Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1436 chữ

Đối với Tô Diệc Hàm mà nói, chuyện này tuyệt đối là đả kích lớn nhất trong đời cô ta. Có người ngoài biết hay không thì đối với cô ta cũng không có khác biệt, quan trọng nhất là cô ta đã biết rõ sự thật. Hơn nữa, thực tế còn hung hăng tát cô ta một bạt tại khiến cô ta nhận ra rốt cuộc mình dốt nát buồn cười biết bao nhiêu, khiến cô ta nhận ra sau khi bọt mộng ảo bị đâm phá thì ra lại xấu xí như vậy.

Cho đến ngày hôm nay, cô ta cũng cảm thấy lẽ ra Tô Nghênh Hạ không đáng nhận những sính lễ kia. Nhưng mà bây giờ, tất cả những thứ kia đều là thứ mà Tôi Nghênh Hạ nên có được, căn bản chú hề

nhảy nhót là cô ta. Cái này giống như trong lúc bất chợt mộng đẹp đã biến thành cơn ác mộng.

Nhưng mà Tô Diệc Hàm cũng không như vậy mà chịu khuất phục, chỉ cần từ nay về sau cô ta có thể gả vào nhà giàu có. Như vậy thì có thể rửa sạch vết nhơ mà chuyện này mang đến cho cô ta.

“Hải Siêu, chỉ cần anh có thể giúp em gả vào nhà giàu thì chuyện gì em cũng đều giúp anh.” Tô Diệc Hàm ngữ khí kiên địnhnói.

Tô Hải Siêu cười nhạt, với mức độ không

cam lòng trong lòng của Tô Diệc Hàm bây giờ thì bảo cô ta làm chuyện gì, cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng mà lá bài này, Tô Hải Siêu tạm thời còn chưa dùng đến. Dù sao chỉ có thể dùng một lần thì phải ra sân vào thời khắc mấu chốt. Lúc muốn thì có thể cho Hàn Tam Thiên một kích trí mạng, hung hăng cắm cho anh một đao.

Tôi biết có một người vô cùng căm hận Hàn Tam Thiên, thậm chí hy vọng Hàn Tam Thiên chết. Em tìm cơ hội đến gần anh ta, anh ta tên là Khương Đào." Tô Hải Siêu nói, Khương Đào từng bị Hàn Tam Thiên đánh gãy hai chân trong yến hội

của Không Vũ tổ chức, chuyện này trong giới quyền quý truyền đi rất gay gắt. Tô Hải Siêu cũng nhận được tin tức từ lâu.

Bây giờ Khương Đào hận không thể giết chết Hàn Tam Thiên, chỉ là anh ta vẫn không tìm được cơ hội mà thôi. Mối hận này, có thể khiến cho anh ta trở thành một con cờ có thể lợi dụng.

“Được.” Tô Diệc Hàm không chút do dự đáp ứng nói.

Sau khi Tô Diệc Hàm rời khỏi phòng làm việc, Tô Hải Siêu giống như đại tướng hoạch định các bước của kế hoạch, chỉ

cần ngồi ở chỗ chỉ huy là có thể không chế tất cả mọi chuyện. Chẳng qua đây chỉ là bản thân anh ta nhận định.

Khương Đào có thù hận đối với Hàn Tam Thiên là sự thật nhưng mà hai người họ thuộc hai tầng địa vị hoàn toàn khác nhau. Lợi dụng Khương Đào đối phó Hàn Tam Thiên, việc này giống như chuyện cười vậy.

Đương nhiên, Tô Hải Siêu cũng không trông cậy vào Khương Đào thật sự có thể làm được chuyện này. Ý nghĩ của anh ta về vai trò của Khương Đào càng giống như một viên đá dò đường. Dù sao hiện

tại tập đoàn Hàn thị và bất động sản Nhược Thủy đang có quan hệ mật thiết, ai cũng không thể xác định bên thứ ba nhúng tay vào biển lửa sẽ dẫn đến hậu quả gì. Cho nên Tô Hải Siêu mới không dám tùy tiện ra trận mà là muốn lợi dụng Khương Đào đi thăm dò.

Hôm sau, trong một phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện nào đó, nghênh đón một người khách đặc biệt.

Sở dĩ nói nơi này là phòng bệnh đặc biệt là bởi vì bệnh nhân ở đây, bệnh viện sẽ

miễn giảm chi phí giường bệnh cho họ. Ngoại trừ điều trị cần thiết thì bệnh viện sẽ

cố gắng hết sức tiết kiệm tiền thay họ.

Lúc người phụ nữ trẻ tuổi nhìn thấy vị khách đặc biệt tên Chung Lương này thì tỏ vẻ vô cùng hồi hộp, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Hôm qua vô tình gặp gỡ Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên giả vờ xem bói giùm bọn họ, nói sẽ có người đồng ý bỏ tiền chữa bệnh cho con trai bà ta. Lúc ấy người phụ nữ trẻ tuổi chỉ xem những lời này như nói đùa. Dù sao loại chuyện xem bói này vốn là chuyện huyền diệu, không thể bảo người khác tin theo được.

Nhưng mà bây giờ, thật sự có người đến

tìm bọn họ thì không khỏi khiến cho người phụ nữ trẻ tuổi hoài nghi có phải có quan hệ với Hàn Tam Thiên hôm qua hay không. Chẳng lẽ người này đến để bỏ tiền ra chữa bệnh cho con trai sao?

“Xin hỏi anh là..." Người phụ nữ trẻ tuổi khẩn trương nhìn chung Lương, lại nói tiếp: “Để tôi rót ly nước cho cô trước đã.”

Chung Lương bị Hàn Tam Thiên chỉ danh mà đến. Mục đích rất đơn giản, chính là trợ giúp bọn họ, bỏ tiền ra chữa bệnh cho cậu bé.

“Không cần đâu, tôi nói vài câu sẽ đi

ngay." Chung Lương nói.

Người phụ nữ trẻ tuổi không dám nhìn Chung Lương, cúi đầu hỏi: “Anh nói đi, tôi nghe đây.”

Thấy người phụ nữ trẻ tuổi hồi hộp đến mức nắm chặt tay lại, Chung Lương cười nhạt nói: “Không cần hồi hộp sợ hãi như vậy, tôi không phải người xấu. Mục đích tôi đến đây chính là muốn nói cho bà biết sau này tiền chữa bệnh cho con trai bà đã có người bỏ ra rồi, có thể yên tâm chữa trị cho đến khi cậu bé hết bệnh mới ngùng lại.”

Người phụ nữ trẻ tuổi không dám tin ngẩng đầu lên, quả thật bị anh ta nói trúng rồi. Chẳng lẽ anh ta thật sự là bậc thầy coi bói sao, lại chính xác như vậy!

“Anh...anh không nói đùa với tôi đó chứ, đây là thật sao?” Người phụ nữ trẻ tuổi không dám tin hỏi Chung Lương.

“Đương nhiên là thật, tôi đã liên lạc với phía bệnh viện rồi, bọn họ sẽ không đòi bà tiền chữa bệnh đâu. Mỗi tháng sẽ có một khoản tiền cố định gửi cho bệnh viện.” Chung Lương nói.

Đột nhiên người phụ nữ trẻ tuổi nhanh chóng tát bản thân một cái thật mạnh, bà sợ đây là nằm mơ, sợ tất cả những thứ này không phải là sự thật.

Nhưng mà khi bạt tai vang lên, lúc gò mà truyền đến cơn đau rát thì bà biết đây cũng không phải là nằm mơ.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy, tại sao lại đánh bản thân.” Lúc này, cậu bé trên giường bệnh tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy một cảnh này nên hỏi người phụ nữ trẻ tuổi.

Người phụ nữ trẻ tuổi kích động đi đến

cạnh giường bệnh, kéo tay cậu bé, chảy nước mắt nói: “Con trai, con được cứu rồi. Có người đồng ý ra tiền chữa bệnh cho con. Con có thể tiếp tục sống rồi.”

Cậu bé vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh, mơ màng nghe thấy lời này của mẹ, cảm giác càng không chân thật. Mặc dù cậu còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện từ rất sớm, hơn nữa hiểu rõ bản thân chữa bệnh cần phải dùng bao nhiêu tiền , làm sao có thể có người bỏ tiền chữa bệnh cho cậu chứ.

“Mẹ, mẹ chắc rất mệt mỏi rồi đấy. Ở đây làm gì có người khác.” Cậu bé đau lòng nói.

Người phụ nữ trẻ tuổi quay đầu nhìn lại, không biết Chung Lương đã đi khỏi từ khi

nào.

Vội vàng đứng lên chạy đến cửa phòng bệnh, mở cửa ra nhìn trên hành lang cũng không thấy bóng dáng Chung Lương. Việc này khiến cho người phụ nữ trẻ tuổi ngây ngẩn trong chớp mắt.

Chẳng lẽ toàn bộ những việc vừa rồi, chỉ là xuất hiện ảo giác sao?

Lúc này, y tá đi đến phòng bệnh làm kiểm

tra như thường lệ với tình trạng sức khỏe của cậu bé.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.