Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1059 chữ

Hà Đình mở cửa thì mùi rượu mãnh liệt xông vào, khiến cho bà không chịu được phải che kín mũi, nhìn thẳng phía trước không thấy ai cả, hơi cúi đầu xuống mới nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang ngã sõng soài trên mặt đất.

“Tam Thiên , sao con lại uống nhiều rượu như vậy.” Hà Đình vội vã ngồi xổm xuống, may mắn bình thường làm công việc cần dùng không ít sức mới miễn cưỡng có thể nâng Hàn Tam Thiên vào trong phòng khách.

Mùi rượu gai mũi trong chốc lát trải rộng toàn bộ phòng khách, Hà Đình vội đi vào phòng bếp nấu bát mật ong để Hàn Tam Thiên giải rượu.

Lúc này trùng hợp Tưởng Thăng đi đến phòng khách, nhìn thấy Hàn Tam Thiên say như chết, hai mắt không khỏi tỏa ánh sáng.

Mùi rượu gai mũi trong chốc lát trải rộng toàn bộ phòng khách, Hà Đình vội đi vào phòng bếp nấu bát mật ong để Hàn Tam Thiên giải rượu.

Lúc này trùng hợp Tưởng Thăng đi đến phòng khách, nhìn thấy Hàn Tam Thiên say như chết, hai mắt không khỏi tỏa ánh

sáng.

định không phản ứng kịp được.

Tưởng Thăng thăm dò định đánh một cái lên mặt Hàn Tam Thiên, cực kỳ cẩn thận từng li từng tí, không dám dùng lực quá lớn, thấy cẩn thận từng li từng tí vẫn không có phản ứng, lúc này mới tăng thêm lực đạo.

“Con mẹ nó, rốt cục bị tao bắt được cơ

hội, cái đồ ăn bám nhà mày, không phải vì đến giờ vẫn chưa chiếm được Tô Nghênh Hạ cho nên mới mượn rượu giải sầu chứ.” Nói xong, Tưởng Thăng đánh một đấm vào Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên khẽ nhíu mày, có điều anh cơ bản không biết chuyện gì xảy ra, ngay cả ý thức để mở mắt cũng không có.

Nếm được ngon ngọt, Tưởng Thăng càng trở nên quá phận tệ hại, dường như dùng nắm đấm đánh chưa đã, còn đá một cái lên người Hàn Tam Thiên.

“Thoải mái, thật mẹ nó thoải mái, rốt cuộc có thể báo được thù.” Tưởng Thăng thoải mái nói.

“Cậu đang làm gì vậy?” Lúc này ở cửa phòng bếp, Hà Đình thấy cảnh này lạnh

lùng quát Tưởng Thăng.

Tưởng Thăng giật mình, cậu ta chỉ dám thừa dịp thời điểm Hàn Tam Thiên uống say ra tay đánh người, nhưng tuyệt đối không dám để cho Hàn Tam Thiên sau khi tỉnh lại biết được, vậy mà Hà Đình lại nhìn thấy chuyện này, bà ta khẳng định sẽ mật báo!

Vẻ mặt Tưởng Thăng âm trầm đi đến trước mặt Hà Đình, trực tiếp bóp lấy cổ

Hà Đình, đè chặt bà trên vách tường uy hiếp: “Tôi cảnh cáo bà, việc này không quan hệ với bà, bà chẳng qua là một hầu mà thôi, tốt nhất đừng xen vào việc của người khác.”

Nhìn vẻ mặt hung ác của Tưởng Thăng, Hà Đình không hề sợ hãi chút, bà có thể xin lỗi Tưởng Thăng bởi vì không muốn vì mình mà phá đi quan hệ giữa Hàn Tam Thiên và Tưởng Lam.

Nhưng mà Tưởng Thăng thừa dịp nhân lúc Hàn Tam Thiên uống say, đánh Hàn Tam Thiên, làm sao Hà Đình có thể làm như không thấy được?

“Tôi sẽ nói cho cậu ấy biết.” Hà Đình đáp.

Biểu tình của Tưởng Thăng dữ tợn, một tay bóp cổ Hà Đình cổ, một tay nắm lấy tóc Hà Đình, đập đầu bà vào tường: “Đồ bà tám chết tiệt, bà nhất định phải đối phó với tôi sao? Có tin tôi làm cho bà mất đi công việc này hay không.”

Biểu tình Hà Đình thống khổ muốn đẩy Tưởng Thăng ra, thế nhưng tóc bị túm chặt, bà càng dùng sức, da đầu cũng bị kéo càng thêm đau đớn.

“Tưởng Thăng, cậu thả tôi ra.” Hà Đình nói.

“Thả bà ra?" Tưởng Thăng không những không thả ngược lại càng thêm dùng sức,đập đầu Hà Đình phịch một tiếng vào trên tường, tiếp tục hung ác: “Chỉ cần bà đừng há mồm nói hươu nói vượn, tôi liền thả bả ra, sao hả?”

Đầu óc Hà Đình chóng mặt, cái đập này khiến cho đầu bà cảm thấy đầu óc choáng váng.

“Tưởng Thăng, mày đang làm gì?” Phía sau đột nhiên truyền âm thanh của Tưởng Hồng quát lớn.

Hiện tại đang ở dưới mái nhà của người

khác, Tưởng Hồng cũng không hi vọng Tưởng Thăng ở đây làm loạn, mặc dù Hà Đình chỉ là người hầu, nhưng cũng không cần phải ra tay đánh người.

“Ông nội.” Tưởng Thăng rụt cổ vội vàng thả Hà Đình ra.

“Xảy ra chuyện gì?” Tưởng Hồng hỏi.

Tưởng thăng chỉ là trong nhất thời nổi lên ý báo thù cho nên mới đánh Hàn Tam Thiên, nếu sớm biết sẽ bị Hà Đình phát hiện thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

“Ông nội, vừa rồi con nhìn thấy Hàn Tam Thiên uống say, cho nên ra tay đánh Hàn Tam Thiên, không nghĩ tới bị bà ta phát hiện.” Tưởng Thăng trả lời.

Tưởng Hồng giận đến mức không thèm nhìn Tưởng Thăng, đánh cậu ta để bảo thù có ý nghĩa gì chứ, hiện tại bọn họ còn phải trông cậy vào Tô Nghênh Hạ sắp xếp công việc cho mới có cơ hội ở lại Vân Thành.

Một khi đã cắm rễ Vân Thành, sau này có

tiền mới báo thù cũng không hề muộn.

“Cái đồ không làm được gì còn gây thêm chuyện, trước khi đến đây tạo đã cảnh cáo năày, chẳng lẽ mà không nghe hiểu tiếng người?” Tưởng Hồng tức giận.

Tưởng Thăng không nghĩ tới việc báo thù, cũng không có can đảm để làm, chỉ là vừa lúc cơ hội đưa tới cho nên mới không thể

nhịn mà thôi.

“Ông nội, xin lỗi ông, là con không biết khống chế mình, thế nhưng mà...... nhưng mà bây giờ người cũng đã đánh, làm sao bây giờ?” Tưởng Thăng cầu cứu Tưởng

Hồng.

Tưởng Hồng thở dài, sự tình đã xảy ra chỉ có thể nghĩ cách gì đó giấu đi

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.