Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 762 chữ

Tạ Vân Bằng không oán không thù với Hàn Tam Thiên, ở trong lòng của anh ta, Hàn Tam Thiên vẫn luôn là một trò cười, bình thường giải trí trêu chọc mấy câu thôi, không có lý do nhằm vào Hàn Tam

Thiên.

Nhưng Quý Xuân là mẹ anh ta, nếu Quý Xuân có yêu cầu về điều này, đương nhiên anh ta sẽ thỏa mãn Quý Xuân.

"Không có ai ra chủ ý cho tôi, tôi cũng không có mục đích gì khác." Tạ Vân Bằng nói.

Tưởng Lam khẽ cười, nói: "Không có mục đích gì khác? Nếu không phải mẹ cậu, cậu cũng sẽ không làm chuyện này đúng không?"

Nói xong, Tưởng Lam lại nhìn về phía Quý Xuân, nói tiếp, "Tôi biết bà ghét tôi, cảm thấy tôi đoạt mất sự nổi bật của bà, nhưng mà tôi không ngờ rằng, tôi tốt bụng đến tham gia đám cưới của con trai bà, bà lại làm ra chuyện như vậy."

Lúc này, Quý Xuân vô cùng hối hận, bà nghĩ mãi không ra, chỉ cảm thấy chính

mình không nên làm chuyện này, thì đã không ầm ĩ đến mức như tình hình bây giờ.

Dù cho đám cưới có thể tiếp tục diễn ra, nhưng mà Tạ Hạo Nhiên đã phải quỳ xuống, điều này đối với nhà họ Tạ mà nói, suy cho cùng vẫn là một chuyện rất mất mặt, sẽ bị người ta chê cười.

Sau này, ở trong đám chị em chơi cùng, bà đừng mơ mà ngẩng đầu lên được, thậm chí còn có thể bị người ngoài chế giễu.

"Tưởng Lam, đều là lỗi của tôi. Bà muốn

truy cứu trách nhiệm, thì nhằm hết về phía tôi đi." Quý Xuân cam chịu số phận nói.

Hiện nay, mà ngay cả nhà họ Thiên cũng giúp đỡ Hàn Tam Thiên, bà ngoài việc tự nhận xui xẻo ra, thì không còn lựa chọn nào khác.

"Bà hâm một tôi, cho nên mới làm ra chuyện như này đúng không?" Tưởng Lam đắc ý nói.

"Đúng vậy." Quý Xuân gật đầu nói.

Câu đó khiến mặt mày Tưởng Lam hơn hở, lòng hư vinh được thỏa mãn thỏa thuê, ánh mắt liếc nhìn mấy chị em khác,

dường như là đang tuyên bố bà mới là người có địa vị cao nhất trong đám chị em.

Hàn Tam Thiên âm thầm thời dài, tính thích tìm kiếm cảm giác hơn người của Tưởng Lam, đời này anh cũng không thể hiểu được nó, chẳng lẽ cái nhìn của những người khác, thật sự quan trọng như vậy ư?

Người sống cho bản thân mình, cũng không phải vì cái nhìn của người khác mà sống.

"Chuyện gì mà náo nhiệt thế, tôi không có

bỏ qua trò hay chứ." Lúc này, một giọng nói của phụ nữ bất ngờ vang lên.

Bên ngoài đám cưới, đi tới hai người phụ nữ, một trước một sau, tuy ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng vẻ ngoài của hai người, lại lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi đàn ông.

"Đù đù, người đẹp nào đó, dáng người cũng nóng bỏng quá đi chứ."

"Khí chất kia, nhất định là cô chiêu của nhà ai rồi, thành phố Thiên Vân chúng ta, khi nào thì xuất hiện người đẹp như này thế."

"Còn xinh đẹp hơn cả Tô Nghênh Hạ nữa, đúng là chỉ có cô ấy mới có tư cách trở thành người đẹp nhất thành phố Thiên Vân."

Trong đám người, vô số người vì vẻ đẹp của cô mà phát ra tiếng cảm thán.

Khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy người đến thì nhíu mày lại.

Hàn Yên!

Tại sao cô ta lại vô duyên vô có xuất hiện

chỗ này.

"Lớn như vậy rồi còn quỳ xuống trước mặt người khác, thật xấu hổ." Hàn Yên nhìn thấy Tạ Hạo Nhiên quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lẽo nói.

Tạ Hạo Nhiên giận dữ ngẩng đầu, nói: "Cô là ai, tôi quỳ trước ai, liên quan gì tới cô à?"

"Tôi là người cứu rỗi ông, ông muốn quỳ, cũng là quỳ trước tôi đây chứ không phải tên vô dụng kia." Hàn Yên cười nói.

Thiên Hoành Huy nhìn Hàn Tam Thiên,

trong lòng âm thầm khó hiểu, người phụ nữ này chui ra từ chỗ nào vậy, hình như cô ta biết Hàn Tam Thiên, hơn nữa câu kia lại tràn đầy mũi nhọn, trực tiếp chửi Hàn Tam Thiên là tên vô dụng!

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.