Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1784 chữ

Mãi đến lúc ăn cơm hai người Trần Linh và Tần Nhu mới bị bà chủ gọi ra khỏi phòng.

Đối với việc để Hàn Tam Thiên ở phòng khách một mình, bả chủ lén lút dạy dỗ Trần Linh một trận. Người mời người đến ăn cơm là cô, nhưng khách tới, cô lại không ngồi tiếp, chẳng lễ phép chút nào.

Trong lòng bà chủ, hình tượng của Hàn Tam Thiên vô cùng tốt, bởi vì bà đã chứng kiến lúc Hàn Tam Thiên sa sút nhất. Tuy rằng hiện giờ không biết Hàn Tam Thiên thế nào, nhưng khi nhìn tình trạng của anh, chắc là càng ngày càng tốt, điều này

khiên trong lòng bà chủ cũng vô cùng an

Đứa trẻ khóc thút thít trong cơn mưa to kia, cuối cùng đã có khả năng tự lực cánh sinh. Tâm trạng của bà giống như một người mẹ già thấy con của mình trưởng thành, cảm giác vui mừng này chỉ có người lớn mới hiểu được.

Trên bàn ăn, trong đầu Trần Linh toàn là chuyện Hàn Tam Thiên được bao nuôi. Tuy rằng cô rất muốn tìm hiểu Hàn Tam Thiên, nhưng nếu Hàn Tam Thiên đã làm chuyện đó với một bà già, trong lòng vẫn thấy buồn nôn hốt hoảng.

Trong cả quá trình ăn cơm, ngoại trừ bà chủ thỉnh thoảng sẽ gọi chuyện ra, bầu không khí có vẻ hơi nặng nề.

Ăn cơm xong, Hàn Tam Thiên phải đi, bà chủ cũng không giữ lại, bởi vì rõ ràng trạng thái của Trần Linh không giống ban ngày lắm. Bà phải hỏi thử xem chuyện gì xảy ra.

"Hôm nay con sao vậy, là con mời người ta tới ăn cơm, trên bàn cơm lại tỏ vẻ như người ta thiếu nợ gì con. Có đạo đãi khách như con hả?" Hàn Tam Thiên đi rồi,

bà chủ oán giận nói với Trần Linh.

Trần Linh thở dài, nói: "Mẹ, mẹ biết anh ta là người thế nào không?"

"Cậu ta là người thế nào liên quan gì đến mẹ, mời người ta tới dùng cơm không thể mất lịch sự như vậy." Bà chủ trách móc.

"Con cũng không muốn mà, nhưng cứ nghĩ đến chuyện anh ta được người ta bao nuôi, hơn nữa có khả năng người đó còn lớn tuổi hơn mẹ thì con không thể nào chấp nhận được." Vẻ mặt Trần Linh ảo nào nói, cô rất muốn khống chế tâm trạng của mình, nhưng không khống chế được

thì phải làm sao đây?

"Hơn nữa chị Nhu nói, sợi dây chuyền anh ta tặng con tận mấy chục ngàn, nhất định là dùng tiền của người đàn bà kia mua." Trần Linh nói tiếp.

"Đừng nói nói hươu nói vượn. Con nghe ai nói, sao Tam Thiên có thể là loại người như vậy?" Bà chủ không tin bảo.

"Chính mắt chị Nhu nhìn thấy, anh ta lên một chiếc Bentley, hơn nữa người phụ nữ trên xe ít nhất cũng bốn mươi tuổi, thế không phải bao nuôi còn gì?" Trần Linh nói.

Về gia cảnh của Hàn Tam Thiên, bà chủ chưa từng hỏi. Nhưng theo hiểu biết của bà về Hàn Tam Thiên, có thể tưởng tượng rằng Hàn Tam Thiên được sinh ra trong môi trường không tốt. Người như thế, ngồi Bentley, hơn nữa trên xe còn có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, khả năng được bao nuôi cực kỳ cao.

"Có phải có hiểu lầm gì không, tính tình cậu ta hiếu thắng như vậy, sao có thể bị bao nuôi chứ?" Bà chủ nói.

"Trước mặt tiền tài, còn hiếu thắng gì nữa.

Thật không ngờ rằng anh Tam Thiên lại là loại người đó." Trần Linh nặng nề thở dài, tiếp tục nói: "Mẹ, con về phòng nghỉ ngơi đây, không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy con."

"Con nhỏ này, không phải đã bảo con sẽ rửa chén hả?" Dứt lời, Trần Linh đã trở về phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại.

Bà chủ biết cô không muốn rửa chén nên mới kiếm cớ trốn tranh. Nhưng chuyện của Hàn Tam Thiên, bà chủ hơi bận tâm. Nếu Hàn Tam Thiên thật sự được bao nuôi, lỡ như ngày nào đó bị người ta đạp, anh chỉ còn hai bàn tay trắng, thứ không

phải chính tay mình kiếm thì cũng chỉ là tạm thời.

"Nếu có cơ hội phải khuyên cậu ta, không thể để cậu ta tiếp tục u mê không tỉnh ngộ được." Bà chủ nói.

Trong thang máy, hai người Hàn Tam Thiên và Tần Nhu trầm mặc không nói gì. Xuống tầng một, sau khi ra khỏi tòa nhà, Tần Nhu mới không nhịn được nói với Hàn Tam Thiên: "Anh còn trẻ như vậy, sao lại ham ăn biếng làm, dùng chính hai tay

mình đạt được thứ mình muống, chẳng lẽ không phải tốt hơn sao?"

"Cô có ý gì?" Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi. Anh biết đã xảy ra một vài chuyện, nếu không, không thể nào thái độ của Trần Linh đối với anh lại thay đổi lớn như vậy. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì anh không nghĩ ra. Dù sao chiếc xe kia thuộc về Thi Tinh, mà Thi Tinh lại là mẹ anh, anh có nghĩ kiểu gì cũng sẽ không ngờ xảy ra hiểu lầm lớn như vậy.

"Lúc ở sân bay tôi đã nhìn thấy, chẳng lẽ anh không nên nói rõ ràng với tôi sao?" Tần Nhu nói.

"Tôi rất muốn biết, cô nhìn thấy cái gì?"

Hàn Tam Thiên hỏi.

Tần Nhu cắn răng, loại người này chết cũng không chịu thừa nhận, không phải là sợ mất mặt ư? Nếu như muốn làm trai bao thì phải chuẩn bị sẵn sẽ mất mặt mới phải. Dù sao lúc anh tiêu tiền cũng rất sảng khoái, một sợi dây chuyền mấy chục ngàn, mắt còn không thèm chớp đã đưa cho Trần Linh.

"Cảm giác được người ta bao nuôi thích lắm nhỉ? Không làm mà hưởng, không cần làm việc gì cả." Tần Nhu khinh thường cười lạnh nói.

Bao nuôi?

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên ngơ ngác, sao Tần Nhu lại cảm thấy anh được người ta bao nuôi chứ?

Cô nói cô nhìn thấy ở sân bay, chẳng lẽ là Thi Tinh tới đón ở sân bay nên bị cô hiểu lầm?

Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên không nhịn được cười phá lên. Chuyện này quá với vấn, anh chỉ lên một chiếc Bentley mà thôi, vậy mà lại bị Tần Nhu cho rằng được người ta bao nuôi?

"Cô cứ nghĩ thế đi." Dứt lời, Hàn Tam Thiên cất bước rời khỏi, không muốn giải thích quá nhiều. Nếu không phải vì Trần Linh, anh và Tần Nhu nhiều lắm chỉ gặp nhau một lần mà thôi, gặp nhau lần thứ hai đã là trùng hợp, tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba. Nếu như sau này đã không trông thấy mặt thì cần gì tốn nước miếng chứ?

Hàn Tam Thiên bỏ đi trong mắt Tần Nhu là muốn trốn tránh vấn đề này, không dám trả lời thẳng, thậm chí có thể là không muốn mất mặt nên mới phải giấu giếm.

Tâm trạng của Tần Nhu hơi giận dữ. Bởi vì cô có hảo cảm với Hàn Tam Thiên nên không muốn một người đàn ông như vậy lại sống bám vào phụ nữ. Anh có thể đánh nhau với nhiều người như vậy, chỉ cần chịu cố gắng, dựa vào hai bàn tay mình cũng có thể đạt được thứ mình muốn. Tại sao cố tình muốn đi đường tắt chứ? Hơn nữa còn là đường tắt khiến người ta khinh thường như vậy.

"Nếu anh là đàn ông thì nên dựa vào bản thân cố gắng đạt được thứ mình muốn chứ không phải bị một người phụ nữ nuôi." Tào Ngụy đi theo sau lưng Hàn Tam Thiên, không buông tha nói.

"Cô nghĩ những gì mình thấy là sự thật thì cứ coi như là sự thật. Tôi không có quan hệ gì với cô, không cần giải thích quả nhiều." Hàn Tam Thiên nói.

Những lời này khiến Tần Nhu dừng bước, hơn nữa cảm thấy Hàn Tam Thiên quả thực vô liêm sỉ, anh bị người ta bao nuổi còn tỏ ra cao ngạo lạnh lùng.

"Khỏi phải giải thích nhiều, tôi thấy anh hoàn toàn không thể nào giải thích nhỉ, chẳng lẽ anh không biết xấu hổ hả?" Tần

Nhu khinh thường nhìn bóng lưng bỏ đi của Hàn Tam Thiên, sự chán ghét dành cho Hàn Tam Thiên gần như đã lên tới đỉnh điểm.

Hàn Tam Thiên bắt một chiếc xe, bỏ đi luôn, chợt bật cười, Tần Nhu có suy nghĩ hoang đường đó thế nào? Chẳng lẽ lên một chiếc xe, trên xe trùng hợp có một người phụ nữ lớn tuổi thì là được bao nuôi hả? Căn cứ này thật buồn cười.

"Đến khu biệt thự Biển Hoa." Hàn Tam Thiên nói với tài xế.

Tài xế kinh ngạc nhìn thoáng qua HànTam Thiên qua kính chiếu hậu. Khu biệt thự Biển Hoa là khu nhà giàu, ra vào khu biệt thự Biển Hoa không có chiếc xe nào dưới một triệu. Hơn nữa tài xế nghe nói ông chủ bên trong bình thường đều có tài xế, tình huống bắt xe, từ trước tới nay chưa từng nghe nói.

"Cậu em, cậu ở trong đó hả?" Tài xế tò mò hỏi.

"Không phải, đi gặp bạn." Hàn Tam Thiênnói.

Tài xế thoải mái, vậy thì dễ hiểu rồi, đi gặp bạn. Người gọi là bạn, có lẽ là anh mặt dày muốn tìm ông chủ nào đó hợp tác.

"Cậu em, cậu đừng trách tôi nhiều chuyện, bây giờ đã quá muộn, chưa chắc người ta sẽ gặp cậu." Lái xe nói.

"Anh ta sẽ gặp tôi." Hàn Tam Thiên cười nói.

Tài xế cười nhạt một tiếng, xem ra lại là một nhân vật không đụng tường Nam không quay đầu. Vào những lúc thế này đến nhà thăm hỏi, những ông chủ kia có thể gặp sao?

Sau khi xe dừng lại trước cổng khu biệt

thự Biển Hoa, tài xế không chạy đi ngay, bởi vì anh ta cho rằng nhất định Hàn Tam Thiên sẽ gặp trắc trở. Đợi lát nữa còn phải bắt xe đi, anh ta chờ thêm lát nữa, nhất định còn có thể kiếm thêm một khoản.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.