Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1022 chữ

"Nhà anh không có tiền hay sao? Vì sao nhất định phải kéo em theo." Thiên Linh Nhi trừng mắt nhìn Hàn Tam Thiên, lấy tài lực bây giờ của công ty nhà họ Tô thì một cái mái ấm tình thương được xem là cái

gi?

"Việc này, không chỉ đơn giản là tiền như

"Không cần quan tâm thật giả, anh chỉ muốn làm chút chuyện trong khả năng, giúp bạn nhỏ một vài thứ." Hàn Tam Thiên

chân thành nói.

Trong lòng Thiên Linh Nhi bắt đầu than thở, người đàn ông ưu tú lương thiện như vậy, lại chỉ có thể là anh trai của cô.

"Được được, em quay về nói với ông nội và ba. Hằng năm nhà họ Thiên đều làm từ thiện, dùng vấn đề này nâng cao hiệu ứng nhãn hiệu ở thành phố Thiên Vân, chuyện này nhà họ Thiên cũng có thể thu hoạch được thanh danh, ông nội và cha chắc có

lẽ sẽ không phản đối." Thiên Linh Nhi nói.

"Em gái tốt của anh, anh mời em một ly." Hàn Tam Thiên giơ chén trà lên nói.

hiên Linh Nhi bĩu môi, lòng không cam tình không nguyện cầm lấy chén trà cùng Hàn Tam Thiên đụng một cái.

Sau khi hai người ăn uống no đủ, đi đến của cửa hàng, lập tức nhìn thấy hai người chờ đợi đã lâu là Đông Sơn và Tống Tế.

Tống Tế cúi đầu, vẻ mặt rất khó coi, không có chút khí thế kiêu ngạo lúc trước. Anh đã nghĩ kỹ, những lời về mái ấm tình

| thương trong miệng Hàn Tam Thiên có khả năng thật sự không có khoác lác, anh ta đúng thật là một người bình thường, sao có thể quen biết một nhân vật lớn như Thiên Linh Nhi chứ?

Đột nhiên Đông San cảm thấy Hàn Tam Thiên có một loại cảm giác lạ lẫm, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác Hàn Tam Thiên không giống người thường.

"Hàn Tam Thiên, chuyện vừa rồi Tống Tế đã nói cho tôi biết, tôi muốn giúp anh ấy cầu xin tha thứ." Đổng San không quanh co lòng vòng, nói thẳng.

Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Tống Tế, mặc dù anh đối với thằng nhóc này không có hảo cảm, nhưng cũng không đến mức lấy anh ta ra chơi đùa tới chết. Chẳng qua người Tống Tế đắc tội không phải anh, mà là Thiên Linh Nhi.

"Đổng San, việc này tôi không quyết định được. Người anh ta đắc tội không phải là tôi." Hàn Tam Thiên nói.

Vẻ mặt Đông San khó coi cúi đầu, nếu Hàn Tam Thiên không giúp đỡ, cô cũng không còn cách nào.

"Thiên Linh Nhi. Hay là, em đừng so đo với loại nhân vật bé nhỏ này nha. Dù sao đi nữa em cũng là tiểu thư nhà họ Thiên, lãng phí khí lực với loại nhân vật nhỏ bé này, chẳng phải là kéo thân phận tiểu thư nhà họ Thiên của em xuống sao?" Hàn Tam Thiên cười nhìn Thiên Linh Nhi nói.

"Không phải anh đã nói làm anh trai của em, sẽ bảo vệ em sao? Em bị người ta mắng là chó, anh cũng không giúp em?" Thiên Linh Nhi nghểnh cổ, bất mãn nói.

Hàn Tam Thiên sững sờ, ngược lại cô gái nhỏ này vận dụng còn nhanh hơn người

anh trai là anh đó nha. Thật đúng là không thể cái gì cũng không làm rồi.

Đi đến trước mặt Tống Tế, Hàn Tam Thiên nói: "Phạm sai lầm, trả giá đắc là việc đương nhiên nhỉ?"

Tống Tế gật đầu liên tục, đang định nói, bỗng nhiên cảm thấy một luồng lực cực lớn từ bụng nhỏ truyền đến. Cả người bay về sau, anh ta mất đi trọng tâm, nặng nề rơi xuống mặt đất, vẻ mặt tràn đầy đau đớn.

"Sau này, mở to con mắt ra mà nhìn. Đừng có lại gây chuyện với em gái tôi,

nếu không tôi đánh chết anh." Hàn Tam Thiên uy hiếp nói.

Toàn thân Tống Tế đau tới đổ mồ hôi lạnh cả người, nói: "Vâng, tôi...Tôi đã biết."

Hàn Tam Thiên phủi tay, quay đầu nhìn Thiên Linh Nhi nói: "Thế nào, hài lòng chưa?"

Thiên Linh Nhi ghét bỏ nói: "Xem như tạm được đi, làm anh trai ấy, chở em gái về nhà. Anh không có ý kiến gì chứ?"

"Tất nhiên không có." Hàn Tam Thiên cười khổ nói. Lần trước ném Thiên Linh Nhi ở

ven đường, cô gái nhỏ này vẫn còn nhớ thù đấy.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đi tới xe Lamborghini, Tống Tế dở khóc dở cười. Lúc ở mái ấm tình thương, anh ta còn chụp hình nữa chứ, không ngờ là chiếc xe đó vậy mà của Hàn Tam Thiên. Bây giờ trở về muốn chụp hình khoe khoang chìa khóa Mercedes, Tống Tế không nén được xấu hổ.

Người ta khiêm tốn mở Lamborgini như vậy, mà anh ta có một chiếc xe nát Mercedes này, ước gì có thể lúc nào cũng cầm chìa khóa trên tay. Để cho tất cả mọi

người đều trông thấy, đây là sự chênh lệch này.

"Anh không sao chứ?" Đổng San đi đến bên người Tống Tế, dìu để hỏi.

Tống Tế lắc đầu, nhìn phương hướng chiếc xe Lamborghini rời đi, nói: "Hàn Tam Thiên này đến tột cùng là ai. Chẳng lẽ trong thành phố Thiên Vân ngoại trừ kẻ bất lực kia ra, còn có một nhân vật lợi hại tên Hàn Tam Thiên sao?"

Vẻ mặt Đông San đầy sự mờ mịt, cô trái lại là cảm thấy đều là cùng một người. Chỉ là hình tượng bên ngoài chênh lệch quá

lớn, khiến cho anh ấy có chút không dám tin mà thôi.

Một người trên lưng đeo danh hiệu kẻ bất lực, và một người kết bạn với tiểu thư nhà họ Thiên, ngồi xe Lamborghini. Hai việc này, có thể là một người không?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.