Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1197 chữ

Người cầm đầu nhìn về phía Kỳ Hổ, lúc này biểu cảm trên mặt Kỳ Hổ đích thực là như một kẻ ngu. Bởi vì, bất kỳ đồ vật bình thường tới mức nào trong mắt cậu cũng vô cùng mới lạ. Năm đó bà ngoại Lưu bước vào vườn Grand View, đoán chắc cũng không ngu ngốc như cậu ta vậy.

"Này, đồ đần, cậu nhìn cái gì đấy?" Người cầm đầu hỏi Kỳ Hổ.

Kỳ Hổ quay đầu thoáng nhìn hắn, sau đó hỏi Hàn Tam Thiên: "Anh Tam Thiên, hắn đang nói em hả?"

Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu hứng thú, nói:

"Hắn ta không chỉ nói em, còn chửi mắng em nữa đấy."

Kỳ Hổ nghe vậy, nét mặt trên mặt cậu trong nháy mắt cứng lại, đi đến trước người người cầm đầu, nói: "Anh mắngtôi?"

Kỳ Hổ rất có lực uy hiếp nên chỉ cần đứng

trước mặt đám du côn, lập tức khiến cho bọn nó có cảm giác áp lực vô cùng

Nhưng mà đám người này lớn lối ở đây đã quen, không cho rằng Kỳ Hổ dám làm gì bọn họ.

Người cầm đầu không biết tốt xấu nói: "Chửi mắng cậu thì đã sao?Đần độn, lúc mẹ cậu sinh ra cậu, khó..."

Còn chưa nói xong, một tay Kỳ Hổ nắm cổ áo người cầm đầu, giơ lên không trung, dùng sức quăng đi.

Cơ thể người cầm đầu chiếu ra một vòng cung hoàn mỹ trên không trung, bị ném ra đủ xa mười mét, đập xuống đất, làm cho bụi đất cuốn lên.

Mấy người còn lại hoảng sợ nhìn Kỳ Hổ,nhanh chóng lui vài bước.

Kẻ này mặc dù ngu độn nhưng mà sức lực quá lớn. Không ngờ lại nhẹ nhàng ném baymột người trưởng thành.

"Đại ca, anh không sao chứ?" Một thủ hạ chạy đến bên người người cầm đầu, kinh hoảng hỏi.

Người cầm đầu hít một đống bụi bặm, còn nện trên mặt đất cứng rắn, đau đến nói không ra lời. Chỉ có thể nhìn về phía Kỳ Hổ với vẻ mặt cực kỳ giận dữ.

"Tôi đã nhắc nhở các anh, tự các anhkhông nghe lời khuyên bảo, không trách tôi được." Hàn Tam Thiên cười với bọn họ, nói.

Đợi chốc lát, người cầm đầu mở miệng nói: "Mẹ mày, có biết đây là địa bàn của tạo hay không? Đắc tội tao, tao sẽ cho bọn mày không bước ra khỏi thị trấn nhỏ này."

Nhìn người cầm đầu không màng sống chết, Hàn Tam Thiên nói với Kỳ Hổ: "Dạy dỗ vẫn chưa đủ, bọn họ muốn đọ sức với cậu."

Kỳ Hổ nhếch miệng cười, lúc ở trong núi, đối thủ của Kỳ Hổ chỉ có đại thụ. Tuy rằng, ngẫu nhiên sẽ có cơ hội giao thủ với Sùng Dương nhưng mà cực kỳ ít. Đánh người, thú vị hơn cây cối nhiều.

"Các anh muốn đánh nhau với tôi sao?" Kỳ Hổ cười nói.

Mấy tên thủ hạ bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, ngay cả người cầm đầu cũng có vẻ thiếu tự tin.

"Mày...Mày đừng tới đây, tạo cảnh cáo mày. Ở đây tao rất có thế lực đấy, tùy tiện cũng có thể kêu trên trăm người đến đánh mày. Mày đánh thắng được sao?" Người cầm đầu uy hiếp nói.

Kỳ Hổ dừng bước lại, vẻ mặt chăm chú hỏi: "Anh nói thật hả?"

Người cầm đầu cho rằng Kỳ Hổ sợ, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, nói: "Tất nhiên là thật, mày cũng không đi nghe ngóng thử xem địa vị của tao ở đây là gì."

"Vậy anh mau gọi người đi, tôi muốn thử cảm giác đánh cùng với một trăm người như thế nào." Kỳ Hổ nói chuyện.

Những lời này ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không nhịn cười được, thằng nhóc Kỳ Hổ này không phải là một người cuồng chiến đấu chứ, vậy mà muốn một người đánh với một trăm người.

Thật ra đối với Kỳ Hổ mà nói, đây không phải là vấn đề chiến đấu hay không mà chỉ đơn thuần muốn đọ sức với người khác. Dù sao sinh sống ở trong núi nhiều năm như vậy, mỗi ngày tập luyện với cây cối quá mức buồn tẻ. Đánh nhau với người sống đối với cậu là một chuyện cực kỳ xa xỉ. Hiện tại có cơ hội đánh nhau với một trăm người, tất nhiên là muốn thử một lần.

Người cầm đầu nghe Kỳ Hổ nói, vẻ mặthiện lên sự kinh ngạc. Thằng nhóc này không chỉ là kẻ ngu, chẳng lẽ còn là một kẻ điên hả?

Tiếng xấu của hắn lan xa, trong trấn nhỏ này không ai dám trêu chọc cũng là thật. Nhưng mà tùy tiện kêu hơn trăm người, chính là đang khoác lác mà.

"Mày, mày không sợ bị người của tao đánh chết ở chỗ này ư?" Người cầm đầu nói.

"Chỉ dựa vào anh cũng mơ mộng muốn đánh chết tôi?" Kỳ Hổ khinh thường nói, chân phải đột nhiên ấn xuống mặt đất mộtcái. Mặt đường xi măng vốn đã nát bét, lập tức sụt xuống vài phần, hơn nữa còn xuất hiện vài vết rạn mới.

Người cầm đầu thấy cảnh này thì kinh hãi lạnh người, nghĩ thầm mình gặp phải cái thứ biến thái gì vậy!

"Mày...Mày, mày đợi đấy. Chờ đó cho tao, tạo lập tức đi gọi người." Người cầm đầu sau khi lắp bắp nói xong, lăn lông lốc ngồi dậy, chạy trốn còn nhanh hơn người khác.

Những tên đàn em thấy thế, cũng theo người cầm đầu chạy nhanh như làn khói.

"Kỳ Hổ, lên xe đi thôi." Hàn Tam Thiên nói với Kỳ Hổ.

"Anh Tam Thiên, anh ta đi gọi người. Sao có thể đi được, em không muốn bị bọn họ nghĩ là sợ hãi nên chạy trốn." Kỳ Hổ nói.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đầu óc Kỳ Hổ không ngốc. Nhưng mà thật sự không có tâm cơ, cũng không hiểu thế giới bên ngoài. Đám người kia rõ ràng quẳng xuống mấy lời nói độc ác rồi bỏ chạy, sao có thể còn quay lại đây được chú.

"Anh ta không phải đi gọi người, mà là chạy trốn, không trở về đâu." Hàn Tam Thiên giải thích nói.

Kỳ Hổ sững sờ, hỏi: "Anh ta gạt em?"

"Đúng vậy, lừa cậu đó. Cậuthật sự ngốc quả." Hàn Tam Thiên nói. Biểu hiện của Kỳ Hổ đối với anh là một chuyện tốt, bởi vì có lợi cho anh khống chế nhưng mà từ một góc độ khác thì cũng là chuyện xấu. Bởi vì thứ Hàn Tam Thiên cần, không chỉ là một cái tay chân, nếu Kỳ Hổ không có năng lực suy nghĩ của mình, những gì anh có thể giúp đỡ cậu ấy sẽ vô cùng có hạn.

Kỳ Hỗ siết chặt nắm đấm, tức giận nói: "Sớm biết như vậy, lúc nãy nên ra sức dạy dỗ thằng cha đó một trận. Anh ta dám gạt em."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.