Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2123 chữ

Thích Y Vân nghe thấy tiếng đóng cửa mới ra khỏi phòng mình, chân trần bước đến chỗ cửa, mong rằng có thể nhìn thấy Hàn Tam Thiên từ trong mắt mèo.

Nhưng vừa đi đến cửa, đột nhiên của lại bị đẩy vào.

Hàn Tam Thiên đi rồi quay lại, anh quên cầm theo điện thoại.

Thích Y Vân đứng chết trân tại chỗ, hơn nữa còn nhón mũi chân, dáng vẻ cẩn thận giống như kẻ trộm.

"Cô làm gì vậy?" Hàn Tam Thiên khó hiểu

hỏi.

Thích Y Vân hoảng hốt kêu lên một tiếng, phi nhanh về phòng mình, rầm một tiếng nặng nề đóng cửa lại.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi

ện thoại mới ra ngoài.

Lần này Thích Y Vân không ra ngoài nữa, bởi vì cô ta đã xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Một lúc lâu sau, Thích Y Vân mới thoát khỏi cảm giác xấu hổ, vào phòng khách chuẩn bị xem phim thả lỏng tâm trạng.

Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, Thích Y Vân cảnh giác như chim non bị hoảng sợ.

Thích Y Vân cuộn người trên sofa, nở nụ cười cực kỳ tươi. Bây giờ quả thật cô ta hơi sợ sẽ chạm mặt với Hàn Tam Thiên, bởi vì cô lo Hàn Tam Thiên sẽ nhắc tới chuyện bảo cô đi. Vì vậy muốn ở lại ngồi nhà này, cách duy nhất chính là tránh thảo luận chuyện này với Hàn Tam Thiên, có thể không gặp mặt là tốt nhất.

Nhưng Hàn Tam Thiên có chìa khóa, nếu anh trở về nhà thì trực tiếp mở cửa là được, sao phải gõ cửa chứ?

Thích Y Vân nhẹ chân bước tới cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn người tới, vẻ mặt lập tức thay đổi, từ cẩn thận từng li

từng tí biến thành lạnh lùng.

"Sao anh lại tới đây?" Mở cửa, nhìn thấy Đông Hạo, Thích Y Vân lãnh đạm hỏi.

"Cô chủ, tôi chỉ tới thăm cô thôi." Đông Hạo nói.

Thích Y Vân cao ngạo lạnh lùng bảo: "Tôi không sao, anh không cần phải tới thăm tôi, có mệnh lệnh gì tôi sẽ gọi điện cho anh."

Thực ra Động Hạo đến thăm Thích Y Vân là vì nhớ cô ta. Gã biết, hiện tại tình cảm của Thích Y Vân dành cho Hàn Tam Thiên

đã không thể nào tự kìm chế. Gã mong rằng sự xuất hiện của mình có thể khiến Thích Y Vân tỉnh táo hơn.

Tới nay, Đông Hạo vẫn cho rằng Hàn Tam Thiên không đáng để Thích Y Vân làm nhiều chuyện như vậy cho anh. Hơn nữa cùng lắm Thích Y Vân chỉ muốn lợi dụng Hàn Tam Thiên để giải quyết phiền phức của nhà họ Thích mà thôi, không nên đưa tình cảm của mình vào.

"Cô chủ, tôi không muốn cô vì chuyện này mà tổn thương, anh ta không đáng." Đông

Hạo nói. Gã rất thích Thích Y Vân, từ nhỏ đã thích, nhưng khi gã lấy can đảm tỏ tình với Thích Y Vân lại bị cô ta vô tình từ chối, nhưng cho dù là vậy, Đông Hạo cũng không hề từ bỏ.

"Có đáng hay không liên quan gì tới anh hả? Đông Hạo, anh đừng quên thân phận của mình, hơn nữa chuyện tình cảm này không có bất kỳ ai có thể ép buộc được. Anh thích tôi, không có nghĩa là tôi phải thích anh, giống như tôi thích anh ấy nhưng anh ấy không thích tôi vậy." Thích Y Vân nói, tình cảm của Đông Hạo dành cho cô ta rất sâu sắc, nhưng Thích Y Vân lại không áy náy mà từ chối Đông Hạo.

Bởi vì cô ta cho rằng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cũng không phải một bên nói thích thì nhất định sẽ được bên còn lại đáp lại.

Đông Hạo uể oải cúi đầu, Thích Y Vân càng ngày càng trúng độc nặng, mà gã chỉ có thể bó tay nhìn mọi chuyện diễn ra, chẳng có cách nào để ngăn cản.

"Cô chủ, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ mình sẽ vì việc này mà tổn thương ư?" Đông Hạo hỏi.

"Cho dù thương tích đầy mình, tôi cũng sẽ không hối hận. Chưa từng thử, chưa từng

cố gắng, ai biết kết quả sẽ thế nào?" Giọng điệu Thích Y Vân kiên định nói, cho dù cô ta biết rõ hi vọng đó xa xôi cỡ nào, nhưng cô ta càng rõ từ bỏ sẽ khiến cô ta hối hận hơn.

"Không còn chuyện gì nữa, anh về đi. Sau này đừng tới đây tìm tôi, có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho anh." Thích Y Vân nói xong thì đóng cửa lại, trở lại phòng khách ngồi xuống sofa.

Khoảnh khắc của đóng lại, biểu cảm của Đông Hạo trở nên cực kỳ dữ tợn, hiện tại gã cực kỳ muốn đích thân kết thúc tính mạng của Hàn Tam Thiên. Chỉ có như |

vậy, Thích Y Vân mới không vì anh mà bị thường. Nhưng gã không dám làm thế, Hàn Tam Thiên liên quan đến an nguy của nhà họ Thích, bây giờ chỉ anh mới có thể giúp được nhà họ Thích, điều này cho dù Đông Hạo không muốn thừa nhận cũng không được.

"Hàn Tam Thiên, sớm muộn gì tao cũng sẽ lấy mạng mày!" Đông Hạo không cam lòng nói.

Công ty thiết kế nào đó, còn chưa tới giờ làm việc, Tề Nhiễm đã bắt đầu bận rộn làm việc ở vị trí của mình, cả sữa đậu nành và bánh quẩy cũng không kịp ăn.

Đây là thái độ thường ngày của cô với công việc. Thân là người mới, bị chèn ép khắp nơi, cách duy nhất của cô chính là cố gắng làm việc. Chỉ khi khiến ông chủ nhìn thấy giá trị của mình mới có cơ hội thoát khỏi tình trạng hiện tại.

"Tề Nhiễm, ngày nào cô cũng đến sớm như vậy, đúng là chịu khó đó." Đồng nghiệp trong công ty lần lượt đi làm, một cô gái ăn mặc xinh đẹp bước đến bên cạnh Tề Nhiễm, nụ cười nhạt trên mặt tràn đầy ác ý.

"Chị Đình, em là người mới, tất nhiên phải cố gắng nhiều hơn mới được." Tề Nhiễm

nói. Chị Đình này tên là Hoàng Đình Đình, đã làm việc ở công ty lâu năm, hơn nữa có quan hệ thân thiết với ông chủ, gần như tất cả mọi người đều biết cô ta và ông chủ có quan hệ với nhau. Vì vậy trong công ty không ai dám chọc cô ta, nếu cô ta nhìn ai không vừa mắt, thổi mấy câu bên gối của ông chủ, hôm sau người đó sẽ bị sa thải.

"Phải rồi, chuyện ông chủ kêu cô đi thương lượng với bất động sản Nhược Thủy, cô làm tới đâu rồi, đừng nói là vẫn chưa đi đấy!" Hoàng Đình Đình hỏi. Việc này là cô ta cố ý sắp xếp, từ đầu đã chẳng nghĩ rằng Hoàng Đình Đình sẽ thành

công. Chỉ muốn tìm một chuyện như vậy để làm khó Tề Nhiễm, nếu có thể danh chính ngôn thuận đuổi Tề Nhiễm thì càng

tốt.

Nguyên nhân chủ yếu khiến cô ta làm vậy là vì Tề Nhiễm trông không tệ, hơn nữa dáng vẻ ngây thơ rất được đàn ông yêu thích. Hoàng Đình Đình sợ hồn của ông chủ sẽ bị cô cậu mất, ảnh hưởng địa vị của mình trong công ty.

"Chị Đình, em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng." Tề Nhiễm nói. Vì chuyện này, cô đã sửa sang rất nhiều tài liệu, hi vọng lúc may mắn chạm mặt Chung Lương có thể

đưa ra nhiều vốn liếng bàn chuyện hợp tác hơn.

"Chuẩn bị?" Hoàng Đình Đình cười lạnh, nói: "Còn muốn chuẩn bị gì nữa, cô thay bộ đồ này ra, ăn mặc gợi cảm chút tới gặp Chung Lương là được, chút đạo lý này cũng không hiểu hả?"

Tề Nhiễm sững sờ, mới làm việc, cô thật sự không hiểu những đường ngang ngõ tắt này.

Lúc này, ông chủ đã tới công ty, Hoàng Đình Đình tươi cười quyến rũ chào đón, hai người trực tiếp vào văn phòng.

Tề Nhiễm thở dài, tiếp tục sửa sang tài liệu.

Một đồng nghiệp bình thường không ưa tác phong của Hoàng Đình Đình bước đến bên cạnh Tề Nhiễm, nói khẽ: "Tề Nhiễm, tôi thấy Hoàng Đình Đình cố ý ghim cô. Nếu không, chuyện quan trọng như vậy sao lại giao cho cô đi làm chứ? Hơn nữa công ty lớn như bất động sản Nhược Thủy, làm sao có thể hợp tác với công ty của chúng ta?"

Tề Nhiễm biết Hoàng Đình Đình làm khó

Huuhy 32. Tuny TUTTI

cô, nhưng cũng chính vì vậy cô mới muốn chứng minh bản thân.

Tuy rằng cơ hội rất nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là không có khả năng thành công, việc này với cô mà nói xem như một lần khiêu chiến.

"Vừa rồi cô ấy bảo tôi ăn mặc gợi cảm nghĩa là gì?" Tề Nhiễm khó hiểu hỏi.

Đồng nghiệp thở dài, thấy hâm mộ sự thuần khiết của Tề Nhiễm. Nhớ ngày đó lúc cô ta vừa rời khỏi cổng trường đại học cũng chẳng hiểu chuyện gì, nhưng tiến vào cái xã hội như thùng nhuộm này đã

sớm không còn trái tim ban đầu.

"Cô ta muốn cô dùng sắc đẹp hấp dẫn Chung Lương. Đạo lý đơn giản như vậy mà cô cũng không hiểu hả?" Đồng nghiệp nói.

Tề Nhiễm kinh ngạc nhìn đồng nghiệp, thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, cô quyết sẽ không làm.

Lúc này, điện thoại cố định trên bàn Tề Nhiễm vang lên. Đây là điện thoại của công ty, một khi vang lên, có lẽ là ông chủ tim cô.

Nhận điện thoại, ông chủ kêu Tề Nhiễm vào văn phòng một chuyến.

Đồng nghiệp chỉ có thể dùng ánh mắt thương hại nhìn Tề Nhiễm, nói: "Xem ra Hoàng Đình Đình lại nói gì với ông chủ rồi, cô tự cầu nguyện đi."

Tề Nhiễm cầm tài liệu đã sửa sang của mình, bước vào văn phòng.

Mở cửa văn phòng, Tề Nhiễm phát hiện Hoàng Đình Đình đang từ tốn chỉnh cổ áo của mình, hình như là vừa cởi nút.

Hoàng Đình Đình chẳng quan tâm chuyện này sẽ bị Tề Nhiễm phát hiện, dù sao quan hệ của cô ta và ông chủ đã bị mọi người ở công ty biết hết rồi, hơn nữa cô ta còn lấy làm kiêu ngạo.

"Tề Nhiễm, cô vẫn chưa tới bất động sản Nhược Thủy, như vậy là sao, chẳng lẽ chuyện tôi nói với cô, cô lại không để trong lòng đến vậy hả?" Giọng điệu ông chủ nghiêm nghị chất vấn Tề Nhiễm.

Tề Nhiễm lập tức lấy tài liệu ra, giải thích với ông chủ: "Ông chủ, tôi vẫn đang sửa sang lại tài liệu của công ty, hi vọng có thể

chuẩn bị chuyện này chu đáo. Mong ông chủ yên tâm, nhất định tôi sẽ không để ông thất vọng."

Hoàng Đình Đình nghe cô nói thế, vẻ mặt cười nhạo bảo: "Tề Nhiễm, cô đúng là chẳng tự hiểu lấy bản thân chút nào, cô sửa sang mấy thứ vô dụng đó, Chung Lương có lòng xem hả? Tôi thấy cô đang cố ý kéo dài thời gian thì có."

"Tề Nhiễm, hôm nay cô phải tới bất động sản Nhược Thủy." Ông chủ lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Tề Nhiễm khổ sở, bầu giờ cô không có chút lòng tin nào. Tuy rằng buổi

sáng người kia nói đến bất động sản Nhược Thủy có thể trực tiếp báo tên lão Hàn nhưng Tề Nhiễm không chắc chắn là thật hay giả, có khi anh chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi.

"Nếu cô làm không được thì tự nghỉ việc đi." Hoàng Đình Đình rốt cuộc không nhịn được để lộ mục đích thật sự. Vô cớ đuổi việc nhân việc là hành động trái luật, dù sao Tề Nhiễm cũng có hợp đồng với công ty, nhưng nếu cô tự nghỉ việc, ý nghĩa lại khác.

"Tôi làm được." Tề Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cô? Dựa vào đâu có thể làm được, nói khoác lác có tác dụng không?" Hoàng Đình Đình cười khinh miệt.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.