Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1640 chữ

Hàn Tam Thiên vừa đến cửa phòng trò chơi thì bị chặn lại. Người nọ cảnh giác nhìn anh, hỏi: "Cậu là ai?"

"Tôi đến tìm Lưu Hào." Hàn Tam Thiên

đáp.

"Ra là bạn của Lưu Hào, mời vào." Đối phương tươi cười đáp.

Hàn Tam Thiên cười nhạt, xem ra nhân vật Lưu Hào này không phải là kẻ có địa vị thấp. Mới chỉ nói tên mà đã có thể thay đổi cả cách cư xử của bảo vệ.

Bước vào trong phòng, Hàn Tam Thiên có

cảm giác như mình vừa tiến vào thế giới yêu ma quỷ quái nào đó vậy. Thể loại trang phục kì quái nào cũng có. Từ những người xăm trổ đầy mình đến những kẻ xỏ đủ loại khuyên, đa dạng sặc sỡ ở đây đều có đủ. Trong hoàn cảnh này, vẻ ngoài bình thường của Hàn Tam Thiên khiến anh dường như mới chính là kẻ ngoại lai. Tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt nghi hoặc quét anh một lượt từ trên xuống dưới.

Lưu Hào đang đứng cạnh một người có cánh tay xăm hình hoa nói về chuyện của Trần Linh.

"Anh Văn, hôm nay là cơ hội tốt nhất để Trần Linh gia nhập cùng chúng ta, vậy mà lại bị một thằng ngu phá hỏng mất! Anh cho em vài người, em phải đi dạy dỗ lại cái thằng óc lợn này." Lưu Hào tức giận nói.

Người được gọi là "anh Văn" kia nét mặt lạnh nhạt đáp lời: "Lỡ lần này thì vẫn còn lần khác. Chúng ta không thể cứ thế mà làm lộ tung tích của mình được. Ở thời điểm quan trọng như thế này, tao không cho phép bất cứ sai lầm nào xuất hiện

cả."

Lưu Hào cắn răng, hận không thể ngay lúc này dẫn người đi chém chết Hàn Tam Thiên. Song anh Văn không đồng ý thì anh ta cũng chỉ có thể nín nhịn sự bất mãn này xuống.

"Em biết rồi, anh Văn." Lưu Hào nói với vẻ không cam chịu. Khoảnh khắc anh ta quay lại đột nhiên nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Lưu Hào không khỏi kinh hãi đến độ đứng chết trân tại chỗ.

Sao anh lại xuất hiện ở đây?!

Anh ta còn đang muốn đi báo thù, ấy vậymà con mồi lại chủ động dâng mình đến tận cửa!

"Anh Văn, kia chính là cái tên phá hỏng chuyện tốt của chúng ta."Lưu Hào chỉ vào Hàn Tam Thiên mà nói.

Anh Văn nghe nói xong lập tức quay đầu lại, ánh mắt giương cung bạt kiếm đầy sát khi nhìn Hàn Tam Thiên. Đây cũng không phải một nơi muốn ra thì ra, muốn vào thì vào, sao anh lại tới đây được?

"Hôm nay mày ra đường không xem ngày à? Tự chui đầu vào quỷ môn quan." Anh Văn nói với Hàn Tam Thiên.

"Xem nào. Mấy người trông quái gở thế, không phải tôi đụng phải băng nhóm tà giáo nào rồi chứ?" Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói. Bình thường nhất ở đây có lẽ cũng chỉ có anh Văn này, trên người xăm một bộ xương khô.

Sát khí trên mặt gã đàn ông kia càng thêm nặng nề. Tất cả những người còn lại trong phòng cũng đồng loạt đứng lên, mỗi ánh mắt đều ngập tràn hằn học và sát ý.

"Đúng lúc đấy. Trần Linh không tới, mày có thể thay nó làm trung gian của huyếttế."Anh Văn nói.

Lời của Hàn Tam Thiên mới đây vốn dĩ chỉ là đùa, song hiện tại nghe gã kia nói vậy, anh lại cảm thấy nơi đây thật sự đúng là một hang ổ tà giáo. Trong xã hội bây giờ vẫn còn có người ta nói nhăng nói cuối vậy sao?

Dù sao ở đây đa phần đều chỉ là người bình thường. Dù đông nhưng cũng chỉ là mấy trang giấy mỏng, không thể gây ra uy hiếp quá lớn với Hàn Tam Thiên được.

"Chỉ với mấy thằng ăn hại chúng mày? Hàn Tam Thiên thản nhiên đáp.

Lưu Hào cười khẩy: "Đúng là cái loại không biết trời cao đất dày. Hôm nay bố mày sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!"

Vừa dứt lời, Lưu Hào rút một con dao găm từ trong túi ra rồi lao về phía Hàn Tam Thiên. Anh ta khẽ cong môi cười, loại mặt hàng bụi bặm cũ rích cũ nát này mà cũng dám mang ra dùng với anh sao ta?

Khoảnh khắc Lưu Hào đã áp sát rất gần, Hàn Tam Thiên đá một cước thật mạnh lên người anh ta. Lưu Hào rống lên thảm thiết, cả người bị đạp lùi lại, mãi đến khi

lưng nặng nề đập lên một cái bàn gần đó mới đứng lại được. Ánh mắt của người tên Văn kia kinh ngạc dừng lại trên người Hàn Tam Thiên. Song dù thế nào thì bọn gã cũng đông hơn, tục ngữ nói ba đánh một không chột cũng què, gã không tin Hàn Tam Thiên có thể đánh bại tất cả những người ở đây.

"Còn đứng ngớ ngẩn ở đó làm gì? Lên hết cho tao." Anh Văn nói.

Sau hiệu lệnh của anh Văn, tất cả đồng loạt vào thế tấn công rồi xông lên chỗ Hàn Tam Thiên đứng. Nhưng sau cùng họ cũng chỉ là một đám người trói gà còn

không chặt, huống hồ là đánh nhau. Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, đánh đấm kiểu này chẳng tốn sức là bao.

Chỉ trong chốc lát, ngoại trừ anh Văn ra thì tất cả mọi người đều bị đánh đến nằm la liệt trên mặt đất, nhấn chìm cả căn phòng trong tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng.

Anh Văn bị dọa đến không nói nổi gì, dáng vẻ kiêu căng bệ vệ mới đây trong nháy mắt đã tiêu tan thành mây khói.

"Mày...Rốt cục mày là ai!?" Anh Văn hoảng sợ hỏi Hàn Tam Thiên.

"Tao?"Hàn Tam Thiên cười đáp. "Chúng mày là đám tà môn ngoại đạo, vậy thì tao tất nhiên chính là ông trời xuống trừng phạt chúng mày."

Anh Văn ngồi phịch xuống đất. Nhìn dáng vẻ của gã lúc này ắt hẳn là đã tin lời Hàn Tam Thiên đến sái cổ rồi.

Điều này làm Hàn Tam Thiên tự dưng hơi cạn lời. Cái tín ngưỡng của đám người kia là như nào vậy? Thật sự tin vào chuyện thần tiên như vậy sao?

Mặc dù trên thế giới vẫn còn rất nhiều điều mà khoa học chưa thể giải thích được, song Hàn Tam Thiên dù gì cũng là đứa con của chủ nghĩa duy vật. Anh không tin trên đời có tồn tại ma quỷ hay thần thánh cao xa.

Hàn Tam Thiên tiến tới trước mặt anh Văn, từ trên cao nhìn xuống mà nói: "Đưa tao đi xem huyết tế."

Anh Văn sắc mặt trắng bệch, gật đầu như điên: "Tôi, tôi dẫn ngài đi."

Lúc Hàn Tam Thiên theo anh Văn xuốngtầng hầm, anh phát hiện ra trong phòng trò chơi này còn có một thế giới khác. Ánh đèn lập lòe sắc đỏ máu khiến tầng hầm hiện lên càng thêm phần quỷ dị. Nhưng những ngọn đèn này trong mắt Hàn Tam Thiên cùng lắm cũng chỉ là trò bịp bợm dọa người bình thường của đám tà giáo kia thôi.

"Chúng mày nói huyết tế là gì?" Hàn Tam Thiên hỏi.

Anh Văn đưa Hàn Tam Thiên xuống giữa tầng hầm. Trên đường xuống đây, Hàn Tam Thiên nhìn thất rất nhiều hoa văn kì quái trên mặt đất, vặn vẹo méo mó như

một đám côn trùng đang ngọ nguậy lúc nhúc. Các hoa văn này cùng tụ lại ở một điểm chính giữa. Đó là một cái hộp thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một khối gì trông như xương sọ nhưng không hoàn chỉnh, có lẽ chỉ là một mảnh không trọn vẹn.

"Đây là cái gì?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Tương truyền đây là một vị."

Anh Văn chưa nói xong đã bị Hàn Tam Thiên đá một cái lên người, ngắt lời gã: "Đừng có mà kể truyện ma ma quỷ quỷ cho tao nghe, nói xem thứ này từ đâu mà

ra?"

"Nhặt được." Anh Văn đáp.

Hàn Tam Thiên cười thành tiếng. Vô tình nhặt được một thứ đồ hỏng như thế này mà lại nổi lên tà tính, hơn nữa còn làm ra biết bao chuyện hung ác.

"Mày làm những chuyện này là để vơ vét của cải, lại còn cầu sắc?" Hàn Tam Thiên

lại hỏi.

"Không phải. Tôi chỉ muốn có sức mạnh cường đại hơn." Anh Văn vẻ mặt tiều tụy nói.

Hàn Tam Thiên lại đạp anh Văn một củ nữa, khinh thường nói: "Cái thứ đồ hỏng này có thể cho mày sức mạnh cường đại? Tao đề xuất mày đi tập gym có khi còn hiệu quả hơn đấy."

"Ngài không tin tôi, để tôi chứng minh cho ngài xem." Anh Văn nói.

Nhìn biểu cảm thành thật của gã mà Hàn Tam Thiên cũng nổi hứng tò mò, anh tự hỏi gã sẽ chứng minh như thế nào, nói: "Nhanh lên, tao còn phải đi có việc."

"Ngài còn có nhiệm vụ hạ phàm nào khác nữa sao?" Anh Văn thận trọng hỏi.

Nếu giống như trước đây, Hàn Tam Thiên còn có thể cười ra tiếng. Nhưng hiện tại anh không có tâm trạng để cười, bởi anh có cảm giác mình đụng trúng một tên tâm thần nặng rồi. Nói chuyện với gã lâu nữa không khéo anh cũng phát điên theo mất.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.