Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 800 chữ

"Bố, bất kể bố đưa ra quyết định gì, con

đều ủng hộ bố." Thiên Hoành Huy nói.

"Trận này thần tiên đánh nhau, chúng ta chỉ cần yên lặng đứng ở sau lưng Hàn Tam Thiên nhìn là được rồi." Nói xong, Thiên Vương Thịnh lộ ra một nụ cười khổ, tiếp tục nói: "Ở trong mắt mọi người của thành phố Thiên Vân, nhà họ Thiên đã là một ngọn núi cao không thể leo tới, là người đứng ở trên đỉnh núi, nhưng chỉ có chúng ta mới biết, vị trí này, chẳng qua là dưới chân núi của ngọn núi cao hơn mà thôi."

"Ai nói không phải có chứ?" Thiên Hoành Huy bất đắc dĩ thở dài, trong đất nước

Trung Quốc rộng lớn này, thành phố Thiên Vân cũng chỉ là một địa phương nhỏ bé mà thôi, càng khỏi phải nói đến cả cái bản đồ thế giới, mà vinh quang của nhà họ Thiên, trong mắt những con người lợi hại hơn, thì lại là cái gì.

Sau khi Hàn Tam Thiên về đến nhà, liền tự giam mình ở trong phòng. Đối mặt với Hàn Yên và toàn bộ nhà họ Hàn ở nước Mỹ sau lưng cô ta, lần đầu tiên Hàn Tam Thiên có cảm giác bất lực. Anh quen với việc nắm mọi cục diện trong tay, giờ lại sắp mất đi cái quyền này, anh biết, kế tiếp nhà họ Hàn ở Mỹ nhất định sẽ dùng một nguồn vốn lớn đầu tư vào thành phố

Thiên Vân, thậm chí là toàn bộ Trung Quốc.

Anh nắm trong tay nguồn tài sản trăm tỷ,

trong mắt người thường, đây đã là một con số không dám tưởng tượng, nhưng nó chẳng là gì đối với nhà họ Hàn ở Mỹ, dưới nguồn thu nhập tài chính khổng lồ của họ, Hàn Tam Thiên không có một cơ hội nào để chống cự.

Công ty nhà họ Tô vừa mới vùng dậy, rất có thể sẽ ầm ầm sụp đổ trong nháy mắt, còn anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra.

Trong phòng khách, vẻ mặt Tưởng Lam vẫn chẳng lo lắng gì, hoàn toàn không cảm được sự lo lắng của Hàn Tam Thiên.

"Bộ dáng bây giờ của cậu ta như lúc vừa mới tiến vào nhà họ Tô chúng ta, hèn nhát không dám nói tiếng nào, ngay cả một người phụ nữ cũng sợ, thật là không thể tưởng tượng nổi." Tưởng Lam khinh thường nói.

Tuy rằng Tô Nghênh Hạ không hiểu được tâm trạng của Hàn Tam Thiên, nhưng cô biết, có thể khiến Hàn Tam Thiên nghiêm túc như vậy, đủ để nói lên Hàn Yên rất

khó đối phó.

Đối với thái độ khinh thường Hàn Tam Thiên của Tưởng Lam, Tô Nghênh Hạ trách cứ nói: "Mẹ, lúc nào rồi mà mẹ còn có tâm trạng nói mát vậy."

"Cái gì mà nói mát, mẹ cũng có nói mát đâu. Mẹ chỉ giận cậu ta không tranh không giành, cậu ta phải biểu hiện khí thế đàn ông ra ngoài đi chứ. Sao có thể sợ một người phụ nữ?" Tưởng Lam lạnh nhạt nói.

"Mẹ nghĩ Hàn Yên đó quá đơn giản rồi, đám người Giang Phú cũng rất lợi hại,

nhưng Hàn Tam Thiên sợ bọn họ sao? Lần này, Hàn Tam Thiên lo lắng như vậy, chắc chắn có nguyên nhân." Tô Nghênh Hạ nói.

Chuyện ở quảng trường Nhân Dân làm Tưởng Lam chấn động, bà không ngờ chuyện đó sẽ dừng lại ở việc đám Giang Phú quỳ xuống. Điều này nói rõ chỗ lợi hại của Hàn Tam Thiên.

Nhưng nếu cậu ta lợi hại như vậy, thì đối phó một người phụ nữ chẳng phải là việc càng đơn giản hơn sao?

Với lối suy nghĩ của Tưởng Lam, bà chỉ có

thể nghĩ đến tình hình ở thành phố Thiên Vân. Bà cho rằng Thiên Vân là của nhà họ Thiên, mà Hàn Tam Thiên có quan hệ tốt như thế với họ, muốn đánh đổ một người ngoài, đương nhiên là chuyện dễ dàng rồi. Bà không nghĩ đến thế lực sau lưng Hàn Yên, cũng không tưởng tượng được ngoài Thiên Vân thì thế giới rốt cuộc là như thế nào.

Cái này gọi là đầu to óc như quả nho, cái suy nghĩ trong lòng bà thật sự là hết sức buồn cười.

"Còn có thể có nguyên nhân gì? Nói không chừng, cậu ta thấy Hàn Yên xinh

đẹp, không nỡ ra tay mà thôi, Nghênh Hạ, con phải để ý kỹ cậu ta, nếu cậu ta ngoại tình, thì phải để cậu ta trắng tay mà đi." Tưởng Lam khinh thường nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.