Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 988 chữ

Mặc dù Hàn Tam Thiên là một người đàn ông, song anh cũng là một cậu nhóc thiếu

thốn tình thương, vì thế anh chưa trở thành một người đàn ông hoàn chỉnh. Vải lại, anh không dám khao khát Tô Nghênh Hạ, vì vậy anh hi vọng có thể hiểu được cô, nhưng với tình hình hiện tại, rõ ràng là rất khó.

Tâm trạng của Tô Nghênh Hạ rất lạ. Một mặt, cô cảm thấy Hàn Tam Thiên không giống đàn ông, nhưng mặt khác, cô có phần tự mãn, vì những gì anh thể hiện ra đã nói lên anh không phải là người trăng hoa, mà cũng giống như bản thân, luôn tôn trọng đối phương.

Tô Nghênh Hạ đã chứng kiến quá nhiều

người đàn ông coi phụ nữ như trò chơi. Không giống như Hàn Tam Thiên, chưa từng chạm vào phụ nữ.

Sau khi Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên ngủ, căn phòng nơi Tưởng Hoành và vợ nghỉ ngơi đặc biệt ồn ào.

Cha con Tưởng Thăng, gia đình của Tưởng Uyển đều có mặt, dường như đang âm mưu điều gì đó.

"Ông ơi, dì Lam có thật đã hứa sẽ cho chúng ta ở lại không?" Tưởng Thăng lo lắng nói.

Lần này, cả gia đình nhà họ Tưởng đến Vân Thành. Họ không chỉ đơn giản là đi du lịch mà có mục đích khác. Tưởng Hoành hy vọng rằng hai con trai sẽ có một tương lai phát triển tốt. Bây giờ Tô Nghênh Hạ đã là chủ tịch công ty của nhà họ Tô. Muốn đem người nhà vào công ty là một chuyện không thể nào dễ dàng hơn.

"Tình hình này sẽ không có vấn đề gì. Mặc dù Hàn Tam Thiên rất mạnh ở huyện Bân nhưng mọi người cũng thấy đấy những lời của Tưởng Lam vẫn rất có trọng lượng. Miễn là Tưởng Lam đồng ý

thì ai dám có ý kiến chứ?” Tưởng Hoành nói. Ông ta thừa nhận rằng Hàn Tam Thiên là một nhân vật không thể dễ dàng động chạm, trong những gì ông ta đã thấy đã nghe thì không một người cùng tuổi nào có khả năng như Hàn Tam Thiên, nhưng nếu có chuyện gì thì anh vẫn phải nghe lời của Tưởng Lam nên Tưởng Hoành không quá lo lắng.

Nói về Hàn Tam Thiên, Tưởng Thăng tỏ thái độ khinh bỉ rõ ràng trên khuôn mặt. Ngay cả khi gã rất sợ hãi, nhưng miễn là Hàn Tam Thiên không ở trước mặt gã thì thái độ kiêu ngạo của gã sẽ không thu lại.

Đây là lợn chết không sợ nước sôi. Không nhìn thấy quan tài, gã không bao giờ biết mình sẽ gặp nguy hiểm đến mức nào. Ngay cả khi Lưu Hoa, người có tính cách giống như gã đã chết mà gã dường như vẫn chưa nhận đủ bài học.

"Làm thế nào mà dì Lam ngăn cản được anh ta, con lo rằng dì Lam sẽ không cho chúng ta ở lại đâu.” Tưởng Uyển nói một cách khiêm tốn. Dù gì cô đã có mâu thuẫn với Tô Nghênh Hạ, nên cô cũng cảm thấy xấu hổ.

"Chớ lo, ông có cách để thuyết phục nó.

Dù sao ông cũng là bố của nó mà Tưởng Lam là con bé dẫu chết cũng cần thể diện. Miễn nói cho ngọt thì nó sẽ không từ chối." Tưởng Hoành nói.

Thấy Tưởng Hoành rất tự tin, Tưởng Thăng và Tưởng Uyển liếc nhìn nhau. Họ rất háo hức ở lại Vân Thành. Thật lãng phí cuộc đời nếu trở về một nơi nhỏ như huyện Bân, họ sẽ không có cơ hội nào, nhưng giờ bọn họ đã leo lên nhà họ Tô. Tương lai đã hoàn toàn khác.

Ngay cả Tưởng Thăng cũng đang mơ mộng về việc có được vị trí cao trong công ty. Gã có thể tận dụng vị trí này và

bắt đầu làm việc với những đồng nghiệp nữ. Người phụ nữ có làn da đẹp và trắng

thành phố này còn hấp dẫn hơn cả ở huyện Bân.

Mục tiêu của Tưởng Uyển thì đơn giản hơn. Cô ta sẽ không để mình làm việc dưới sự kiểm soát của Tô Nghênh Hạ. Chỉ cần cô ta có thể ở lại Vân Thành, cô ta tự tin sẽ tìm một người đàn ông giàu có. Ý tưởng này giống với Tô Diệc Hàm. Nếu hai người biết nhau thì họ có thể trở thành chị em tốt.

"Ông ơi, ngày mai nhờ cả vào ông đấy. Chúng ta về phòng và nghỉ ngơi thôi. Đây

là lần đầu tiên con ở trong một biệt thự sang trọng như vậy. Tối nay con muốn ngủ thật thoải mái." Tưởng Thăng háo hức nói.

Phòng ngủ chính của biệt thự.

Tô Quốc Diệu đã phàn nàn rất nhiều về người của nhà họ Tưởng, nhưng trước mặt Tưởng Lam, ông cũng không dám nói ra, song có vài điều, không thể không nói.

"Rất nhiều người đến cùng lúc như thế, bà đã nghĩ xem lý do tại sao họ đến chưa?" Tô Quốc Diệu nói.

"Không phải ông chỉ muốn được ban phước lành từ tôi sao? Bây giờ tôi không thiếu tiền. Chơi đùa với họ thì có gì sai? Ông có ý kiến gì không?" Tưởng Lam tự hào nói. Mơ ước cả đời của bà là được thể hiện trước mặt người thân, ngay cả khi bà biết rằng mình sẽ tiêu rất nhiều tiền thì bà cũng chẳng quan tâm, chỉ cần những người thân này có thể nhận ra cuộc sống của bà hạnh phúc đến mức nào thì đều đáng giá cả.

"Hành lý họ mang theo dường như không chỉ đi vài ngày thôi đâu." Tô Quốc Diệu thở dài nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.