Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2008 chữ

Hàn Tam Thiên mặt trầm như nước, bên

người anh chắc chắn không có kẻ phản bội, còn có 1 người biết chuyện này, là Tô Nghênh Hạ, nhưng Tô Nghênh Hạ ngay cả chuyện quan trọng này cũng nói với Hàn Yên sao?

Tâm tư Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên vô cùng rõ ràng, cô chắc chắn không làm chuyện này.

“Cho dù đã biết, cho dù chuyện thôn Thành Trung thuận lợi cùng cô ấy có quan hệ gì, cô ấy vì cái gì phải làm như vậy chứ?" Hàn Tam Thiên khó hiểu nói.

“Hàn Yên gần đây rất thường xuyên gặp

mặt người dân trong thành phố, tôi tin tưởng anh cô ta đã thành lập được một mối quan hệ tốt, xây dựng lại thôn Thành Trung, còn phải chờ cấp trên phê chuẩn văn kiện, nếu không có văn kiện xuống, thôn Thành Trung chính là một mảnh đất vô dụng.” Chung Lương nói.

Hàn Tam Thiên nhíu mày, một miếng đất vô dụng! Nói cách khác, nếu tất cả cùng Hàn Yên có quan hệ, cô ta muốn làm gì, làm mảnh đất thôn Thành Trung này, thối rữa trong tay anh.

Rót vào một lượng tiền lớn, lại chỉ xây dựng lại một mảnh đất vô dụng, đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chính là điểm trí mạng.

“Cậu chủ, tất cả chỉ là suy đoán, chúng ta cần phải biết đối với kế hoạch của chúng ta Hàn Yên có hay không rõ ràng." Chung Lương nói.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, Chung Lương suy nghĩ chu đáo, có một điều kiện căn bản, đó là Hàn Yên đối với kế hoạch thôn Thành Trung như nào.

Chính là...

Hàn Tam Thiên lấy ra điện thoại, tìm dãy số Tô Nghênh Hạ, anh không muốn tin tưởng Tô Nghênh Hạ làm lộ chuyện này, chính là ngoại trừ cô, Hàn Tam Thiên không thể tưởng tượng ra ai nữa.

Nếu cuộc gọi được thực hiện, đó là đại biểu anh không tin tưởng Tô Nghênh Hạ.

Gọi hay không gọi, Hàn Tam Thiên gặp phải vấn đề, nhưng lúc này, điện thoại trong tay lại vang lên.

Nhìn thông báo trên màn hình, Hàn Tam Thiên nhíu mày, sao tự nhiên Dương Manh lại gọi điện thoại cho anh, cho dù Dương Manh biết anh đang ở bất động sản Nhược Thủy cũng sẽ không trực tiếp tới làm phiền anh như vậy, dù sao hiện tại anh đang ở trong phòng làm việc của Chung Lương, mà Chung Lương là lãnh đạo trực tiếp của Dương Manh, theo tính cách của cô, đáng lẽ không dám trực tiếp làm phiền như vậy.

Chẳng lẽ ở công ty còn có thể gặp chuyện không may hả?

Sau khi Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua

Chung Lương thì bắt máy.

"Dương Manh, có chuyện gì vậy?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Lão Hàn, anh ở đâu, có thể giúp em một chuyện được không?" Giọng điệu Dương Manh sốt ruột hỏi.

Nghe Dương Manh nói vậy, có vẻ cô vẫn chưa biết chuyện Hàn Tam Thiên đã tới bất động sản Nhược Thủy.

"Tôi ở công ty của các cô." Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

Dương Mạnh bên kia đầu điện thoại rõ ràng hơi sửng sốt, giọng điệu cũng trở nên rất nghi hoặc, hỏi: "Anh tới công ty của chúng tôi làm gì?"

"Cô nên nói trước cô tìm tôi có chuyện gì đi." Hàn Tam Thiên cười bảo.

Lúc này Dương Mạnh mới nhớ đến chuyện chính: "Trong công ty có tên biến thái, bây giờ gã đang canh chừng ở nhà vệ sinh nữ, tôi không dám ra ngoài."

"Tại sao không gọi cho Mễ Phỉ Nhi xin giúp đỡ?" Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi,

nếu Dương Mạnh vốn không biết anh ở bất động sản Nhược Thủy, vậy Mễ Phỉ Nhi mới là người có thể kịp thời giúp đỡ cô, nhưng có điện thoại này lại gọi tới di động của anh, điều này khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy rất lạ.

"Lão Hàn, em nghe nói tên đó là thân thích của anh Chung, trong công ty không ai dám chọc vào, nếu không sẽ bị đuổi việc." Dương Mạnh giải thích nói.

Câu này khiến Hàn Tam Thiên rất cạn lời, Duong Manh gặp nguy hiểm đầu tiên là nghĩ đến vấn đề này, chẳng lẽ không phải an toàn của bản thân quan trọng hơn

Nói đến cùng, cô cũng không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy Mễ Phỉ Nhi mà thôi, suy nghĩ vĩnh viễn đặt người khác lên đầu này của cô không biết sẽ chịu biết bao thiệt thòi.

Cho dù Mễ Phỉ Nhi thật sự xem cô như chị em mà đối đãi, nhưng lâu dần đến khi khiến Mễ Phỉ Nhi cảm thấy mọi thứ đều là lẽ đương nhiên, quan hệ chị em này sẽ trở nên bất bình đẳng, khi đó, những thiệt thòi mà Dương Manh phải chịu sẽ nhiều hơn.

Xã hội hiện nay, còn có thể có người phụ nữ ngốc như vậy.

"Được, tôi tới ngay." Hàn Tam Thiên nói.

Cúp điện thoại, Hàn Tam Thiên hỏi Chung Lương: "Trong công ty của anh bắt đầu có chuyện bám víu quan hệ từ khi nào vậy?"

Những lời này khiến mí mắt Chung Lương giật giật, anh thật sự có một thân thích đang làm việc trong bất động sản Nhược Thủy, nhưng không phải anh bằng lòng, mà là người nhà tạo áp lực với anh, muốn cho thân thích này một công việc, vì vậy

anh mới bất đắc dĩ đưa tên thân thích kia vào công ty.

Có điều Chung Lương không cho gã đãi ngộ đặc biệt và đặc quyền gì, giống như nhân viên bình thường, bởi vì anh biết rõ hậu quả nếu khiến công ty trở nên mù mịt chướng khí bị Hàn Tam Thiên phát hiện.

"Cậu út, tôi cũng hết cách rồi, cha mẹ tôi bắt tôi cho gã công việc." Chung Lương bất đắc dĩ nói.

Cửa nhà vệ sinh nữ, một thanh niên đang lén lén lút lút canh chừng, đối với Dương Manh, lần đầu tiên nhìn thấy cô thì trong

đầu gã đã xuất hiện suy nghĩ dơ bẩn, tuy rằng Mễ Phỉ Nhi hấp dẫn hơn Dương Manh nhiều, càng có mùi vị phụ nữ, nhưng gã biết, độ khó muốn có được Mễ Phỉ Nhi cao hơn Dương Manh gấp trăm lần, hơn nữa loại em gái yếu đuối như Dương Manh dễ bị đẩy ngã hơn, vì vậy ngày nào đi làm gã cũng tìm cơ hội tiếp cận Dương Manh.

Thân là thân thích của Chung Lương, trong công ty gã có không ít hành vi bẩn thỉu, nhưng gã rất thông minh, làm chuyện gì cũng không quá đáng, lại càng không để Chung Lương biết, chỉ là mượn lá cờ lớn Chung Lương để diễu võ giương oai

trước mặt nhân viên bình thường mà thôi.

Trong lúc nhàm chán đợi Dương Manh ra khỏi nhà vệ sinh, Chung Ngạn lấy điện thoại ra, bên trong có rất nhiều video doi bẩn, ngoại trừ mấy cái download trên mạng xuống, còn có mấy tấm ảnh thường ngày gã chụp dưới váy người khác, nhìn mấy video này, trong lòng Chung Ngạn càng rục rịch, lúc bốn bề vắng lặng, đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ gian ác to gan hon.

Bây giờ trong nhà vệ sinh nữ trừ Dương Manh ra thì không còn người nào khác, với gã mà nói đúng là một cơ hội cực kỳ tốt.

Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu giống như một hạt giống đã nảy mầm, liên tục phát triển.

Chung Ngạn cất điện thoại, thậm thà thậm thụt quan sát xung quanh một chút, thấy không có ai tới nhà vệ sinh thì lập tức lén lén lút lút tiến vào nhà vệ sinh nữa.

Dương Mạnh trốn trong phòng ngăn của nhà vệ sinh, sau khi nghe thấy tiếng bước chân, tưởng rằng có đồng nghiệp nữ nào đi vệ sinh, điều này khiến cô tìm được cơ hội, nếu đi cùng với đồng nghiệp, chắc

hằn Chung Ngạn cũng không dám làm gì

cô.

Nhưng lúc Dương Manh mở cửa ra, người xuất hiện trước mặt lại khiến cô chấn động!

Không phải nữ đồng nghiệp, mà là Chung Ngạn thế mà trực tiếp vào nhà vệ sinh nữ!

"Chung Ngạn, anh... sao anh lại vào nhà vệ sinh nữ." Dương Manh hoảng sợ nhìn Chung Ngạn nói.

Chung Ngạn phản ứng cực nhanh, tiến lên hai bước che miệng Dương Manh,

không cho cô phát ra âm thanh, cưỡng ép kéo Dương Mạnh về phòng ngăn, còn đóng cửa lại.

Đủ loại cảm xúc căng thẳng, sợ hãi, phấn khích nổi lên trong lòng Chung Ngạn, tuy rằng gã sợ sự việc bại lộ, nhưng tình huống hiện tại, cảm xúc kích thích chiếm nhiều hơn.

"Dương Manh, chắc cô cũng biết quan hệ của tôi với Chung Lương nhỉ, nếu cô không muốn mất việc, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời tôi." Chung Ngạn thấp giọng uy hiếp bên tai Dương Manh.

Cảm nhận được Chung Ngạn thở hổn hến, Dương Manh hoảng sợ nói: "Chung Ngạn, anh đừng xúc động, đừng làm chuyện điên rồ, nếu không anh sẽ phải hối hận."

"Hối hận?" Chung Ngạn cười lạnh, nói: "Tôi chính là thân thích của Chung Lương, cho dù xảy ra chuyện thật, anh ta cũng sẽ bảo vệ tôi, sao tôi lại hối hận chứ, hôm nay đã có cơ hội, không làm gì đó với cô mới thật sự là hối hận."

Chung Ngạn lập tức nhích tới gần tai Dương Manh, ngửi thấy mùi thơm nhàn

nhạt tỏa ra từ trên người Dương Manh, càng thêm si mê, nói: "Ngày đầu tiên gặp cô tôi đã thích cô rồi, loại con gái trong sáng như cô, vẫn chưa xảy ra quan hệ với bất kỳ tên đàn ông nào nhỉ?"

Dương Manh từng yêu đương, nhưng cô được Mễ Phỉ Nhi bảo vệ rất tốt, mấy tên đàn ông cặn bã có suy nghĩ gian ác với cô, không ai có thể chân chính có được cô, bởi vì Mễ Phỉ Nhi sẽ lập tức nhắc nhở cô vào thời khắc cuối cùng, không được dễ dàng giao mình cho một kẻ không đáng tin, vì vậy bây giờ quả thật cô vẫn chưa xảy ra quan hệ với ai.

|

Thấy Dương Manh không nói lời nào, Chung Ngạn càng chắc chắn suy nghĩ của cô là gì."

Hai hàng nước mắt bỏng rát của Dương Manh chảy dọc theo gò má, bởi vì tay trái của Chung Ngạn đã vô sỉ vòng lấy eo cô, động tác mờ ám này, cho dù là bạn trai trước kia cũng chưa từng làm với cô.

Dương Manh biết, nếu hôm nay đánh mất trong sạch của mình ở chỗ này, cuộc đời

này của cô có lẽ kết thúc rồi.

"Anh đừng làm bậy, bạn của tôi sắp tới tìm tôi, nếu anh ấy biết, nhất định sẽ không tha cho anh." Dương Mạnh uy hiếp, cô hi vọng lời nói của mình có thể khiến Chung Ngạn sợ hãi, khiến gã biết khó mà lui.

Chung Ngạn cười khinh thường, có Chung Lương làm chỗ dựa, gã còn sợ gì nữa, hơn nữa gã đã sớm điều tra xong bối cảnh của Dương Manh, chỉ là một đứa con nhà bình thường mà thôi, nếu xảy ra vấn đề lớn thật, chỉ cần gã chịu cầu xin Chung Lương giúp đỡ, nhất định Chung Lương sẽ không thấy chết mà không cứu,

mà thủ đoạn của một đại nhân vật như Chung Lương, đối phó một gia đình bình thường cực kỳ dễ dàng.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.