Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1084 chữ

Những lời này khiến Hàn Tam Thiên có hơi xấu hổ, bởi vì chuyện này có thể nói là do anh gián tiếp tạo thành, lúc trước muốn nhằm vào tập đoàn Giang Hà, anh không nghĩ tới sẽ sinh ra phản ứng hoá học này, có điều chỉ cần vấn đề có thể giải quyết bằng tiền, với Hàn Tam Thiên sẽ không phải là vấn đề.

Lúc này, Hàn Tam Thiên phát hiện được Tống Tế lén lút giật lấy chìa khoá, động tác này làm cho nội tâm của anh bật cười, tên nhóc này thời điểm khoe khoang thì khoái chí nhưng mà nói chuyện đến vấn đề tiền bạc lập tức sự giống như sẽ bị anh lấy mất tiền vậy.

“Chị Bành, gia viên Ái Tâm một tháng tiêu tốn đại khái bao nhiêu tiền?" Hàn Tam Thiên hỏi.

“Chỉ tính ăn cơm, không tính đến các khoản chi tiêu khác cũng phải tốn gần mười nghìn tệ, dù sao những tên nhóc này đang trong giai đoạn phát triển thân thể, cơm nước không thể quá vớ vẩn." Bành Phương đáp.

“Tuy rằng hiện tại là thời kỳ đặc biệt, để bọn chúng ăn bớt một chút cũng không sao cả, dù sao bọn chúng cũng đều có

vấn đề, thân thể khỏe mạnh có tác dụng gì chứ.” Tống Tế thản nhiên.

Câu nói này khiến Bành Phương cực kỳ không vừa ý, gia viên Ái Tâm không đón tiếp bất kỳ người nào có thành kiến mà đến đây, nhưng cậu ta lại là bạn trai của Đổng San, Bành Phương cũng không dám trực tiếp trách móc cậu ta.

“Tống Tế, anh nói hươu nói vượn gì vậy, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại.” Đông San không vui.

Tống Tế cảm giác mình bị bạn gái quát lớn ở trước mặt Hàn Tam Thiên thì có

chút mất mặt, vì để củng cố địa vị, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh chỉ nói sự thật, sau này những đứa trẻ này cơ bản cũng không có khả năng ra ngoài xã hội làm việc, cho bọn chúng ăn sơn hào hải vị thì có làm được gì, còn không phải lãng phí hay sao, mỗi ngày ba bữa cháo rau xanh, có thể ăn no không phải được rồi sao.”

“Gia viên Ái Tâm đã mời giáo sư chuyên

môn, chỉ cần bọn họ có thể học được tri thức nhất định, dù là không thể hòa nhập vào xã hội, nhưng mà sau này trưởng thành có thể vì chính mình mưu sinh, có công việc ấm no thì không phải là vấn đề." Bành Phương trả lời, trẻ em ở nơi này

sinh ra đã bị thiếu hụt, nhưng cũng không đại diện rằng bọn họ không thể có cuộc sống của người bình thường, Bành Phương vẫn luôn cố gắng vì điểm này.

Tống Tế khinh thường mà cười lắc đầu: “Chị Bành, không phải em muốn đả kích chị, ngay cả tiền cơm cũng không có mà ăn, chị lấy gì để mời giáo sư đây, chẳng lẽ ai cũng phải có nghĩa vụ quyên tiền cho gia viên Ái Tâm?”

Câu nói này tuy khó nghe, nhưng cũng là sự thật, nếu như tìm không thấy nhà tài trợ đồng ý trợ giúp cho gia viên Ái Tâm, muốn tiếp tục chống đỡ là cực kỳ khó

khăn.

“Chị Bành, vấn đề tiền bạc chị không cần lo lắng, tôi có thể giúp đỡ.” Hàn Tam Thiên nói.

Tống Tế không nghĩ đến Hàn Tam Thiên sẽ nói ra lời này, khoe khoang là bản năng của cậu ta, hơn nữa cũng dựa vào bản năng cho rằng mình ưu tú hơn Hàn Tam Thiên, chuyện cậu ta không giúp được gì,sao Hàn Tam Thiên lại làm được.

“Anh có tiền sao? Chỉ riêng tiền ăn một tháng đã là mười nghìn tệ, lại mời thêm giáo sư, đột nhiên sẽ có người bị bệnh,

một tháng được bao nhiêu tiền, tiền lương một tháng của anh đủ không?” Tống Tế khinh thường.

“Tôi không có công việc, cho nên không có tiền lương.” Hàn Tam Thiên đáp lại.

Trong chốc lát Tống Tế phì cười, không có công việc không có tiền lương, thế mà còn dám nói phét muốn hỗ trợ, đây là bị thiểu năng chắc?

“Nếu không phải Đông San từng nhắc đến anh mấy lần, tôi còn tưởng rằng anh lớn lên ở gia viên Ái Tâm này.” Tống Tế cười nhạo.

Trong lời nói này có giấu ẩn ý, Hàn Tam Thiên nghe ra được, không phải đây là nói đầu óc anh có bệnh sao?

“Nể tình Đông San, tôi không so đo với cậu.” Hàn Tam Thiên nói.

Tống Tế còn muốn nói gì đó đã bị Đổng San ngăn lại, trong lời nói cậu ta có trào phúng, Đông San nghe ra được, nhưng Đồng San cũng biết Hàn Tam Thiên vì muốn tốt cho gia viên Ái Tâm, về phần anh có năng lực hay không là chuyện của anh ta, Tống Tế không có tư cách nói

bóng gió.

“Chị Bành, việc này chị đừng lo lắng quá, xe đến trước núi ắt có đường, nhất định có biện pháp giải quyết.” Đông San an ủi Bành Phương, cô không hề nói mình có thể giúp đỡ, dù sao đó là một lỗ thủng lớn,

một người là cơ bản không có cách nào lấp đầy được.

Bành Phương gật đầu: “Hiện tại chỉ có thể hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện, nếu không gia viên Ái Tâm chỉ sợ cũng không có cách nào duy trì tiếp.”

Nói xong lời này, đôi mắt Bành Phương

đỏ lên, cô đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết với gia viên Ái Tâm, ở trên người những đứa trẻ này cũng như thế, nếu như gia viên Ái Tâm thật không thể tiếp tục, nơi để những đứa trẻ này che mưa che gió cũng không có, mỗi lần nghĩ tới những chuyện này, Bành Phương đều đau lòng không thôi.

Sau khi cùng bọn nhỏ từ biệt, Hàn Tam Thiên cùng hai người Đông San với Tống Tế cùng rời khỏi gia viên Ái Tâm.

“Anh muốn đi đâu, tôi lái xe đưa anh đi

một đoạn." Tống Tế đắc ý bấm khóa xe, chỉ vào một chiếc Mercedes-Benz E rồi nói với Hàn Tam Thiên.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.