Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1945 chữ

"Bây giờ tôi đi được chưa." Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Yên gần như cắn nát răng, cô ta nằm mơ cũng không ngờ rằng sau khi Hàn Tam Thiên bị Địa Ương tấn công ba lần còn có thể đứng dậy, nhưng cho dù có không cam lòng bao nhiêu, chuyện đã cam kết, Hàn Yên tuyệt đối sẽ không đổi

Hơn nữa dẫu cho hôm nay Hàn Tam Thiên có thể rời khỏi, sớm muộn gì cũng sẽ bại trong tay cô ta.

"Hôm nay xem như anh may mắn, cút đi."

Hàn Yên lạnh giọng nói.

Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Kỳ Hổ, Kỳ Hổ bước nhanh tới bên cạnh Hàn Tam Thiên đỡ anh.

Lúc hai người rời khỏi phòng, Địa Ương cúi đầu nói với Hàn Yên: "Cô chủ, thật xin lỗi, tôi không ngờ rằng cậu ta."

Hàn Yên ngắt lời Địa Ương, nói: "Ông Ương, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, hy vọng sau này ông đừng khiến tôi thất vọng nữa."

Tuy rằng thường ngày quan hệ của Hàn

Yên và Địa Ương vô cùng thân mật, nhưng dù sao hai người cũng là quan hệ chủ tớ, Địa Ương sẽ không vì mình có thân thủ lợi hại mà không đặt Hàn Yên vào mắt, cho dù cô ta có cách cứ, Địa Ương cũng không hề oán giận câu nào, bởi vì chuyện này quả thực là ông ta làm sai.

"Cô chủ yên tâm, chuyện thế này nhất định sẽ không xảy ra lần thứ hai." Địa Ương nói.

Hàn Yên nhìn thoáng qua Hàn Thanh, Hàn Thanh chủ động bước đến trước mặt Hàn Yên.

Chat!

Một cái tát vang dội đánh vào mặt Hàn Thanh, năm dấu tay đỏ tươi lập tức xuất hiện trên mặt cô ta.

"Không có mệnh lệnh của tôi, tự tiên làm chủ, đây là cái giá phải trả, hi vọng cô sẽ ghi nhớ bài học lần này." Hàn Yên lạnh giọng nói.

Hàn Thanh cúi đầu, không dám oán hận câu nào, nói: "Tiểu thư, em biết sai rồi."

Lúc Hàn Tam Thiên ra khỏi của chính của khách sạn, ý chí của anh lập tức thả lỏng, cả người chìm vào hôn mê.

Kỳ Hổ cảm nhận được cơ thể Hàn Tam Thiên như nhũn ra, chỉ có thể đỡ anh trên vai, giống như một thằng điên, chạy thẳng về Mordor.

Trong khoảng thời gian Hàn Tam Thiên đi, mí mắt của Mặc Dương giật liên tục, khi ông chứng kiến Hàn Tam Thiên bị thương nặng hôn mê lại thở phào nhẹ nhõm, ít nhất người chưa chết, đây là kết quả tốt nhất, thương tích có nặng hơn nữa cũngcó thể dưỡng khỏi.

"Chuẩn bị xe, tới bệnh viện." Mặc Dương nói với Lâm Dũng.

"Vâng." Sau khi Lâm Dũng đáp thì lập tức đi chuẩn bị xe.

Phòng vip bệnh viện thành phố, chấn thương bên trong của Hàn Tam Thiên rất nghiêm trọng, dù sao cũng là loại cao thủ cấp bậc như Địa Ương, nhưng không có nguy hiểm tính mạng, cung sẽ không để lại di chứng, chuyện này xem như tin tức

Mặc Dương canh chừng ngoài phòng bệnh, lúc ông từ trong miệng Kỳ Hổ biết được chuyện xảy ra trong khách sạn, trong lòng cảm thấy hối hận không kìm được, nếu như ông nghĩ kỹ Hàn Tam Thiên là loại người gì thì đã không kêu Kỳ Hổ đi thăm dò thực lực của Địa Ương, càng sẽ không để Hàn Tam Thiên bị thương nghiêm trọng như vậy.

Tình cảm của anh, dù là đối với phụ nữ, hay là đối với đàn ông, chỉ cần anh đã nhận định thì sẽ cực kỳ xem trọng.

Dù là người như Kỳ Hổ, sau khi Hàn Tam

Thiên đưa anh ta xuống núi cũng đã xem anh ta như trách nhiệm của mình.

Làm anh em với người như vậy, hiển nhiên là may mắn, không cần lo anh đâm một dao sau lưng.

Nhưng trong mắt Mặc Dương, Hàn Tam Thiên coi trọng tình cảm như vậy lại là một loại trói buộc, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tits, sau này anh sẽ lên tới đỉnh cao hơn, nếu quá quan tâm tới tình cảm của người xung quanh, tất nhiên nó sẽ trở thành trói buộc của anh.

Nhưng điểm này, Mặc Dương không

muôn thay đổi, hơn nữa ông cũng biết không thay đổi được.

"Cậu ấy dùng tính mạng để cứu cậu, cậu nên dùng tính mạng để báo ơn cậu ấy, nếu sau này cậu dám phản bội cậu ấy, Mặc Dương tôi là người đầu tiên không tha cho cậu." Mặc Dương nghiến răng nghiến lợi uy hiếp Kỳ Hổ.

Kỳ Hổ vô cùng rõ ràng, nếu không có Hàn Tam Thiên, tất nhiên anh ta đã chết trong khách sạn, mạng sống này là Hàn Tam Thiên nhặt về giúp anh ta, sao anh ta lại phản bội Hàn Tam Thiên chú.

"Tôi không biết cái gì là phản bội, tôi chỉ biết, nếu không có anh ấy thì tôi đã bị giết." Kỳ Hổ thản nhiên nói.

Mặc Dương vỗ vai Kỳ Hổ, có lẽ Hàn Tam Thiên nói đúng, giữ Kỳ Hổ lại, sau này sẽ có tác dụng lớn hơn.

Mặc Dương quá quan tâm chuyện trước mắt, nhưng sắp đặt của Hàn Tam Thiên lại ở tương lại, từ điểm này mà nói, bố cục của Hàn Tam Thiên lớn hơn, Mặc Dương không thể không thừa nhận, đó chính là chênh lệch giữa ông và Hàn Tam Thiên.

Lúc ba người canh chừng ngoài phòng bệnh, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp xuất hiện, nhan sắc của cô trên cả Tô Nghênh Hạ, mang đến cho người ta một loại mỹ cảm choáng ngợp và rung động.

"Cô là Thích Y Vân à?" Mặc Dương đúng dậy hỏi.

Người tới đúng là Thích Y Vân, đối với khách sạn Bán Đảo, cô ta kiểm soát cực kỳ chặt chẽ, vì vậy tình huống sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi khách sạn bán Đảo, cô ta vô cùng rõ ràng.

Trong khoảng thời gian này, Thích Y Vân không liên lạc với Hàn Tam Thiên, bởi vì cô ta đang nghĩ cách giúp Hàn Tam Thiên, bây giờ trong tay cô ta đã có không ít tài chính, là cố gắng hết sức rút từ trong nhà ra, chuyện ở mặt khác tuy không giúp được gì, chỉ có thể dùng tiền bạc giúp Hàn Tam Thiên bổ sung chỗ khuyết.

"Anh ấy sao rồi?" Thích Y Vân hỏi.

"Vẫn chưa tỉnh lại nữa." Mặc Dương nói.

"Mấy tên đàn ông các người chăm sóc người khác không cẩn thận, từ hôm nay

trở đi, lúc anh ấy ở bệnh viện củ để tôi chăm sóc." Thích Y Vân nói.

Mặc Dương từng cân nhắc việc này, vốn ông định báo cho Tô Nghênh Hạ, kêu Tô Nghênh Hạ tới chăm sóc Hàn Tam Thiên, nhưng nghĩ tới hiện tại hai người đã ly hôn, Hàn Tam Thiên vì bảo vệ Tổ Nghênh Hạ mà phải sạch quan hệ với nhà họ Tô, bây giờ kêu Tô Nghênh Hạ tới chăm sóc Hàn Tam Thiên, một khi tin tức truyền đi, mọi thứ Hàn Tam Thiên làm đã trở nên vô

nghĩa

Giờ phút này Thích Y Vân xuất hiện với Mặc Dương mà nói là một tin tức không

tồi, bởi vì quả thực ông ta không có kinh nghiệm chăm sóc đàn ông.

"Được." Mặc Dương đáp.

Một ngày sao, Hàn Tam Thiên đang hôn mê tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Thích Y Vân trang điểm tinh xảo, xinh đẹp đến giật mình.

"Sao cô lại ở đây?" Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi.

"Để giúp anh giảm bớt tiền thuê hộ sĩ." Thích Y Vân nói.

"Trong mắt cô, tôi đã nghèo đến mức này rồi hả?" Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, nở nụ cười làm động đến vết thương khiến anh đau đớn, vì vậy anh lập tức nhíu mày.

"Tôi lấy được từ nhà một khoản tiền, bất cứ lúc nào anh cần cũng có thể lấy đi." Thích Y Vân nói xong ngồi lên mép giường, dùng tăm bông thấm nước thấm lên môi Hàn Tam Thiên.

Hôn mê cả một ngày, Hàn Tam Thiên không uống nước được, Thích Y Vân chỉ có thể dùng cách này chăm sóc Hàn Tam

Thiên, hơn nữa mỗi mười phút làm một lần, cho dù nửa đêm cũng tỉnh lại, đây cũng là lần đầu tiên Thích Y Vân làm chuyện như vậy.

"Tiền ít thì tôi không thiếu, tôi thiếu nhiều tiền, cô có bao nhiêu?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Cha tôi lấy một nửa vốn lưu động trong nhà cho tôi, anh cảm thấy có ít không?" Thích Y Vân nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu rất nhẹ, nói: "Xem ra cô đã thể hiện giá trị của mình rồi, nếu tôi có thể đuổi Hàn Yên ra khỏi thành phố

Thiên Vân, chuyện của cô, nhất định tôi sẽ giúp."

"Anh nghiêm túc giúp tôi, hay là định nhân lúc đối phó nhà họ Hàn ở Mỹ thì tiện tay giải quyết phiền phức của tôi." Thích Y Vân hỏi.

"Đương nhiên là tiện tay." Hàn Tam Thiên không chút che giấu nói.

"Hôm qua mới bị người ta đánh đến nhập viện, hôm nay đã nghĩ cách đối phó nhà họ Hàn ở Mỹ, lá gan của anh đúng là không nhỏ đó." Thích Y Vân bất đắc dĩ nói, bây giờ anh có thể đối phó Hàn Yên

hay không vẫn chưa rõ, nhưng đầu óc của anh đã âm mưu đối phó nhà họ Hàn ở Mỹ, kiểu suy nghĩ không hề hạn chế thế này, quả thực không phải người bình thường có thể làm được.

"Cô không có giấc mơ hả?" Hàn Tam Thiên cười nói, năng lực hiện tại của anh quả thực không có tư cách đối phó nhà họ Hàn ở Mỹ, nhưng không có nghĩa cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Tôi có thể trở thành giấc mơ của anh không?" Đột nhiên Thích Y Vân hỏi.

Trong lúc bất chợt mí mắt của Hàn Tam

Thiên giật giật, đây không phải là lần đầu tiên Thích Y Vân bày tỏ với anh về phương diện này, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy.

Nhưng lập trường của anh vĩnh viễn kiên định không thay đổi.

Đời này anh đã yêu Tô Nghênh Hạ, trong anh anh sẽ chỉ có một người phụ nữ là Tô Nghênh Hạ.

Thấy Hàn Tam Thiên không trả lời, Thích Y Vân lại ngồi lên giường, hơn nữa còn đặt hai chân lên giường, đắp cùng cái chắn với Hàn Tam Thiên.

Lúc Hàn Tam Thiên cảm nhận được chân Thích Y Vân gác trên đùi mình, chẳng hiểu sao hồi hộp, nói: "Cô... cô muốn làm gi!"

"Không thừa dịp anh không thể di chuyển làm vài việc, sau này tôi còn có cơ hội không?" Mặt mày Thích Y Vân tươi cười nói.

Hàn Tam Thiên cảm giác trong lòng có một đốm lửa bốc lên trong nháy mắt, khiến anh miệng đắng lưỡi khô.

Tuy rằng lập trường của anh vô cùng kiên định, nhưng đối mặt với loại hấp dẫn này, e rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng không chịu đựng nổi!

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.