Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2056 chữ

Trong lúc Kỳ Hổ có vẻ muốn chiến đấu tiến về những tên bảo vệ đó, bọn họ không cần nói với nhau mà tự tan rã, không một ai dám đứng trước mặt Kỳ Hổ cản đường.

Kỳ Hổ cười khinh thường nói: “Một lũ vô dụng không có gan đánh nhau với tao, lại còn dám ngông nghênh vậy.”

Thích Y Vân đẩy Hàn Tam Thiên đi vào khách sạn, Kỳ Hổ bèn gào to: “Nhanh chóng gọi Hàn Yên ra đây, nếu không thì tao sẽ đập tan cái nơi rách nát này.”

Giọng nói vừa phát ra, một tên như tượng

đồng nặng gần trăm cân bị Kỳ Hổ đẩy ngã xuống đất, gây ra âm thanh to vang vọng.

Hàn Yên vẫn đang trong giấc mộng đẹp, điện thoại bàn trong phòng đột nhiên vang lên khiến cô ta vô cùng tức giận, nhìn thời gian, lúc này vẫn là ban đêm, khiến cô ta càng thêm tức giận.

“Anh là ai, không muốn sống sao, lại dám làm phiền tôi nghỉ ngơi?” Nhận điện thoại, Hàn Yên nghiến răng nghiến lợi nói chuyện.

Bảo vệ thông báo ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy Hàn Yên tức giận, vội vàng nói: “Cô Hàn, tên cao to đó lại kéo đến khách sạn làm loạn rồi, hơn nữa vẫn đòi gặp cô, tôi cũng là bất đắc dĩ mới gọi điện cho cô.”

Hàn Yên lập tức tỉnh táo lại, một tên dáng cao to, lẽ nào là Kỳ Hổ sao? Tên đó không dễ gì mới thoát chết, giờ lại dám đến tìm cái chết, thật là tên không biết điều.

Ngắt điện thoại Hàn Yên lạnh lùng nói: “Nếu mi đã muốn chết, hôm nay ta sẽ cho mi toại nguyện.”

Hàn Yên mặc quần áo, đến phòng bên cạnh gõ cửa phòng Địa Ương

Dù lúc đang ngủ thì Địa Ương cũng duy trì sự cảnh giác cao độ, cho nên chuông cửa reo chưa đến 10 giây, ông ta đã đứng trước cửa để mở.

“Tiểu thư, sao vậy?" Địa Ương hỏi.

“Tên to cao đó lại đến nội mạng, lại dám làm phiền lúc con nghỉ ngơi, con muốn hôm nay cậu ta không thể sống sót rời đi.” Hàn Yên nói chuyện với gương mặt lạnh

leo.

Địa Ương nhăn mày, Kỳ Hổ là do Hàn

Tam Thiên mạo hiểm sinh mạng cứu ra, sao cậu ta không biết điều như vậy chứ, lại dám chủ động đến cửa tìm cái chết vậy?

Lúc hai người vào sảnh lớn khách sạn, Hàn Yên nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì vô cùng kinh ngạc.

Cô ta vốn dĩ cho rằng chỉ có Kỳ Hổ đến nộp mạng, không ngờ rằng đến Hàn Tam Thiên cũng đều đến rồi.

“Hàn Tam Thiên, anh đừng cho rằng tôi không dám giết anh. Làm phiền tôi nghỉ ngơi vào lúc này thì tôi sẽ trảm trước tấu

sau, chẳng qua là chịu một trận mắng mà thôi." Hàn Yến nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hàn Thanh đâu, tôi muốn gặp cô ta.” Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Thanh không có tác dụng gì trong lúc này, cho nên Hàn Yên không đi gọi cô ta.

Hàn Tam Thiên đột nhiên đến tìm Hàn Thanh, chứng tỏ Hàn Thanh đã gây ra những việc này.

Trước đây Hàn Yên có đoán ra nhưng cô không có hỏi cụ thể, bây giờ xem ra, dường như đã động chạm tới giới hạn của

Hàn Tam Thiên, nếu không thì anh ta không đến nỗi ngồi xe lăn đến tìm cái chết.

“Anh nên đi gặp Diêm Vương đi.” Hàn Yên nói, sau đó lùi một bước, ý nghĩa của động tác này vô cùng rõ ràng, dành cho Địa Ương một không gian để ra tay.

Địa Ương đồng thời tiến lên phía trước hai bước, Viêm Quân đứng bên góc nghiêng của Hàn Tam Thiên, lấy tốc độ mắt người phàm không kịp nhìn chắn trước mặt Hàn Tam Thiên.

Ánh mắt Địa Ương lóe lên sự kinh ngạc,

tốc độ nhanh kinh người như thế, đến cả ông ta cũng nhìn không rõ động tác, đối phương quả nhiên là một cao thủ.

“Không ngờ cậu vẫn có thể mời đến một người giúp đỡ như thế, thật khiến tôi ngạc nhiên.” Địa Ương nói.

“Dưới gầm trời này, không chỉ có mình ông là kẻ mạnh.” Hàn Tam Thiên khinh thường nói, mặc dù anh đánh không lại Địa Ương, nhưng anh vô cùng tự tin đối với thân thủ của Viêm Quân, đây có thể coi là việc anh ta từ nhỏ đã chứng kiến.

Nếu không phải là Viêm Quân, nhà họ

Hàn ở Yên Kinh sao có thể thuận buồm xuôi gió như vậy suốt bao nhiêu năm.

Khi kẻ mạnh ra đời, nhất định sẽ kéo theo xác người rải khắp nơi, cũng gây thêm rất nhiều kẻ thù, địa vị của nhà họ Hàn ở Yên Kinh ổn định như vậy không thể tách khỏi liên quan với Viêm Quân.

“Rốt cục ai là kẻ mạnh, thì phải giao đấu với nhau mới biết được.” Địa Ương cười nói.

Giao đấu giữa Địa Ương và Viêm Quân hết sức căng thẳng. Hai người có thể coi là cao thủ trình độ cao nhất, cho nên bọn

họ không có những chiêu thức hoa lệ, chỉ có sự đối kháng về sức lực và tốc độ. Lúc tốc độ quá nhanh người bên cạnh hoàn toàn không thể nhìn rõ hai người họ rốt cuộc ra tay như thế nào, chỉ cảm thấy rối mắt.

Đối với Hàn Tam Thiên mà nói đây là một cơ hội học tập, vì thế anh xem vô cùng tỉ mi.

Còn Kỳ Hổ lúc này đã hoàn toàn ngơ rồi, vốn cho rằng Sùng Dương là cao thủ lợi hại nhất trên thế giới này, đến sau khi biết Viêm Quân và Địa Ương cậu mới thực sự hiểu rõ hai chữ cao thủ có ý nghĩa gì.

Hóa ra đánh nhau còn có thể như thế, động tác nhanh đến nỗi khiến người khác hoàn toàn không nhìn thấy rõ.

Hàn Yên không hiểu sự việc ở phương diện này, nhưng lúc này cô ta vẫn cau mày, bởi vì Địa Ương trong mắt cô ta cho dù đối diện với ai, nhiều nhất là mười chiêu đã có thể hạ gục đối thủ, nhưng tình hình bây giờ vẫn mãi không phân thắng bại, sao có thể như thế được!

Tên vô dụng Hàn Tam Thiên này, sao có thể tìm ra một tên thuộc hạ trợ giúp lợi

hại như thế, đến Địa Ương cũng không thể giành thắng lợi tuyệt đối!

Ông ta chính là kẻ mạnh nhất của nhà họ Hàn ở Mỹ, nếu đánh không lại người của Hàn Tam Thiên, vậy những tên bảo vệ của nhà họ Hàn ở Mỹ còn có ai có thể là đối thủ của Viêm Quân đây.

“Hàn Tam Thiên, lẽ nào tôi thật sự xem thường anh rồi sao?” Hàn Yên tự tin nhỏ giọng nói.

Địa Ương đang trong trận đấu vào thời khắc này tâm trạng như sóng lớn dâng trào vô cùng nghiêm trọng. Ông ta đã

từng là sát thủ trình độ cao nhất, quen biết vô số cao thủ, mặc dù có một số người mạnh đến nỗi ông ta không dám đi đối diện nhưng những người đó đều có vị trí đứng trên đỉnh cao của thế giới này, Hoa Hạ làm sao có thể có nhân vật lợi hại như vậy?

Về cơ bản nhà họ Hàn ở Mỹ đã quá xem thường Hoa Hạ nên Địa Ương cũng có thái độ xem thường đối với toàn bộ Hoa Hạ. Ông ta chưa từng nghĩ Hoa Hạ có thể có nhân vật nào so sánh được với ông ta, nhưng bây giờ người này đã xuất hiện trước mặt.

Biểu cảm của Địa Ương ngày càng nặng nề, nhìn ngược lại Viêm Quân, vẫn mang dáng vẻ điềm tĩnh nhẹ nhàng. Điều này khiến Địa Ương càng thêm kinh ngạc, ông đối phó với bản thân mình dường như không tốn chút sức lực nào.

Mặc dù Hàn Tam Thiên không nhìn rõ động tác của hai người, nhưng vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm của hai người. Sự trái ngược biểu hiện ra ngoài của hai người vào lúc này nói rõ Viêm Quân đã dần dần nắm được ưu thế nên anh cũng yên tâm.

“Ông Viêm quả nhiên lợi hại. Không biết

với thực lực của mình thì ông có tên trên diễn đàn quốc tế không?” Hàn Tam Thiên không nhịn được nói.

“Nghe bố tôi nói, trên thế giới này, có rất nhiều kẻ mạnh, ông ấy đã từng thấy một người, đến vũ khí nhiệt nóng cũng vô cùng lợi hại. Trước đây tôi luôn cho rằng ông nói phét, bây giờ xem ra, có lẽ điều ông nói đều là sự thật.” Thích Y Vân điềm đạm nói. Mặc dù bên cạnh cô có cao thủ lợi hại như Đông Hạo, với thực lực của Đông Hạo cho dù người phi thường cũng không thể làm được. Nhưng vào lúc này biểu hiện của hai người Việm Quân và Địa Ương đối với Thích Y Vân mà nói đã hoàn

toàn vượt qua sự lý giải đối với người thường, cho nên cô ta mới đột nhiên nghĩ đến sự việc bố mình từng nói.

“Thế giới thật rộng lớn.” Hàn Tam Thiên cảm thán nói, vốn dĩ cho rằng đã đủ để hiểu rõ về cái thế giới này, nhưng bây giờ mới phát hiện, những thứ mà anh biết chẳng qua chỉ là một góc của núi băng mà

thôi.

Lúc này hai người đang đánh đấm đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn. Hàn Tam Thiên lờ mờ chộp được cảnh ngực hai người dường như đều dính một quyền của đối phương, không ngờ đụng vào thế

lại phát ra thứ âm thanh kinh khủng như vậy.

Trong khoảng khắc phát ra tiếng vang đó, hai người đều tự lùi về phía sau vài bước, sắc mặt Địa Ương trắng bệch, nhưng sắc mặt của Viêm Quân vẫn không thay đổi.

“Còn muốn tiếp tục không?" Viêm Quân điềm đạm nói, biểu hiện không hề khác thường của ông vẫn có chút biến hóa nho nhỏ mà người khác không biết. Đó chính là chỗ cổ họng không ngừng rung rung do ông liều mạng nén lại vị tanh nồng ở sâu trong cổ họng.

Thắng bại chưa rõ ràng nhưng ai thắng ai thua trong mắt người xung quanh đã định rõ, Địa Ương cho rằng đánh tiếp cũng không có bất cứ điểm lợi nào, liền quay về bên cạnh Hàn Yên.

“Tiểu Thư là do Địa Ương không có năng lực.” Địa Ương cúi đầu nói với Hàn Yên.

Hàn Yên hít một hơi sâu, đến Địa Ương cũng không phải là đối thủ của ông, Hàn Yên còn có thể có gì trách cứ đây, đổi lại là người khác e rằng sớm đã ngã xuống

“Hàn Tam Thiên, anh khiến tôi kinh ngạc đó, thật không nhỏ đâu, xem ra anh đang muốn ép tội giết anh." Hàn Yên lạnh lùng nói.

“Nếu như cô có bản lĩnh, tôi tuyệt đối không một lời oán hận, nhưng bây giờ cô nên gọi Hàn Thanh ra đây.” Han Tam Thiên điềm đạm nói.

Mặt Hàn Yên lạnh như nước. Lúc này gọi Hàn Thanh ra có nghĩa là đang thỏa hiệp với Hàn Tam Thiên, muốn cô ta thỏa hiệp với kẻ vô dụng trong lòng cô ta, đây là việc mà Hàn Yên tuyệt đối không thể chấpnhận được.

Đang trong lúc Hàn Yên do dự, Địa Ương nói bên tai cô: “Tiểu Thư hãy nghĩ đến sự an toàn của mình, lúc này không cần bảo vệ Hàn Thanh.”

Hàn Yên hoàn toàn không muốn bảo vệ Hàn Thanh, cô ta chỉ cảm thấy mất mặt mà thôi, có điều nếu như Địa Ương đã nói như vậy, cô ta chỉ có thể thỏa hiệp.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.