Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 907 chữ

“Đồ ăn bám bỏ đi, vậy mà cũng dám nhắc đến tư cách với tôi, thật là nực cười, anh cũng không nhìn lại xem dáng vẻ của

mình à.” Tô Diệc Hàm cười nhạo.

Mỗi khi nghe được hai chữ "ăn bám” này, Hàn Tam Thiên đều muốn cười, nhưng mà trong nội tâm lại phát ra giọng nói, dù sao ăn bám cũng là một loại bản lĩnh, ăn cơm chùa của Tô Nghênh Hạ cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Hàn Tam Thiên sờ bụng của mình: “Dạ dày của tôi không tốt lắm, đời này nhất định phải ăn đồ mềm (ăn bám), đây là ông trời cho, không có cách nào khác.”

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Hàn Tam

Thiên, Tô Diệc Hàm cảm thấy buồn nôn, trên đời này tại sao có thể có tên đàn ông như vậy, ăn bám còn đắc chí, hoàn toàn không giống đàn ông gì cả.

“Không có bản lĩnh của đàn ông, trừ ăn cơm chùa ra còn có thể làm gì, anh thật đã sỉ nhục cánh đàn ông." Tô Diệc Hàm nói.

Tô Hải Siêu đứng ở bên cạnh, nếu là trước kia, anh ta đã sớm phụ họa với Tô Diệc Hàm chế nhạo Hàn Tam Thiên nhưng mà bây giờ đã biết thân phận của Hàn Tam Thiên, tên này không phải ăn bám, những chuyện trước kia trong công

ty đều là tên đó giúp Tô Nghênh Hạ giải quyết, loại người này sao có thể ăn bám được đây?

“Các người đi đi, nơi này không chào đón các người." Tô Nghênh Hạ nói.

“Ở chỗ rách nát toàn mùi hôi này, cô cho rằng tôi muốn ở lại sao?” Tô Diệc Hàm nói xong khinh thường nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên rồi rời khỏi phòng bệnh.

Tô Hải Siêu để lại đồng hồ rồi nói một câu: “Chúc mày sớm đi đầu thai.” Sau đó cũng rời đi.

Tô Nghênh Hạ hạ tức giận đến tê cả da đầu, ném đồng hồ xuống đất làm nó vỡ

nát.

“Loại người này có gì đáng để tức giận kia chứ.” Tức giận với loại người này thật không đáng. Hàn Tam Thiên cười an ủi.

Tô Nghênh Hạ trừng mắt với Hàn Tam Thiên, bộ dạng anh bây giờ giống như trước kia, bị người ta mắng, bị người ta làm nhục vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười trong khi rõ ràng anh có khả năng đáp trả.

“Sao anh lại để Tô Diệc Hàm mắng anh

ăn bám?" Tô Nghênh Hạ không thể hiểu

nồi.

“Có thể ăn bám cũng là một loại bản lĩnh đó, không tốt sao?” Hàn Tam Thiên hỏi, không phải không phản bác mà là người phụ nữ Tô Diệc Hàm này chẳng có nghĩa lý gì, từ đầu đến cuối Hàn Tam Thiên đều không để vào mắt, tích cực với cô ta, xem cô ta là đối thủ ngược lại sẽ kéo đẳng cấp của mình xuống.

Bắt đầu từ năm mười hai tuổi, Hàn Tam Thiên đã học được cách ẩn nhẫn, nếu như bị dăm ba câu của Tô Diệc Hàm làm cho tức giận vậy thì anh ẩn mình mười =

mấy năm qua chẳng phải quá buồn cười hay sao.

“Chính bởi vì anh tỏ ra không quan tâm cho nên mới khiến loại người như Tô Diệc Hàm cảm thấy cực kỳ ưu việt, kiêu ngạo ở trước mặt anh.” Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ nói.

“Nếu như ngay cả cơ hội ấy anh cũng không cho cho cô ta thì cuộc đời của cô ta quá bi thảm rồi, bởi vì cô ta sẽ tuyệt vọng.” Hàn Tam Thiên cười, để Tô Diệc Hàm biết anh là ai, biết kẻ lấy đi phần sinh lễ là ai, chỉ sợ ngay cả cơ hội để mê man Tô Diệc Hàm cũng không có.

Sau khi rời khỏi bệnh viện Tô Diệc Hàm. tức giận bất bình, đặc biệt là khi nghĩ đến biểu cảm dương dương tự đắc của Hàn Tam Thiên nói mình dạ dày không tốt thì càng có cảm giác buồn nôn.

“Trên đời này sao lại có tên đàn ông không biết xấu hổ như vậy, chẳng lẽ tên đó cả đời đều muốn dựa vào một người phụ nữ nuôi mình sao? Quá mất mặt, không giống một tên đàn ông chút nào.” Tô Diệc Hàm nói.

Tô Hải Siêu trầm mặc không nói lời nào.

Tô Diệc Hàm khó hiểu nhìn thoáng Tô Hải Siêu, nếu là trước kia, khẳng định anh ta sẽ chế giễu Hàn Tam Thiên vài câu, sao hôm nay không nói lời nào vậy?

“Hải Siêu, anh sao thế, chẳng lẽ anh không cảm thấy Hàn Tam Thiên làm mất mặt đám đàn ông các anh sao? Loại người này thật đáng chết, sống trên đời chỉ lãng phí lương thực.” Tô Diệc Hàm

nói.

Nội tâm Tô Hải Siêu cười nhạo, trước kia Tô Diệc Hàm còn mong mỏi người kia của

nhà họ Hàn xuất hiện, người này vẫn luôn

trước mặt cô ta nhưng cô ta hoàn toàn không biết, hơn nữa còn cảm thấy mình đậu trên cành cao.

“Không có gì, quay về công ty thôi, Hàn Tam Thiên sớm muộn cũng sẽ chết.” Tiếng Tô Hải Siêu lạnh lùng.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.