Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 676 chữ

Vương Mậu chống đỡ, dù gì ông ấy cũng rảnh rỗi không có việc gì, nên thích tìm Thiên Vương Thịnh rèn luyện một trận, không thì ngày qua ngày sẽ rất nhàm chán.

Lúc đó, khi Thiên Vương Thịnh nhận được điện thoại, cũng không quan tâm sự thật như nào, chỉ nghe thấy ba chữ Hàn Tam Thiên, lập tức nói thẳng nói: "Tạ Hạo Nhiên, ông muốn bước theo vết xe đổ của Giang Phú. Hay là muốn bình an vô sự?"

Những lời này dọa Tạ Hạo Nhiên sợ hết hồn, mồ hôi lạnh chảy ra đầy trán.

Hiện nay, đám người Giang Phú kia đều sắp biến thành ăn mày, không còn chút không gian lăn lộn nào ở thành phố Thiên Vân, sao ông có thể muốn biến thành Giang Phú thứ hai cơ chứ?

"Nếu không muốn thì quỳ xuống đi." Thiên Xương Thịnh nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Vương Mậu hạ xuống một quân cờ, tò mò hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Hôm nay, con trai Tạ Hạo Nhiên kết hôn, chẳng biết tại sao lại dính líu đến Hàn

Tam Thiên, còn gọi điện thoại kêu tôi làm chủ cho ông ta cơ đấy." Thiên Vương Thịnh nói.

Vương Mậu bất đắc dĩ cười, nói: "Nhà họ Tạ mắt mù à, chẳng lẽ chuyện của Giang Phú còn chưa đủ cảnh cáo bọn họ ư?"

"Chỉ trách Hàn Tam Thiên không có tiếng tăm, luôn có người cảm thấy mình có thể đùa bỡn cậu ta." Thiên Vương Thịnh cười nói.

Vương Mậu gật đầu, Hàn Tam Thiên quả thật quá khiêm tốn, cho nên rắc rối mới liên tục tìm đến quấn lấy người.

"Sao cậu ta không giống trong khua chiên lên nhỉ?" Vương Mậu khó hiểu hỏi.

Thiên Vương Thịnh cầm quân cờ, tay chậm chạp không hạ xuống, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Có lẽ là cây càng cao càng đón gió, có thể cậu ta đang âm mưu chuyện lớn gì đó, cũng có khả năng, cậu ta quen khiêm tốn rồi."

"Quân tử giấu tài, người tài giỏi như thế là đáng sợ nhất, đám Giang Phú kia, không oan." Vương Mậu nói.

"Mặc kệ cậu ta đáng sợ cỡ nào, giờ đã là anh của Thiên Linh Nhi, đối với nhà họ Thiên mà nói, chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu." Thiên Vương Thịnh đắc ý nói, mấy ngày gần đây, chỉ cần nghĩ đến đây chuyện này, trong lòng Thiên Vương Thịnh liền vui phấp phới.

Ở Villange homestay, Tạ Hạo Nhiên cầm điện thoại ngơ ngẩn hoảng hốt, ông không ngờ Thiên Xương Thịnh lại có thái độ như

vậy đối với chuyện này, không giúp một

chút xíu nào hết, trái lại còn hơi có ý đe dọa.

Nhưng nhớ đến kết quả của đám Giang Phú, hai chân Tạ Hạo Nhiên lại bắt đầu nhũn ra, trải qua mấy thập niên gom góp từng chút một, nhà họ Tạ vất vả lắm mới đứng vững gót chân ở thành phố Thiên Vân, ông cũng không muốn chỉ bởi vì một chuyện nhỏ đơn giản như này, đổ hết mọi cố gắng ra biển.

"Bố, ông cụ nói như thế nào?" Tạ Vân Bằng căng thẳng hỏi, giờ có ông cụ Thiên giúp, thì bọn họ mới có thể hóa giải tình hình này, nếu thật sự phải quỳ xuống, danh tiếng nhà họ Ta coi như xong.

Tạ Hạo Nhiên không nói gì, mà là dùng hành động thực tế thể hiện ra.

Bịch một tiếng, hai đầu gối Tạ Hạo Nhiên quỳ xuống đất.

Tạ Vân Bằng ngơ ngác.

Vô số người ở hiện trường hít một hơi khí

lạnh.

Cơ thể Quý Xuân nhoáng lên một cái, ngã xuống trên mặt đất.

Bà chỉ muốn đè sự nổi bật của Tưởng

Lam xuống, củng cố địa vị của mình ở trong đám chị em mà thôi, không ngờ sự việc lại biến thành tình thế như bây giờ.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.