Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1125 chữ

Trong phòng ngủ ở biệt thự Sơn Yêu, sau khi Tưởng Lam quay về phòng vẫn luôn lo lắng sợ sệt. Tuy thân phận của Hàn Tam Thiên khiến bà ta vô cùng sợ hãi, nhưng suy nghĩ kỹ một lúc, Tưởng Lam lại phát hiện thân phận như vậy vốn không có ý nghĩa gì cả, bởi vì đối thủ anh gặp phải bây giờ mạnh hơn rất nhiều so với nhà họ Hàn ở Yên Kinh, đã vượt qua khỏi phạm trù mà bà có thể lý giải. Hơn nữa sự tồn tại này chắc chắn sẽ mang lại cho bọn họ sự uy hiếp rất lớn.

Tưởng Lam là một người ích kỷ, hơn nữa xưa giờ bà đã là người như vậy. Mọi suy nghĩ của bà ta chắc chắn luôn xoay quanh

bản thân, ngay cả lần này, bà ta cũng không hề lo lắng cho Hàn Tam Thiên, mà đang lo lắng cho chính bản thân mình.

Nếu Hàn Tam Thiên không có cách nào để đối phó Hàn Yên, việc này rất có thể sẽ liên lụy đến bà, bà tuyệt đối không muốn bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến cuộc sống an nhàn mà bà ta đang hưởng thụ bây giờ.

“Bà đang nghĩ gì vậy?" Thấy Tưởng Lam trầm lặng như nước không nói lời nào, Tô Quốc Diệu mở miệng hỏi.

“Tôi đang nghĩ cách để giúp nhà họ Tô

không bị liên lụy vào chuyện này. Ông cho rằng ai cũng không tim không phổi giống như ông hả, mặc kệ tất cả mọi thứ?" Tưởng Lam lạnh lùng nhìn Tô Quốc Diệu, nói.

Ông ta thở dài, nói: “Chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi chúng ta có thể nhúng tay nữa rồi. Lẽ nào bà đã nghĩ ra cách giúp được Hàn Tam Thiên sao?”

Tưởng Lam không chút do dự lắc đầu, nói: “Tôi không giúp được cậu ta, nhưng cần phải để nhà họ Tô không bị uy hiếp.”

“Bà nói vậy nghĩa là sao?" Tô Quốc Diệu

nhìn Tưởng Lam với vẻ mặt khó hiểu, trong lòng không khỏi xuất hiện một loại dự cảm bất thường.

Hai người bọn họ là vợ chồng nhiều năm như vậy, Tô Quốc Diệu tất nhiên hiểu rất rõ nhân phẩm của Tưởng Lam. Nhưng ông ta lại đoán không ra bà ta đang nghĩ gì trong đầu, bởi vì quyết định của bà ta luôn là thứ mà người thường không tài nào hiểu nổi.

“Hàn Tam Thiên đã tuyên bố không thể đối phó được Hàn Yên. Nếu câu ta toi đời. nhà họ Tô phải làm sao mới có thể thoát khỏi cảnh cá chết chung một ao chứ?”

Tưởng Lam hỏi ngược lại Tô Quốc Diệu.

Ông ta cảnh giác nhìn bà ta, nói: “Bà lại muốn làm chuyện xấu gì nữa? Tôi khuyên bà đừng có làm xằng làm bậy, bây giờ tình cảm giữa Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên rất tốt, không phải là thứ bà có thể phá hư đâu.”

Tưởng Lam cắn chặt răng, nói: “Tình cảm rất tốt thì đã làm sao, lẽ nào chúng ta phải chấp nhận chôn cùng Hàn Tam Thiên hả? Có lẽ bây giờ Nghênh Hạ sẽ trách tôi, nhưng sau này nó sẽ hiểu, tôi làm như vậy nếu là vì muốn tốt cho nó.”

“Bà định làm thế nào?” Tô Quốc Diệu sợ Tưởng Lam sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó, vì thế ông ta vội vàng hỏi.

Tưởng Lam hít sâu một hơi, nói: “Để hai đưa chúng nó tạm thời ly hôn. Nếu Hàn Tam Thiên có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này thì sau này tái hôn cũng được. Còn nếu cậu ta không vượt qua được thì cũng không liên quan gì đến chúng ta cả.”

Tạm dừng một lúc, bà ta lại nói tiếp: “Bây giờ trong tay cậu ta chắc chắn là có rất nhiều tiền, là tài sản chung giữa hai vợ

chồng, nửa trong số đó hẳn là của Nghênh Hạ.”

Nghe Tưởng Lam nói xong, Tô Quốc Diệu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, người phụ nữ này đúng là quá đáng sợ, lúc trước tại sao ông ta lại kết hôn với bà ta chứ!

Có lợi ích thì giữ Hàn Tam Thiên bên cạnh, bây giờ có nguy hiểm lại thẳng chân đá Hàn Tam Thiên đi, hơn nữa đá thôi thì không nói, bà lại còn muốn lấy được tiền của Hàn Tam Thiên!

Hay nói lòng dạ đàn bà như rắn rết, trước đây Tô Quốc Diệu chỉ cảm thấy Tưởng

Lam là một người đàn bà lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ, nhưng bây giờ xem ra, sự thâm độc của bà đâu chỉ so với rắn rết!

“Bà điên rồi sao, trong khoảng thời gian nhạy cảm này bà lại muốn chúng nó ly hôn." Tô Quốc Diệu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tô Quốc Diệu, bây giờ ông ngày nào cũng uống rượu, tiền đó từ đâu ra, là tiền ông tự kiếm ra sao? Nếu ông có bản lĩnh thì tôi cần phải làm như vậy hả. Nếu tôi không làm như vậy, bị Hàn Tam Thiên liên lụy, kết cục sau này chính là giống như Giang Phú, chẳng lẽ ông muốn lưu lạc

đầu đường xó chợ sao?” Tưởng Lam nói.

“Lưu lạc đầu đường xó chợ thì sao.” ít khi thấy Tô Quốc Diệu thẳng sống lưng nói: “Loại chuyện bất nhân bất nghĩa thế này, sẽ bị thiên lôi đánh trúng đó. Hơn nữa bây giờ là lúc vợ chồng chúng nó cùng gánh hoạn nạn, nếu bà muốn Nghênh Hạ ly hôn với cậu ta, Nghênh Hạ có thể tha thứ cho chính bản thân nó sao? Hơn nữa tôi tin con bé tuyệt đối sẽ không làm như vậy."

Ánh mắt Tưởng Lam nhìn Tô Quốc Diệu sáng như đuốc, bà ta vốn cho rằng suy nghĩ này của bà ta sẽ nhận được sự ủng hộ của ông ta, nào ngờ ông ta lại có thái

độ như vậy.

Thiên lôi đánh trúng?

Người không vì mình mới bị trời tru đất diệt, bây giờ bà chẳng qua cũng là vì bản thân, vì muốn tìm một chút yên ổn cho Tô Quốc Diệu và Tô Nghênh Hạ mà thôi.

“Tô Quốc Diệu, cái gì gọi là bất nhân bất nghĩa, con mẹ nó, ông ăn ông uống đều là phân với nước tiểu sao, mua được mấy thứ đó nhờ tiền từ trên trời rơi xuống sao?” Tưởng Lam hung hăng nói.

Nếu là trước kia, dáng vẻ này của Tưởng

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.