Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 926 chữ

“Anh biết anh ấy là ai?" Tô Nghênh Hạ nghi ngờ, ngay cả cô mới biết vào tối hôm qua, Tô Hải Siêu làm sao có thể biết được tin tức này chứ?

“Cầu xin tôi đi.” Tô Hải Siêu vừa cười vừa nói.

Tô Nghênh Hạ lạnh lùng hừ một tiếng: “Đêm qua anh ấy đã nói cho tôi biết, tôi cần phải cầu xin anh sao?”

Vẻ mặt Tô Hải Siêu kinh ngạc, Hàn Tam Thiên lại chủ động để lộ thân phận của mình? Tại sao anh ta lại đột nhiên đưa ra

quyết định này.

Chẳng lẽ do anh ta rõ ràng được bản thân không phải là đối thủ của tập đoàn Hàn thị, cho nên mới thẳng thắn với Tô Nghênh Hạ?

Loại ý nghĩ này khiến Tô Hải Siêu cười càng thêm đắc ý, tên phế vật này rốt cục cũng nhận rõ năng lực của mình.

“Nếu như cô đã biết, vậy sẽ càng rõ ràng tên đó sẽ chết thảm như thế nào, hơn nữa tôi còn nghe nói bất động sản Nhược Thủy sẽ cho thành Tây đình công, lỗi thủng lớn như vậy, cũng phải cần một

khoản tài chính lớn mới có thể bù được, chưa kể khí thế tập đoàn Hàn thị hung hãn, tên đó chết chắc rồi.” Tô Hải Siêu nói.

Hạng mục thành Tây đình công?

Chuyện này Tô Nghênh Hạ không có nghe thấy Hàn Tam Thiên nhắc đến, nhưng cho dù anh ấy làm thế thật, Tô Nghênh Hạ cũng sẽ không có bất kỳ câu hỏi nào, dựa vào sự tin tưởng với Hàn Tam Thiên, anh đưa ra bất kỳ quyết định gì, Tô Nghênh Hạ đều sẽ ủng hộ.

“Anh yên tâm đi, chuyện mà anh muốn.

xem tuyệt đối sẽ không xảy ra.” Ngữ khí Tô Nghênh Hạ kiên định.

“Cô lấy đâu ra sự tự tin đó, thật sự cho rằng tên đó là thần tiên, chuyện gì đều có thể giải quyết, nếu không phải tôi nể tình cô là người họ Tô, nghĩ cô đáng thương hại, tôi sẽ không thèm đến.” Tô Hải Siêu

nói.

Đáng thương?

Tô Nghênh Hạ lạnh lùng cười: “Tôi không cần anh thương hại, mời rời xe đi.”

“Tôi không di chuyển thì sao." Tô Hải Siêu cố gắng đợi rất lâu, sợ bỏ lỡ Tô Nghênh Hạ, anh ta còn chưa đắc ý đủ đâu, làm sao lại đồng ý rời đi dễ dàng như vậy.

“Nếu như anh không rời đi, đừng trách tôi không khách khí.” Tô Nghênh Hạ cắn răng.

“Được đó, cô không khách khí cho tôi xem đi, tôi rất muốn được mở mang kiến thức.” Mặt mũi Tô Hải Siêu tràn đầy không quan tâm.

Mặt Tô Nghênh Hạ trầm xuống đi lên xe, giẫm mạnh chân ga, tiếng động cơ rung động ầm ầm.

Bộ dáng Tô Hải Siêu khiêu khích: “Hù ai đây, có bản lĩnh cô nhấn ga đi.”

Nắm tay Tô Nghênh Hạ đặt ở trên cần, đột nhiên gia tăng tốc độ, đâm phịch một tiếng vào bên cạnh xe Tô Hải Siêu, dọa Tô Hải Siêu sợ đến tè ra quần, vội vàng chạy đến một bên.

“Con mụ điên, con mẹ nó mày dám đụng xe của tao.” Tô Hải Siêu nhảy ra mắng Tô

Nghênh Hạ. Cô không có thả chân ga ra, sau khi đâm xe anh ta xong thì nghênh ngang rời đi.

Nhìn thấy xe yêu bị tổn thương nặng, lòng Tô Hải Siêu rỉ máu, anh ta không nghĩ tới Tô Nghênh Hạ thật sự dám làm như thế, xe này xem như hỏng đi hơn nửa.

“Đây chính là xe tôi mới mua đấy, Tô Nghênh Hạ, con mẹ nó chứ tôi không để yên cho cô đâu.” Tô Hải Siêu một bên đau lòng nhìn xe của mình, lại phải tốn mất một số tiền lớn rồi.

“Con mẹ nó, đợi Hàn Tam Thiên xong đời,

tôi xem thử cô còn vốn liếng gì để phách lối, ông đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua hai người bọn mày.”

“Phế vật cùng bát phụ, thật sự là một đôi trời đất tạo nên, một ngày nào đó tạo muốn đánh cho mù đường, để bọn mày quỳ trên đất nói xin lỗi tao.”

Lúc Tô Hải Siêu ở của chính biệt thự hùng hùng hổ hổ, Hàn Tam Thiên đang ngồi trong phòng khách, đột nhiên Tưởng Lam đi tới bên cạnh anh.

“Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?" Hàn Tam Thiên hỏi.

Tối hôm qua Tưởng Lam đã đưa ra quyết định, Hàn Tam Thiên muốn chết vậy đi chết một mình đi, tuyệt không thể bởi vì Hàn Tam Thiên mà liên lụy đến bọn họ.

“Đi theo tôi.” Giọng của Tưởng Lam không có tình cảm chút nào nói. Lông mày Hàn Tam Thiên nhíu lại, Tưởng Lam tìm anh, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.

Anh đứng dậy đi theo Tưởng Lam lên lầu.

Từ sau khi ở biệt thự, Hàn Tam Thiên

chưa từng bao giờ lên ban công tầng hai, bởi vì nơi này sớm đã bị Tưởng Lam chiếm lấy thành khu vực của riêng mình, không thể không nói, tầm mắt ở nơi này cực kỳ tốt, mặc dù không thể so với đỉnh núi, nhưng trừ tầm nhìn đẹp ngoài đỉnh núi ra, mỗi sáng sớm có thể ở đây uống một tách cà phê, tâm tình cả ngày hẳn cũng không tệ.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.