Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1158 chữ

“Dương Manh, chị cảnh cáo em, đừng có gần gũi quá với loại người này. Anh ta đang giả vờ là người thành thật thôi, chuyên đi lừa gạt mấy cô bé như em đó." Mễ Phỉ Nhi nhắc nhở Dương Mạnh.

“Chị Phỉ Nhi, tại sao chị lại thù ghét anh ấy dữ vậy?" Dương Manh thắc mắc. Từ lần đầu tiên gặp Hàn Tam Thiên, Mễ Phỉ Nhi đã có ác cảm với anh. Nhưng dựa theo quan điểm của Dương Mạnh, Hàn Tam Thiên vốn chưa làm ra chuyện gì khác người, thậm chí còn không giống với những người đàn ông khác, sẽ không dùng ánh mắt khiếm nhã đánh giá bọn họ một cách trắng trợn.

Hàn Tam Thiên như vậy khiến cho Dương Manh rất có hảo cảm. Chẳng qua cảm giác của Mễ Phỉ Nhi hình như lại khác biệt hoàn toàn so với cô.

Mễ Phỉ Nhi cũng không biết từ lúc nào bản thân đã bắt đầu ghét cay ghét đắng Hàn Tam Thiên.

Thật ra ở sâu trong nội tâm của cô đã chôn giấu một trái tim sống dưới ánh đèn sân khấu. Tuy cô không thừa nhận, nhưng cô đi đến đâu cũng hi vọng bản thân có thể trở thành tiêu điểm của sự chú ý.

Nhưng lần đầu tiên gặp Hàn Tam Thiên, anh lại không thèm nhìn cô, điều này khiến cho trong lòng Mễ Phỉ Nhi vô cùng buồn bực. Vì thế trong vô thức cô đã cho rằng Hàn Tam Thiên đang cố tình tỏ ra đứng đắn. Mà loại sói đội lốt cừu này, đương nhiên sẽ bị Mễ Phỉ Nhi đưa vào danh sách những nhân vật nguy hiểm.

Phụ nữ chính là như vậy, nhìn nhiều hơn thì cô ấy sẽ coi bạn là đồ háo sắc, nhưng lúc không nhìn cô ấy, cô ấy lại cho rằng bạn đang giả vờ đúng đắn, lòng lang dạ sói.

“Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi?"

Mễ Phỉ Nhi hỏi Dương Mạnh.

Lúc còn đi học, Mễ Phi Nhi là đàn chị của Dương Mạnh. Bởi vì có lần Mễ Phỉ Nhi giúp Duong Manh thoát khỏi tên đàn ông đểu cáng, từ lúc đó cho đến bây giờ, bọn họ đã trở thành chị em tốt của nhau.

Từ khi quen biết nhau hồi học trung học phổ thông đến giờ, cũng đã rất nhiều năm

rồi.

Thấy Dương Manh im lặng không nói năng gì, Mễ Phỉ Nhi nói tiếp: “Có lần nào chuyện chị nói là sai không? Mấy tên đàn ông theo đuổi em, chị có nhìn lầm bao giờ

không?”

“Chuyện này thì không có.” Dương Mạnh

nói.

“Vậy không phải là đúng rồi sao, chị không hề nhìn lầm, cũng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm anh Hàn. Loại người này là sói đội lốt cừu, chắc chắn anh ta đang cất giấu âm mưu to lớn hơn nữa.” Mễ Phỉ Nhi nói.

Dương Mạnh lại bị thuyết phục lần nữa, cô gật đầu nói: “Vâng, em nghe theo chị Phỉ Nhi. Sau này em sẽ cố gắng không lại gần anh ấy.”

Vừa nói hết lời, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, hai người nhìn nhau, trong ảnh mắt của mỗi người đều hiện lên sự khó hiểu. Bởi vì chỗ bọn họ ở ngoại trừ cha mẹ ra thì không còn ai biết nữa cả. Thế nên có người đến gõ cửa hiển nhiên là kỳ lạ.

“Cha mẹ em đến đây hả?”

“Cha mẹ chị đến đây hả?”

Hai người đồng thanh hỏi đối phương. Rất rõ ràng, vấn đề này đã nói rõ không phải

là cha mẹ của bọn họ tới.

Dương Mạnh đi đến cửa, nhìn vào mắt mèo quan sát bên ngoài, phát hiện là Hàn Tam Thiên đang đứng ở ngoài của.

“Chị Phỉ Nhi, là anh Hàn.” Dương Mạnh nhẹ giọng nói.

Mễ Phỉ Nhi đứng lên, đi tới cửa, bảo vệ Dương Manh ở đằng sau lưng, sau đó mới mở cửa, lạnh mặt hỏi Hàn Tam Thiên: “Có chuyện gì sao?”

“Đây là thùng hàng của hai người nhỉ, tôi vô tình nhìn thấy, tiện tay giúp hai người

cầm lên, không cần cảm ơn.” Sau khi Hàn Tam Thiên đưa thùng hàng cho Mễ Phỉ Nhi, lập tức xoay người quay về nhà của mình.

Thùng hàng là của Dương Manh, Mễ Phỉ Nhi cũng không nghĩ nhiều, giơ tay đưa cho Dương Manh. Nhưng ngay lúc cô thay quần áo xong đi xuống lầu, cùng với Dương Mạnh đi siêu thị mua thực phẩm cho mấy ngày tới, cô mới phát

hiện ra không chỉ có thùng hàng của Dương Manh, còn có của cô nữa. Nhưng mà Hàn Tam Thiên cố ý chỉ cầm lên giúp Dương Manh, bỏ lại thùng hàng của cô,

điều này khiến cho sự thù hận của Mễ Phỉ Nhi đối với Hàn Tam Thiên lại tăng lên không ít.

Hàn Tam Thiên làm như vậy là cố ý chơi khăm Mễ Phỉ Nhi, coi như đây là sự trả thù nho nhỏ của anh đối với sự thù địch của Mễ Phỉ Nhi.

Hôm nay là ngày Thanh Vân được thả ra khỏi trại tạm giam, người này bởi vì giở trò lưu manh nên bị bắt giam mấy ngày, cũng không biết đã rút kinh nghiệm hay chưa.

Lái xe đến trại tạm giam, đợi không bao

lâu, Thanh Vân đã đi ra.

Lúc Thanh Vân nhìn thấy Hàn Tam Thiên, nước mắt nước mũi ngay lập tức chảy ròng. Anh ta đứng ngay cửa trại tạm giam, ôm lấy chân của Hàn Tam Thiên khóc rống, khiến cho mấy nhân việc công chức nhìn thấy đều sửng sốt không thôi, trong lòng nghĩ tên này không phải là bị điên rồi chứ.

“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi. Anh không biết tôi đã chịu bao nhiêu ấm ức ở đây đâu, suýt chút nữa đã bị cưỡng bức luôn đó.” Thanh Vân lau nước mắt, dáng vẻ vô vùng thương tâm tuyệt vọng.

“Bị người ta cưỡng bức cũng là đáng đời. Chuyện mà anh làm, cho dù là mấy người trong phòng giam cũng cảm thấy chướng mắt nữa là." Hàn Tam Thiên nói với vẻ khinh bỉ. Trong trại tạm giam và nhà tù tuy đều là phạm nhân, nhưng cũng có chia ra cấp độ, loại tội phạm vô sỉ như Thanh Vân, ở trong đó bị người ta khinh thường, ức hiếp cũng là chuyện bình thường.

“Anh, tôi thật sự không hề làm mấy chuyện đó, tôi bị oan. Là bọn họ chủ động quyến rũ tôi, nhưng thấy tôi không có tiền, lại bị tôi chiếm không ít chỗ hời nên mới

không cam lòng, quay ngược lại cắn tôi một cái.” Thanh Vân bất lực vừa khóc lóc vừa kể lể.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.