Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1024 chữ

“Chuyện này....”

“Tình huống gì vậy, sao lại đột nhiên không đánh nữa?".

“Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi còn chưa xem đủ náo nhiệt mà!”

Đám người trên khán đài trợn mắt hốc mồm, khí thế Võ Phong mạnh mẽ, đột nhiên nhận thua khiến cho bọn họ khó có thể mà tiếp nhận.

Hàn Tam Thiên cũng không hiểu được. Võ Phong nói bản thân nghiêm túc, rồi bỏ chạy chối chết, thế không phải là tự làm

mất mặt mình hả? Cao thủ như anh ta sao lại có thể làm ra chuyện thế này.

Hơn nữa Hàn Tam Thiên cũng không cho rằng thực lực của mình có thể uy hiếp được Võ Phong.

Đã xảy ra chuyện gì?

Ai cũng đều đi tìm câu trả lời, nhưng ngoại trừ Võ Phong ra, không có bất kì ai biết được.

Tại thời điểm Hàn Tam Thiên đi lên võ đài, đột nhiên Võ Phong cảm nhận được một tầm mắt nóng bỏng. Người kia là một lão

già, tuy rằng ông ta đứng ở trong đám người, khí thế khổng lồ kia không có ai ở xung quanh cảm giác được, nhưng Võ Phong lại cảm nhận được cực kỳ rõ ràng. Thậm chí dù khoảng cách rất xa, Võ Phong cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp bức mà ông già đó tạo ra với mình.

Đây tuyệt đối là một vị cao thủ. Thậm chí Võ Phong còn nghi ngờ, cho dù dưới tình huống bản thân ở trạng thái tốt nhất, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta, cho nên Võ Phong ngay lập tức lựa chọn

rút lui.

Đây là một chuyện vô cùng mất mặt, nhưng có thể giữ được mạng mình, dẫu mất mặt thì đã là gì?

Hàn Thanh giận dữ nhìn Hàn Tam Thiên, không nhìn thấy Hàn Tam Thiên bị đánh, trong lòng cô ta rất khó chịu.

Đối với chuyện Võ Phong đột nhiên rời đi, cô tất nhiên sẽ nói cho Hàn Yên biết.

Đây chính là cơ hội để giáo huấn Hàn Tam Thiên, vậy mà tên đó để uổng công toi.

Hàn Tam Thiên đi lên võ đài, ngồi xổm xuống hỏi Đông Hạo đang nằm sấp: “Thế nào, có cần đưa anh đi bệnh viện không?"

Đông Hạo cắn răng cắn lợi: “Không cần.”

Mất mặt trước Hàn Tam Thiên, đối với Đông Hạo mà nói là chuyện không thể nào tiếp nhận được, sao anh ta lại có thể để Hàn Tam Thiên trợ giúp được.

Vất vả mà đứng người lên, cơ thể của Đông Hạo lảo đảo, chỉ có thể dựa vào dây bên cạnh chống đỡ.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế, tại sao tên đó lại đột nhiên bỏ đi?" Hàn Tam Thiên không hiểu hỏi Đông Hạo.

Đông Hạo quét mắt về phía khán đài, vừa rồi Võ Phong biểu hiện ra sự e ngại, anh ta thấy rất rõ ràng. Điều này nói rõ trong sàn đấu có cao thủ đang đứng, mà vị cao thủ này, cho dù không ra tay vẫn có thể uy hiếp đến Võ Phong,đủ nói lên sự lớn mạnh của người kia đã đến mứckhiến người ta kinh sợ.

“Ở đây có cao thủ.Chắc chắn là tên đó lo vị cao thủ kia ra mặt, cho nên mới lựa

chọn rời đi.” Đông Hạo giải thích.

Cao thủ?

Trong võ đài sao lại có cao thủ xuất hiện được, hơn nữa không cần ra tay đã có thể chế ngự được Võ Phong!

Hàn Tam Thiên lướt mắt nhìn khắp võ đài, cũng không phát hiện được nhân vật đặc biệt nào.

Lúc này, Võ Phong đã rời khỏi sàn đấu boxing, cố gắng tăng tốc độ, muốn mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Nhưng mà sau lưng của anh ta, từ đầu đến cuối luôn có một ánh mắt mãnh liệt đi theo, điều này khiến lưng Võ Phong có cảm giác phát lạnh.

Trán của Võ Phong không tự chủ mà toát ra mồ hôi lạnh, lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Võ Phong vội rẽ vào.

Nếu đối phương đang theo dõi, dù mình lẩn trốn thế nào cũng đều vô dụng, chi bằng trực tiếp đối mặt.

Trong hẻm nhỏ không có một ai, ngay khi Võ Phong dừng bước, cảm giác rất rõ

đằng sau có người đang chậm rãi tới gần.

“Ông là ai?” Võ Phong xoay người, người

trước mặt anh ta chính là ông lão ở sàn đấu boxing kia.Nhìn qua thì bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng Võ Phong biết rất rõ, ông ta tuyệt đối là một cao thủ cực đỉnh.

“Cậu rất mạnh?”

Ba chữ này khiến cho mồ hôi lạnh trên người Võ Phong rơi xuống như mưa.

Ở trước mặt người bình thường, Võ Phong hoàn toàn dám nói ra ba chữ

này. Nhưng ở trước mặt ông ta, đây chính là một trò cười.

“Tôi không hề có thù oán với ông." Võ Phong đáp lại.

“Tôi muốn đánh cậu, chẳng lẽ còn cần đến lý do à?”

Trong lòng Võ Phong than khổ, lão già này ở chỗ mẹ nào nhảy ra, sao lại ngang ngược như vậy.

“Ông là muốn giúp tên đó?” Võ Phong nghi ngờ.Cao thủ cấp bậc như thế này, sẽ không vô duyên vô cớ ra tay dạy

dễminh.Lý do duy nhất mà Võ Phong có thể nghĩ đến, chính là ông ta ra mặt thay cho Hàn Tam Thiên.

Thế nhưng nếu thật sự bên cạnh Hàn Tam Thiên có cao thủ như vậy, tại sao lại không gọi ra từ sớm?

“Giúp ai không quan trọng, quan trọng chính là hôm nay cậu nhất định phải bị dạy dỗ.” Nói xong lời này, bóng người của ông ta đột nhiên trở nên mơ hồ.

Trong lòng Võ Phong hoảng hốt, tốc độ của mình tuy rằng đã nhanh, nhưng so sánh với lão già trước mặt này, rõ ràng

chính là núi cao còn có núi cao hơn.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.