Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1131 chữ

"Sau này em sẽ không biến thành như vậy đâu nhỉ?" Sau khi Hàn Tam Thiên đỗ xe xong, nhìn mấy người phụ nữ trung niên đứng ở cổng, người này ăn mặc diêm dúa hơn người kia, không khỏi hỏi Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ hung hăng bấm thịt trên eo của Hàn Tam Thiên một cái, khiến Hàn Tam Thiên không nhịn được hít vào một hơi.

"Trong mắt anh em là loại người đó hả?" Tô Nghênh Hạ nghiến răng nghiến lợi nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên tự biết mình nói sai lập tức phủ nhận: "Dĩ nhiên là không, anh chỉ thuận miệng nói thế thôi, em đừng tưởng là thật."

Tô Nghênh Hạ lạnh lùng hừ khẽ, bảo: "Sau này trước khi nói chuyện nghĩ rõ ràng, em cũng không phải dễ trêu."

Hàn Tam Thiên vẻ mặt cười khổ, lần nữa xác định tính tình phụ nữ hay thay đổi, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Tiến vào nông gia nhạc, phần lớn khách mời đã an tọa trong phòng ăn, sân khấu

hôn lễ được bố trí vô cùng sang trọng, MC hôn lễ và đôi tân nhân vừa hoàn toàn quá trình cuối cùng.

"Các người tới trễ quá, vị trí tốt được sắp xếp bị người khác ngồi rồi, người tới đều là khách, chỉ có thể để mọi người ấm ức, ngồi chỗ này đi." Quý Xuân dẫn bốn người Tưởng Lam tới một bàn ăn cách sân khấu xa nhất, vị trí này, hiển nhiên là chỗ không được coi trọng nhất.

Điều này khiến trong lòng Tưởng Lam hơi bất mãn, hỏi những người khác: "Các người cũng ngồi ở chỗ này hả?"

"Sao vậy chứ, bọn tôi tới sớm, ngồi ở phía trước, ai bảo bà tới muộn, chỉ đanh để bà chịu ấm ức thôi." Người chị em nào đó chê cười Tưởng Lam, trong lòng không nhịn được nghĩ ai bảo bà cố ý vênh váo tới muộn, ngồi ở chỗ không được coi trọng nhất này cũng là đáng đời.

Quý Xuân ra vẻ áy náy, nói: "Tưởng Lam, hôm nay thật sự ngại quá, hôm khác tôi sẽ tìm cơ hội nhận lỗi với bà."

Nói hay như vậy, Tưởng Lam cũng không thể tức giận, chỉ đành bảo: "Không sao, ngồi ở đâu cũng như nhau, dù sao tôi

cũng không có hứng thú gì với hôn lễ, có thấy hay không cũng không sao cả."

Sắc mặt Quý Xuân nặng nề, bảo: "Cũng đúng, có lẽ bà chẳng có cảm tình gì với hôn lễ nhỉ, dù sao lần trước..." Nói đến đây, Quý Xuân cố ý tát nhẹ vào miệng mình một cái, tiếp tục nói: "Bà xem cái miệng của tôi này, thật sự là không biết ý tứ, không nói nữa không nói nữa, khỏi nhắc tới chuyện đau lòng của bà."

Tưởng Lam cắn chặt răng, rõ ràng là Quý Xuân cố ý nhắc tới, còn giả bộ giả vờ giả vịt.

Lúc này, đột nhiên chú rể trên sân khấu lao tới cửa phòng ăn, không biết đang vội vã điều gì.

"Anh Kỳ, không ngờ rằng anh lại nể mặt như thế." Chú rể khúm núm đối mặt với Dương Kỳ, mặc dù bây giờ khu vực màu xám ở thành phố Thiên Vân là thiên hạ của Mặc Dương, nhưng Dương Kỳ vẫn có địa vị khá cao, ít nhất không phải người anh ta có thể chọc nổi.

Từ khi chịu thiệt lần trước, Dương Kỳ đã bớt kiêu ngạo kiêu căng, cũng không bao che bất cứ chuyện gì cho Dương Văn

nữa, có thể nói muốn khiêm tốn bao nhiêu thì khiêm tốn bấy nhiêu.

"Cậu đã bao hết cả chỗ này, dù sao tôi cũng phải cho cậu chút thể diện mới được chứ." Dương Kỳ cười nói, lúc này, Dương Kỳ phát hiện Hàn Tam Thiên, cơ thể không khỏi run lên, sao anh cũng tới đây.

Chẳng lẽ anh có quen biết với chú rể hôn nay?

"Anh Kỳ, đi theo em, vị trí khách quý đã sắp xếp xong xuôi rồi." Chú rể nói.

Vị trí khách quý tất nhiên là gần sân khấu,

nhưng Hàn Tam Thiên lại ngồi vị trí sau cùng nhất, Dương Kỳ không khỏi nhíu mày, đừng nói tên nhãi này căn bản không biết Hàn Tam Thiên là ai nhé?

"Không cần, tôi tùy tiện tìm một chỗ ngồi là được." Dứt lời, Dương Kỳ đi về phía bàn của Hàn Tam Thiên.

Chú rể thấy thế thì đuổi theo, nói: "Anh Kỳ, dựa vào địa vị của anh, sao có thể ngồi chỗ này chứ."

"Chỗ này có vấn đề gì hả?" Sau khi ngồi xuống Dương Kỳ hỏi.

Chú rể cũng không sợ những người khác sinh lòng xa cách, nói thẳng: "Đây là chỗ ngồi cho khách bình thường nhất, không hợp với thân phận của anh."

Dương Kỳ lén dùng tầm mắt quan sát Hàn Tam Thiên thử, khách bình thường nhất, xem ra chú rể thật sự không biết sự lợi hại của Hàn Tam Thiên, có thể ngồi cùng một bàn với Hàn Tam Thiên, với Dương Kỳ mà

nói là vinh hạnh lớn lao.

"Tôi cam tâm tình nguyện ngồi đây, cậu không cần để ý tới tôi, đi làm việc đi." Dương Kỳ nói.

Vẻ mặt chú rể khó xử, dựa vào địa vị của Dương Kỳ, sao có thể ngồi đây được? Hơn nữa anh ta đã hấy Hàn Tam Thiên từ sớm, tuy rằng không quen với Hàn Tam Thiên nhưng loại vô dụng nổi danh này, gặp một lần thì cả đời khó mà quên được, sao có thể để Dương Kỳ ngồi chung bàn với loại vô dụng này!

"Anh Kỳ, không những vị trí này không tốt làm người ở đây cũng không xứng với anh." Chú rể nói.

Những lời này khiến Dương Kỳ nghe thấy

mà hồn bay phách lạc, không xứng với ông ta?

Hiện ở chỗ này là một nhà bốn người Hàn Tam Thiên, thế không phải bảo là Hàn Tam Thiên không xứng ngồi chung bàn với ông ta hay sao?

Câu nói đại nghịch bất đạo thế này, Dương Kỳ không dám nghĩ, vậy mà anh ta lại dám nói thẳng ra miệng trước mặt Hàn Tam Thiên.

"Đệch, ông tới đây là nể mặt mày, mẹ nó bớt nói nhảm đi, cút cho tao." Dương Kỳ quát lớn.

Chú rể ngây người, anh ta không hiểu tại sao Dương Kỳ lại phẫn nộ như vậy, vội vàng nói: "Xin lỗi xin lỗi, anh Kỳ, anh muốn thì cứ ngồi ở đây, cứ ngồi ở đây đi."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.