều nằm sấp trên mặt đất, hiển nhiên, mặc dù là đối mặt với một đám người vây đánh, Hàn Tam Thiên vẫn thắng, còn thắng vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Cây đao của đầu bóng lưỡng liếm máu nhiều năm như vậy, chưa bao giờ từng thua. Ở trong mắt gã, nhiệm vụ hôm nay cũng dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ lại thua. Điều này khiến cho ánh mắt gã nhìn Hàn Tam Thiên trở nên đặc biệt sợ hãi.

Người này rốt cuộc là ai, tại sao lại lợi hại như vậy.

"Các người muốn giết tôi, tình hình lúc này, tôi có nên giết chết các người để chấm dứt tai họa về sau không?" Hàn Tam Thiên hỏi gã đầu bóng lưỡng.

Gã đầu bóng lưỡng lộ ra vẻ hoảng sợ, tuy gã từng giết người, nhưng chính gã cũng rất sợ cái chết. Chỉ có người nào chưa bao giờ cảm nhận được cái chết, mới có thể mạnh miệng nói chính mình không sợ chết.

Khi cái chết sắp buông xuống, có mấy ai thật sự có thể không sợ hãi cơ chứ?

"Chúng tôi chỉ là lấy người tiền tài thay người tiêu tại mà thôi, cậu không nhất thiết phải giết chúng tôi." Gã đầu bóng lưỡng nói.

Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười, đi đến bên cạnh gã đầu bóng lưỡng, nói: "Các người lấy tiền của ai?"

Ở trong phòng, khi Tưởng Lam nghe thấy câu ấy, trái tim lập tức vọt lên tận họng. Nếu những người đó vì bảo vệ tính mạngmà khai ra bà, bà sẽ xong đời.

Tưởng Lam hít sâu một hơi, ánh mắt đầy sự sợ hãi.

Tại sao người lợi hại như cậu ta, lại chấp nhận bị sỉ nhục trong nhà họ Tô? Tại sao còn muốn bị Tô Hải Siêu đánh cơ chứ? Rốt cuộc cậu ta vì cái gì mà ngầm chịu đựng mọi thứ!

Gã đầu bóng lưỡng hơi hơi do dự, loại chuyện bán đúng người thuê là vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nhưng nếu không khai người thuê ra, gã lo lắng Hàn Tam Thiên sẽ thực sự ra tay giết chết gã.

"Đám rác rưởi đó không phải là đối thủ của anh, vậy tôi thì sao?" Lúc này, một giọng nói một quen thuộc bỗng dưng xuất hiện.

Hàn Tam Thiên bỗng quay đầu lại, khi anh nhìn thấy Đông Hạo nhảy xuống từ trên đầu tường, trái tim lập tức rớt xuống đáy cốc.

Anh đánh đám rác rưởi đầu bóng lưỡng kia rất dễ dàng, bởi vì bọn họ hoàn toàn không phải thật sự mạnh, nhưng Đông Hạo thì khác, anh ta là một cao thủ. Hơnnữa, Hàn Tam Thiên từng đánh với anh ta, anh hoàn toàn thua anh ta.

"Đông Hạo, bây giờ tôi và cô chủ nhà anh là quan hệ hợp tác với nhau. Trước khi anh giết tôi, lẽ nào không nên đi hỏi ý kiến của cô ấy một chút à?" Hàn Tam Thiên nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.