Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1181 chữ

Hai mắt Hàn Tam Thiên mơ hồ, cảm giác mắt càng ngày càng nặng, nhìn thoáng qua Đao Thập Nhị đã ngất từ sớm, cuối cùng chỉ nghe được một câu: “Tìm một chỗ kín đáo, xử lý sạch sẽ.”

Phải chết rồi sao?

Mặc dù Hàn Tam Thiên muốn khỏi thoát tình cảnh nguy hiểm lúc bấy giờ, nhưng mà ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có, cuối cùng chỉ có thể đóng lại.

Kỳ Hổ đi về phía hai người, định tìm vách núi ném cả hai xuống. Bên trong núi hoang có gấu chó, không đầy mấy ngày có thể gặm bọn họ đến xương cốt không còn, hoàn toàn không phải lo lắng sẽ bị người khác phát hiện.

“Sùng Dương, nhiều năm không gặp, không ngờ ông lại làm rùa rút đầu ở nơi này.”

Ngay khi Sùng Dương chuẩn bị quay lại sơn động, hơn một năm không gặp, nhưng giọng nói hết sức quen thuộc vang lên bên cạnh lỗ tai ông ta.

Bắp thịt cả người Sùng Dương căng cứng lại đột nhiên xoay người, nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc.

Ông ta... tại sao ông ta lại ở chỗ này?

“Lại một lão già đến chịu chết, ăn một chiêu đi.” Kỳ Hổ không chút do dự ra tay công kích với người mới tới.

Sùng Dương sợ hãi kêu lên: “Kỳ Hổ, dừngtay!”

Đã không còn kịp nữa, Kỳ Hổ đã ra tay, muốn thu lại cũng quá trễ.

“Người đâu!” Rõ ràng là người đang ở trước mắt, nhưng đột nhiên biến mất hoàntoàn không còn dấu vết, điều này khiến Kỳ Hổ không hiểu được.

Có điều chỉ trong nháy mắt, Kỳ Hổ phát giác sau lưng truyền đến một cỗ áp lực, một giây khi anh ta quay đầu, trên lưng đã bị tấn công.

Thân thể Kỳ Hổ khổng lồ như thế, trong giây lát hai chân lơ lửng trên không, bay vào một cái, lăn mấy vòng trên mặt đất.

Lưng giống như bị gãy rồi vậy. Kỳ Hổ giấy dụa muốn đứng dậy lại cảm giác phía sau bị đá một cước, giống như ngàn cân chèn ép, làm cho anh ta không thể nào độngđậy nổi.

Trong lòng Kỳ Hổ hoảng hốt, thực lực của người này mạnh mẽ vô song, dường như còn lợi hại hơn cả sự phụ của mình!

“Viêm Quân, ông thả nó ra!” Sùng Dương la lớn, sợ đồ đệ mà mình nuôi dưỡng bỏ mệnh ở nơi này.

Người đến chính là Viêm Quân, ông ta rời khỏi Yên Kinh, không phải vì chuyện gì khác, mà là âm thầm bảo vệ Hàn Tam Thiên. Ngày đó người xuất hiện ở sàn đấu boxing cũng là ông ta, có điều sau khi cải trang, Hàn Tam Thiên cũng không có nhận ra được thân phận chân thật của ông.

“Sùng Dương, tên đồ đệ này của ông chẳng lẽ không đáng chết?" Viêm Quân hỏi Sùng Dương.

Mồ hôi lạnh trên trán giống như là nước mưa chảy xuống. Ông ta biết, Viêm Quân xuất hiện khẳng định là bởi vì hai người trẻ tuổi này. Mà Kỳ Hổ đánh bọn họ trọng thương, cho dù bị Viêm Quân giết cũng là chuyện hiển nhiên. Nói không chừng cả tính mạng của ông cũng bị dính vào.

Sùng Dương cực kỳ lợi hại, thậm chí coi

trời bằng vung, không để ý đến bất kỳ kẻ nào.

Trước khi rửa tay bằng chậu vàng, Sùng Dương dựa vào nắm đấm, đi đến đâu đánh tới đó, vô số người oán thầm cũng không dám có lòng trả thù.

Nhưng mà hơn mười năm trước, Sùng Dương lại không thể không quy ẩn sơn lâm, bởi vì ông ta cùng với người nào đó đọ sức bị thua thảm hại, mà người kia, chính là Viêm Quân.

“Ông muốn cái gì, chỉ cần ông không giết nó, tôi có thể đồng ý với ông.” Sùng Dương hít sâu một hơi.

Viêm Quân đi về phía Sùng Dương, biểu cảm lạnh nhạt: “Tôi muốn mạng của ông, ông có thể cam tâm tình nguyện dâng lên không?”

Mỗi một bước mà Viêm Quân lại gần, Sùng Dương cảm giác áp lực tăng lên gấp đôi. Đã nhiều năm như vậy, mặc dù ông ta không ngừng mạnh lên, nhưng mà lẽ dĩ nhiên Viêm Quân cũng như thế, hơn nữa so sánh với hơn mười năm trước, chênh lệch của hai người dường như càng lớn hơn.

Điều này khiến Sùng Dương không thể nào hiểu được. Vì sao đều là con người, đều là có tiến bộ, nhưng sự tiến bộ của Viêm Quân lại có thể lớn như thế?

“Tôi đã ẩn cư sơn lâm không màng đến thế sự nữa. Là bọn họ tới tìm tôi, ông không thể tính toán chuyện này lên đầu tôi được.” Sùng Dương cắn răng nghiến lợi, biểu cảm tràn ngập sự không cam lòng. Ông ta biết, nếu như Viêm Quân thật sự muốn giết mình, bản thân sẽ chết chắc.

“Tôi muốn giết ông, còn cần đến lý do à?" Viêm Quân cười.

Sùng Dương tức đến suýt chút nữa thổ huyết. Ông ta rời xa Yên Kinh, rời xa thành thị ồn ào náo động, trốn ở địa phương rách nát như này là vì không muốn chạm mặt với Viêm Quân. Không

ngờ vẫn không tranh được.

Trong đầu không ngừng suy nghĩ cơ hội sống sót, ngay tại thời điểm nhìn Hàn Tam Thiên, Tùng Dương đã biết tại sao Viêm Quân muốn đến nơi này.

Mời ông ta xuống núi, đây là khả năng lớn nhất, mà tình huống hiện tại của tên kia là

muốn có một cao thủ. Về phần tại sao không tìm Viêm Quân, ông ta không có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, bởi vì Viêm Quân càng ngày càng tiến lại gần.

“Nếu ông không tiện ra mặt giúp cậu ta, tôi và Kỳ Hổ có thể xuống núi với cậu ta cũng như nghe cậu ta sai khiến.” Sùng Dương nói.

Nghe nói như thế, bước chân Viên Quân dừng lại, nhưng không nói gì, nhìn Sùng

Dương trừng trùng.

Sùng Dương có cảm giác da đầu tê dại, ánh mắt của Viêm Quân giống như muốn

rút gân lột da ông ta vậy.

“Tôi có thể thề, tuyệt đối sẽ không để Kỳ Hổ làm gì cậu ta. Kỳ Hổ là tôi nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, nó rất nghe lời của tôi, dù tôi muốn nó đi chết, nó cũng sẽ không hề do dự.” Sùng Dương tiếp tục nói.

“Nhiều năm không gặp như vậy, chẳng lẽ ông không muốn đánh một trận với tôi sao?” Viêm Quân cười.

“Không muốn." Sùng Dương không hề do dự, bởi vì vấn đề này với ông ta mà nói hoàn toàn không có nghĩa lý gì. Đánh nhau với Viêm Quân, ngoại trừ con đường chết, còn có kết quả khác chắc?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.