Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1245 chữ

Sáng sớm hôm sau, Hàn Tam Thiên mở mắt, theo thói quen nhìn qua phía bên trái. Bởi vì vào lúc này anh phải gọi Tô Nghênh Hạ rời giường để chạy bộ vào buổi sáng. Nhưng khi anh quay đầu, lại phát hiện ra bên cạnh không có một bóng người, trên khuôn mặt không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.

“Chuyện gì đã thành thói quen quả thật là rất khó sủa.”

Tại biệt thự sườn núi, chuông báo thức reo lên, báo hiệu đã tới giờ chạy bộ vào buổi sáng, Tô Nghênh Hạ theo bản năng hô lên: “Tam Thiên, anh mau tắt chuông

báo thức đi.”

Sau khi nói ra những lời này, đột nhiên Tô Nghênh Hạ mở to mắt. Lúc này mới chợt nhận ra trên giường chỉ có một mình mình thì không khỏi thất thần.

Hai người xa nhau mà như không xa, rời giường cùng một lúc, chẳng qua đã không còn tâm trạng của lúc trước.

Tô Nghênh Hạ một thân một mình chạy lên đỉnh núi.

Còn Hàn Tam Thiên thì chuẩn bị xuống lầu, làm quen với hoàn cảnh ở trong tiểu

khu.

Mới vừa mở cửa ra, Hàn Tam Thiên đã thấy Mễ Phỉ Nhi đang mặc một bộ đồ thể thao, tâm trạng có vẻ như vô cùng tốt. Nhìn bộ dáng này của cô, có lẽ cũng chuẩn bị đi tập thể dục buổi sáng.

“Xin chào." Hàn Tam Thiên bình thản lên tiếng chào hỏi.

Lúc hai người đang cùng nhau chờ thang máy, Mễ Phỉ Nhi đứng ở phía sau Hàn Tam Thiên, hai người cách nhau gần một mét. Đây là sự cảnh giác của cô đối với người xa lạ, trong tình huống chỉ có hai

người, cô tuyệt đối sẽ không cho người khác đứng ở phía sau lưng cô.

m thầm quan sát dáng người của Hàn Tam Thiên, cao thẳng và rắn rỏi. Có thể nói là đã hơn rất nhiều người dù tuổi còn trẻ nhưng đã lưng gù, thân hình của anh quả thực không tồi. Hơn nữa cũng xem như là một người có cơ bắp, chắc hẳn anh là người vô cùng hạn chế bản thân và còn thích rèn luyện thân thể. Thật ra điểm này lại rất giống với Mễ Phỉ Nhi.

“Cửa thang máy có phản chiếu đấy.” Đột nhiên Hàn Tam Thiên mở miệng phá vỡ

sự yên tĩnh.

Mễ Phỉ Nhi không nhịn được nhìn về phía của thang máy. Lúc này mới phát hiện ra tất cả những gì cô làm ở phía sau Hàn Tam Thiên đều bị của thang máy phản chiếu vô cùng rõ ràng.

“Anh thường xuyên rèn luyện thân thể đúng không?” Mễ Phỉ Nhi vì không muốn mình rơi vào tình cảnh xấu hổ nên cô vội vàng đổi đề tài.

“Mỗi ngày.” Hàn Tam Thiên nói.

Mễ Phỉ Nhi tự thấy bản thân mình cũng là

một người rất lạnh nhạt, nhưng không ngờ Hàn Tam Thiên cũng tích chữ như vàng, còn lạnh nhạt hơn cả cô ấy chứ.

Thái độ này là cố ý, hay là vốn dĩ anh đã như thế?

Mễ Phỉ Nhi không nói thêm gì nữa. Cô chủ động mở miệng cũng là vì giảm bớt sự xấu hổ thôi. Đối với cô mà nói thì đây đã là một chuyện vô cùng hiếm thấy rồi.

Hai người xuống dưới lầu bèn mỗi người đi một ngả. Hàn Tam Thiên chạy bộ bên trong tiểu khu. Chất lượng không khí ở đây so ra kém Đỉnh Vân vài cấp bậc, còn

về phần phong cảnh thì càng không nên nhắc tới. Có thể nói tìm khắp cả thành phố Thiên Vân cũng không tìm ra nơi có thể so sánh với Đỉnh Vân ấy chứ.

Chạy một vòng quanh tiểu khu, Hàn Tam Thiên mới vừa đi đến dưới lầu, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng tranh luận.

Mễ Phỉ Nhi đang cãi cọ với một người phụ nữ bởi vì lúc dắt chó người phụ nữ này không cầm dây, do đó Mễ Phỉ Nhi mới đi tới khuyên bảo vài câu. Không ngờ người phụ nữ này lại phản ứng vô cùng kịch liệt, mở miệng là mắng chửi người, khiến cho

Mễ Phỉ Nhi tức đến nỗi mặt mày xanh mét.

“Chó nhà tôi không cắn người, liên quan quái gì tới cô chứ? Loại con gái diêm dúa lòe loẹt như cô ngay cả bản thân cũng không quản lý được, có tư cách gì quản lý tôi chứ?” Người phụ nữ chống nạnh, bộ dáng vô cùng ngang ngược.

“Cô cảm thấy chó nhà cô không cắn người, nhưng cô cũng phải suy nghĩ tới cảm nhận của người khác chứ. Đâu phải ai cũng thân thiết với nó đâu.” Mễ Phỉ Nhi nói.

“ Tôi là chủ sở hữu ở đây, cô đã mua nhà

đây chưa, có tư cách gì mà dạy dỗ tôi? Nhìn dáng vẻ của cô, hẳn là đi thuê phòng nhỉ?” Người phụ nữ khinh thường đánh giá Mễ Phỉ Nhi.

“Chuyện này và chuyện cô dắt chó không cầm dây có liên quan gì với nhau không?" Mễ Phỉ Nhi nói.

“Vậy chuyện tôi dắt chó không cầm dây có liên quan gì tới cô không, nó đã cắn cô chưa?” Người phụ nữ nói.

Đối mặt với người phụ nữ ngang bướng

này, tất nhiên là Mễ Phỉ Nhi rơi vào thế

yếu.

Lúc này một người đàn ông trung niên bước tới chỗ người phụ nữ, chỉ vào Mễ Phỉ Nhi lên tiếng mắng chửi: “Người phụ nữ thối tha, cố định làm gì? Chuyện nhà chúng tôi, cô quản lý được hả?”

“Tôi chỉ có lòng tốt khuyên cô ấy, lỡ như nó cắn người thì đối với ai cũng không tốt.” Khí thế của Mễ Phỉ Nhi rõ ràng đã yếu đi một ít. Dù sao đối phương cũng là một người đàn ông cao lớn, lỡ như xảy ra xô xát, người thua thiệt chắc chắn là cô

rồi.

“Nếu nó cắn người thì tôi cũng có tiền bồi thường, không liên quan gì tới cô thì đừng có xen vào chuyện của người khác. Mau cút đi.” Người đàn ông trung niên tức giận nói.

Mễ Phỉ Nhi túc đến nỗi muốn hộc máu. Lúc này cô thấy Hàn Tam Thiên đã về tới dưới lầu, vốn tưởng rằng Hàn Tam Thiên sẽ tới nói giúp vài câu. Có một người đàn ông bên cạnh, sự tự tin của cô cũng sẽ tăng lên đôi chút. Nhưng mà điều khiến cho Mễ Phỉ Nhi không ngờ chính là - Hàn Tam Thiên lại bình tĩnh rời đi.

Anh... Anh có còn là đàn ông hay không, cứ rời đi như vậy à?

Hàn Tam Thiên không muốn xen vào việc của người khác. Hơn nữa nhìn thái độ lãnh đạm như muốn tránh xa người khác ngàn dặm của Mễ Phỉ Nhi, cô hẳn là cũng không muốn anh nhúng tay vào. Đã như vậy thì anh cần gì phải tự khiến bản thân mất mặt chứ.

Bước vào thang máy, lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, bèn thấy Mễ Phỉ Nhi tức giận đùng đùng bước vào.

“Xem trò hay có vui không?” Một lát sau, Mễ Phỉ Nhi nói với Hàn Tam Thiên.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.