Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1192 chữ

| Dương Thần kích động đúng nguyên chỗ cũ, cơ hội Hàn Tam Thiên cho là cách duy nhất có thể thay đổi tình hình hiện giờ. Tiền chữa bệnh của mẹ nuôi chỉ dựa vào công việc của anh thì không thể gánh nổi rồi, đây cũng là lí do vì sao anh lại chọn ở lại đảo Bedrock.

Đối với anh mà nói, đây là một lần đánh cược, nếu thắng, anh không chỉ có được cuộc đời mới mà còn có tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi.

"Mẹ, mẹ yên tâm, bất kể tốn bao nhiêu tiền con cũng nhất định sẽ cứu mẹ. Cho dù cuối cùng hai bàn tay trắng, con cũng

Dương Thần kích động đúng nguyên chỗ cũ, cơ hội Hàn Tam Thiên cho là cách duy nhất có thể thay đổi tình hình hiện giờ. Tiền chữa bệnh của mẹ nuôi chỉ dựa vào công việc của anh thì không thể gánh nổi rồi, đây cũng là lí do vì sao anh lại chọn ở lại đảo Bedrock.

Đối với anh mà nói, đây là một lần đánh cược, nếu thắng, anh không chỉ có được cuộc đời mới mà còn có tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi.

"Mẹ, mẹ yên tâm, bất kể tốn bao nhiêu tiền con cũng nhất định sẽ cứu mẹ. Cho dù cuối cùng hai bàn tay trắng, con cũng

Trên đường về nhà, Hàn Tam Thiên không kiềm được mà hỏi Tô Nghênh Hạ: "Em sao vậy? Sao đột nhiên lại thương cảm thế?"

Tô Nghênh Hạ thở dài, nói: "Anh có biết vì sao Dương Thần lại không có tiền không?"

Hàn Tam Thiên nhíu mày, đáp: "Nếu như anh đoán thì đại khái là có liên quan đến phụ nữ."

"Mẹ nuôi của anh ấy bệnh nặng nằm viện, nghe Từ Đồng nói, trong một năm nay

Dương Thần đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của mình rồi, cả nhà cả xe đều bán cho nên cuộc sống mới sa sút như vậy." Tô Nghênh Hạ cảm thán nói. Khi cô mới nghe được chuyện của Dương Thần đã cảm thấy vô cùng khó tin, bởi vì Dương Thần trong mắt cô không phải là người như vậy. Hàn Tam Thiên có thể nhìn ra anh và bà chủ tiệm áo cưới liếc mắt đưa tình, đương nhiên cô cũng có thể nhìn ra.

Vốn tưởng rằng Dương Thần là một tên đàn ông đểu giả rong chơi giữa bụi hoa, không ngờ anh còn có khía cạnh như vậy, quan trọng nhất là người phụ nữ đó không phải là mẹ ruột của Dương Thần.

Dương Thần đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của mình rồi, cả nhà cả xe đều bán cho nên cuộc sống mới sa sút như vậy." Tô Nghênh Hạ cảm thán nói. Khi cô mới nghe được chuyện của Dương Thần đã cảm thấy vô cùng khó tin, bởi vì Dương Thần trong mắt cô không phải là người như vậy. Hàn Tam Thiên có thể nhìn ra anh và bà chủ tiệm áo cưới liếc mắt đưa tình, đương nhiên cô cũng có thể nhìn ra.

Vốn tưởng rằng Dương Thần là một tên đàn ông đểu giả rong chơi giữa bụi hoa, không ngờ anh còn có khía cạnh như vậy, quan trọng nhất là người phụ nữ đó không phải là mẹ ruột của Dương Thần.

"Đây là việc anh ta nên làm, mẹ nuôi lẽ nào không bằng mẹ ruột sao? Nếu anh ta không bị mẹ ruột vứt bỏ thì làm sao lại ở với mẹ nuôi được?" Hàn Tam Thiên thản nhiên nói. Sự khác biệt lớn nhất giữa mẹ ruột và mẹ nuôi cũng chỉ là quan hệ huyết thống mà thôi. Nhưng có lúc quan hệ huyết thống cũng chẳng thể hiện được điều gì cả.

Đối với chuyện này, Hàn Tam Thiên lại càng hiểu rõ, bởi vì mẹ ruột của anh - Thi Tinh - đối xử với Hàn Quân tốt hơn đối xử với anh gấp ngàn vạn lần.

Hai chữ tình thân này, từ khi còn rất nhỏ Hàn Tam Thiên đã nhìn thấu rồi. Trên đời này, quan trọng nhất không phải là quan hệ huyết thống mà là ai thực sự đối tốt với bạn.

Cả nhà họ Hàn, trừ Hàn Thiên Dưỡng ra, không ai có thể so với Viêm Quân được, cho dù giữa anh và Viêm Quân không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống gì.

"Sao lại có người làm mẹ nỡ lòng vứt bỏ đứa con mình đích thân sinh ra chứ?" Tô Nghênh Hạ không hiểu.

"Bất kể là do nguyên nhân gì, bất kể có giải thích cảm động sâu sắc đến đâu cũng đều là vô nghĩa thôi. Lúc đầu khi mẹ ruột của anh ta đưa ra quyết định này thì đã không xứng làm người rồi." Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.

Xã hội này có rất nhiều chuyện như vậy, bọn họ có đủ các loại cá và nỗi khổ, nhưng những cái cớ với nỗi khổ này đứng trước một sinh mệnh nhỏ bé, thật sự có thể có lý được sao?

"Ừm." Tô Nghênh Hạ gật đầu, biểu thị tán thành với cách nói của Hàn Tam Thiên.

"Em nhận ra quan hệ giữa Dương Thần và bà chủ tiệm áo cưới không?" Hàn Tam Thiên đột nhiên hỏi.

Tô Nghênh Hạ nói: "Cảm nhận được, cho nên trước đây em tưởng anh ta là một tên xấu xa."

"Có điều anh ta cũng không phải hạng tốt lành gì." Hàn Tam Thiên cười, cố ý hạ thấp Dương Thần.

Có lẽ là xuất phát từ sự thương hại đối với Dương Thần, Tô Nghênh Hạ không nhịn

được mà nói giúp Dương Thần, nói: "Anh ta là người trưởng thành, có nhu cầu về phương diện này cũng không có gì lạ mà. Hơn nữa hai bên tôi tình anh nguyện, sao có thể nói anh ta không phải hạng tốt lành gì chứ?"

Hàn Tam Thiên nhếch mày, dáng vẻ như bừng tỉnh ra, nói: "Cũng đúng, có nhu cầu về phương diện này, đúng là không lạ."

Tô Nghênh Hạ đột nhiên cảm thấy lời này của Hàn Tam Thiên hình như hàm chứa thâm ý, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng lên.

Anh... không phải là đang uyển chuyển

ảm chỉ chuyện khác chứ?

Nhưng tên heo ngốc này y như kẻ đần vậy, chỉ đỏ trên ga giường đã gỡ ra rồi anh cũng không hiểu ra được ý tứ gì cả, còn có thể trách người khác sao?

Tô Nghênh Hạ hờn dỗi nhìn Hàn Tam Thiên, nếu tự anh không ngộ ra được thì kìm nén đến chết đi.

Lời nói của Hàn Tam Thiên đúng thật là nói bóng nói gió với Tô Nghênh Hạ, nhưng anh không ngờ được kết quả lại là lập trường càng thêm kiên định của Tô Nghênh Hạ. Trừ phi tự anh chủ động, nếu

không Tô Nghênh Hạ tuyệt đối sẽ không làm chuyện này.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.