Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 930 chữ

Đổng San bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Tam Thiên và có nhiều lắm cũng chỉ là bạn bè

bình thường mà thôi. Hơn nữa, Hàn Tam Thiên chưa từng có biểu hiện thái độ phương diện kia với cô, làm sao có thể lòng mang ý xấu với cô được.

"Anh thật đúng là suy nghĩ nhiều, bên cạnh anh ấy có cô bé kia, so với em còn xinh đẹp hơn gấp bội đấy." Đổng San nói.

Đổng San vừa nói như vậy, Tống Tế mới nhận ra Thiên Linh Nhi bên người Hàn Tam Thiên, cảm giác tràn đầy thanh xuân sức sống. Đúng là so với Đổng San thì hoàn toàn hấp dẫn hơn nhiều, tết một bím tóc đuôi ngựa càng vô cùng tươi sáng như ánh mặt trời.

“Cái tên ăn bám này lại có thể quen biết được nữ sinh xinh đẹp như vậy. Nhìn cô bé này có lẽ tuổi không lớn, không phải là bị anh ấy lừa gạt chứ hả." Tống Tế khinh thường nói.

"Không liên quan đến chúng ta, ăn thức ăn của mình đi." Đổng San nói.

Trong nội tâm Tống Tế không phục, anh ta chạy Mercedes-Benz, nhưng chỉ có thể theo đuổi được dạng phụ nữ như Đổng san, nhưng loại ăn bám như Hàn Tam Thiên lại có thể tán được người phụ nữ

xinh đẹp như vậy. Cái này sao có thể được đây?

"Loại đàn ông cặn bã như này, cũng chỉ biết chút trò hề lừa gạt cô gái mới lớn. Đợi lát nữa anh lập tức đi vạch trần anh ấy." Tống Tế nói.

"Tống Tế, anh chỉ làm loạn." Đổng San nhắc nhở.

"Yên tâm đi, sao anh sẽ xằng bậy được

đao tương trợ mà thôi." Tống Tế cười khẩy nói, giống như có lẽ đã thấy được bộ dạng quýnh quáng của Hàn Tam Thiên khi

bị mình vạch trần.

Ông chủ dẫn Hàn Tam Thiên và Thiên Linh Nhi đến phòng bao duy nhất trong nhà hàng, ngay cả phục vụ cũng giảm đi, ông tự mình ra trận phục vụ cho hai người.

"Tiểu thư Thiên, đây là menu." Ông chủ đưa menu cho Thiên Linh Nhi, giọng điệu cư xử tất nhiên là vô cùng tôn kính.

"Mỗi thứ mang lên một phần, dù sao hôm nay tôi có người mời, không cho người ta xuất nhiều máu làm sao được." Thiên Linh Nhi nhìn cũng không liếc nhìn, Hàn Tam

Thiên thiếu nợ bữa cơm này lâu như vậy, sao có thể để cho anh ấy bùng nợ một cách dễ dàng được chứ.

Vẻ mặt ông chủ kinh ngạc, mỗi loại mang lên một phần, thế này có ăn nổi không?

Nhìn Hàn Tam Thiên, vẻ mặt ông chủ khó xử mà hỏi: "Thưa ông, ông thật sự muốn lên mỗi loại một phần sao?"

"Đại tiểu thư nhà họ Thiên đã nói, anh còn Có ý kiến gì sao, chẳng lẽ ông sợ chúng tôi không đủ tiền trả ư?" Hàn Tam Thiên nói.

"Không không không. Tôi không có ý này, tôi lập tức sắp xếp nhà bếp chuẩn bị." Ông chủ nói, xuất nhiều máu cũng đâu phải là Hàn Tam Thiên, ông với tư cách là chủ nhà, bữa cơm này khẳng định là không thể để bọn họ trả tiền được. Nhưng mà ông chủ tuyệt đối không nghĩ tới, khẩu vị của Thiên Linh Nhi lớn như vậy.

Chẳng qua nếu tiêu chút tiền ấy lấy được sự vui vẻ của Thiên Linh Nhi cũng không phải là một chuyện không lỗ vốn. Nghĩ như vậy, tâm trạng của ông chủ cũng không còn buồn bực nữa.

"Hôm nay tìm em, còn có một chuyện cần em hỗ trợ." Hàn Tam Thiên nói.

"Đã dự liệu trước rồi, nếu không thì anh sẽ tốt bụng mời em ăn cơm như vậy sao?" Thiên Linh Nhi khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên.

"Em biết thành phố Thiên Vân có một mái ấm tình thường không?" Hàn Tam Thiên hỏi.

Thiên Linh Nhi lắc đầu, thân là đại tiểu thư nhà họ Thiên, cô tiếp xúc rất ít với chuyện của tầng lớp nghèo khổ thấp kém ở thành

phố Thiên Vân, hoàn toàn không có biết tới tới mái ấm tình thương.

Hàn Tam Thiên lấy điện thoại di động ra, tìm tòi một ít tin tức về mái ấm tình thường cho Thiên Linh Nhi xem.

"Trong thành phố Thiên Vân còn có chỗ như này sao?" Sau khi Thiên Linh Nhi xem qua tài liệu, vẻ mặt kinh ngạc nói.

"Với đại tiểu thư nhà họ Thiên, chưa từng nghe qua nơi như thế này cũng là bình thường. Nhưng mà thật sự là có tồn tại. Đám nhỏ này thuộc tính Tiên Thiên có chỗ thiếu hụt, vì vậy bị người nhà vứt bỏ. Giờ

đây chỉ có thể ở trong mái ấm tình thường thôi." Hàn Tam Thiên nói.

"Thế nhưng mà...Em cũng không phải bác sĩ, có thể giúp đám nhỏ cái gì đây?" Thiên Linh Nhi khó hiểu hỏi.

"Hoạt động của mái ấm tình thương, cần tiền tài chèo chống, trước kia có..."

Hàn Tam Thiên còn chưa kịp giải thích rõ ràng, cửa phòng bạo đột nhiên bị đẩy ra.

Tống Tế sải bước đi tới, khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên nói: "Không nghĩ tới ngay cả một cô gái mới lớn anh cũng lừa

gạt. Hàn Tam Thiên, anh cũng quá không phải là người rồi đó?"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.